Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử
Mịch Nha Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Nảy mầm
Anh nói cả vườn hoa hồng đều là của cô.
“Tôi cảm thấy rất tốt.”
“Tốt hơn so với cô bây giờ.”
“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp lời, giống như đồng ý với điều cô nói.
“Vui lắm.” Thím Nại đi đến, đặt tay lên vai cô, đẩy cô về phía chiếc xích đu, “Tiên sinh nói cây này lâu năm rồi, treo xích đu lên đây cũng không thành vấn đề với nó, khi nào cô A Li buồn chán thì có thể ngồi ở đây, cô xem, từ đây có thể nhìn ra vườn hoa, còn có cây cổ thụ để tránh nóng, nơi này thật tốt làm sao.”
Cô vừa thu dọn đồ đạc, vừa hậm hực nghĩ, thật ra cô cũng không tệ lắm, ít nhất cô còn tự biết thân biết phận.
Cô liên tục giữ lại mấy bộ quần áo, làm người bên hội từ thiện rất khó xử, bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Con gái, con thế này, thím không làm việc được.”
Anh đặt chiếc ly trên tay xuống, trong ly còn một ít lá bạc hà xanh.
“Dạ?”
“Tôi không nên uống nhiều như vậy, chắc là bộ dạng đó rất khó coi, làm phiền lòng người khác.”
Cô vừa ngẩng đầu, anh đã nhìn thấy mắt cô ngấn nước.
Người ngồi trong xe hạ kính xuống một nửa, châm một điếu thuốc.
Ngón tay cô run rẩy, cô rút tay về.
Anh định nói tiếp, nhưng hàng mi đang rũ xuống của cô đã run rẩy, sau đó cô ngẩng đầu, nói: “Tiên sinh, tôi còn rất nhiều đồ đạc ở đó, tôi có thể chuyển chúng đến đây được không?”
Cô đang ngồi ăn trong nhà bếp mở đối diện vườn hoa hồng, ngẩng đầu lên lại thấy anh bước vào.
Không thể sống ở nơi này nữa, Đông Văn Li đã suy nghĩ, dọn đồ đạc của mình thì dễ, nhưng đồ đạc của Đông Cốc Châu…
Cô cũng dừng đũa một chút.
*
Cô đứng ngoài cửa, cuối cùng không thể kìm nén được, vừa mở miệng, nước mắt đã chảy vào.
Đông Văn Li nhìn tô mì chưa ăn xong, còn nghĩ, có phải ý tiên sinh là nói cô đừng ngồi đó suốt ngày, cô ngẩng đầu định lên tiếng, nhưng anh đã mặc áo khoác rời đi.
Lúc đến gần, anh mới hạ kính xuống, gọi đầy đủ tên cô: “Đông Văn Li.”
“Đây là cái gì ạ?”
Thím Nại cười: “Được rồi, cô A Li, vậy cô chơi đi, tôi đi dọn dẹp trang viên.”
Nói xong, bà ấy nhét mấy món đồ Đông Văn Li chừa lại vào trong giỏ.
“Phải.” Anh chần chừ thừa nhận.
…
Trợ lý Lâm biết hôm nay Phòng Thương mại đang thảo luận chuyện tiền thuê mặt bằng trên đường lớn tăng cao, các cửa hàng trên đường lớn đều được mở dưới danh nghĩa của Phòng Thương mại, tiền thuê mặt bằng tăng lên, rất nhiều thành viên đang bất mãn, ầm ĩ mãi, điện thoại trong tay anh ta reo không ngừng.
Tóm lại, công chúa thuộc về hoàng tử, câu chuyện về cô bé Lọ Lem không tồn tại, nếu không thì tại sao nàng tiên cá thay đổi hình dạng vẫn không có được tình yêu?
Cũng không phải anh nhìn thấu những cảm xúc của cô, nhưng dù cho là như vậy, cũng có chuyện anh cần nói với cô. Chiều nay anh ra ngoài không phải là vì chuyện của anh.
Một làn gió thổi qua trái tim của Đông Văn Li, cô đoán vừa rồi xuống khỏi xích đu, làn gió đã nghịch ngợm thoát ra, len lỏi vào trái tim cô.
Đông Văn Li cảm thấy da mặt hơi nóng lên, cô cúi đầu.
“Tôi đã nói nhất định cô A Li sẽ thích mà.” Thím Nại đứng sau lưng đẩy cô mấy lần.
Nhưng thỉnh thoảng trợ lý Lâm lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cử chỉ nho nhỏ này vạch trần sự nóng lòng của anh ta, rốt cuộc anh ta nhìn thấy một bóng dáng băng qua đám đông từ phía xa xa, vậy là anh ta mở lời nhắc nhở: “Tiên sinh.”
Cô nắm dây buộc xích đu trong tay, gác cằm lên tay nghĩ thầm, lúc nhìn thấy cô, anh có cảm giác giống như khi cô nhìn thấy Lai Phúc không.
“Sao thế?”
“Cuộc họp ở Phòng Thương mại bị hủy, tôi ngồi với bạn cũ một chút rồi về.”
Có lẽ là vì tinh thần “Thế giới cho tôi nỗi đau, tôi đáp lại bằng những lời ca”, mới giúp cho Dông Văn Li học được cách yêu thương, không lên án khổ đau, dù cho cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Cho nên cuối cùng, cô đưa quần áo cho hội từ thiện, họ sẽ mang về tái chế hoặc đưa đi quyên góp.
Còn đau đớn hơn khi biết con tàu của Đông Cốc Châu sẽ không trở về.
Nghe thấy lời này, cô dừng tay, ngẩng đầu nhìn người trước mặt chằm chằm, muốn nói gì đó, nhưng chỉ có hai từ phát ra.
Cô đành phải cúi đầu, tuyệt vọng đi về phía trước, rời đi không quay đầu lại.
Đông Văn Li nhìn căn nhà trống.
Khung cảnh ban ngày hoàn toàn khác khung cảnh dưới ánh trăng, đường vào vườn hoa còn có mấy dấu chân, ký ức ngắn ngủi nhắc cho cô nhớ, đêm qua cô và tiên sinh đã đến đây.
Cô bước về phía anh, nước mắt rơi không kiểm soát, bờ vai run run, làm thế nào cũng không khống chế được.
Vào lúc cô mất kiểm soát, người trong xe rút ra hai tờ khăn giấy, đưa cho cô.
Lúc này, Lai Phúc nghe hai người họ nói chuyện một hồi lâu, nó đã hơi sốt ruột, nó kêu hừ hừ, muốn tham gia, vậy là Đông Văn Li ngồi xổm xuống xoa đầu nó, che giấu những cảm xúc của cô.
Anh mặc áo sơ mi trắng, cầm ly nước, ngồi cách xa cô hai mét, hỏi cô. Áo sơ mi trắng hợp cảnh với vườn cây sau lưng anh, nhà bếp mở giống như một bức họa, anh cầm ly nước, dùng giọng chín chắn cảnh cáo cô: “Lần này xem như buông thả một chút, sau này đừng uống nhiều như vậy.”
Ông dạy cô rất nhiều điều.
Sau khi thím Nại rời đi, bụi cây phát ra tiếng sột soạt, đột nhiên Đông Văn Li căng thẳng, cô nhìn bụi hoa hồng rậm rạp kia, trong đầu nghĩ thầm, có khi nào bụi hoa cỏ cao lớn như vậy sẽ có rắn không.
“Đây là xích đu sao thím?” Đông Văn Li khó tin, bước mấy bước về phía trước, cô nhớ rõ ràng tối qua không có cái này.
Cô…cũng có vết chai sao ?
Vào thời khắc đó, anh cảm giác cô hoàn toàn không nghĩ ngợi điều gì, trong đầu chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là đi ngược biển người, tiến về phía trước.
Sau đó cô bước xuống gác gỗ, đứng trước cửa đợi người của hội từ thiện đến.
——
Hồi ở Trung Quốc, ông luôn thích mặc chiếc áo này vào đêm giao thừa, nói nó vừa đẹp vừa ấm áp, mặc dù hơi cũ kỹ. Sau khi đến Sài Gòn, điều kiện thời tiết không cho phép ông mặc chiếc áo này, nhưng ông vẫn luôn lấy ra phơi nắng.
Cô đã liên hệ họ trước.
Anh nói anh là chỗ dựa của cô.
Trước khi cô ngủ thiếp đi, trong đầu cô mơ mơ màng màng xuất hiện những lời kia, gối lông ngỗng mềm mại dưới đầu, làm cô có cảm giác như mình thật sự đã trở thành một tiểu thư cao quý, không cần phải nghĩ đến thứ vật chất mà người ta luôn khổ sở theo đuổi, chỉ cần hưởng thụ những giá trị tình cảm mà tiên sinh mang đến.
“Ba cẩn thận, hoa này có gai.”
Xích đu được treo cao, lúc bay lên, cô còn ngạc nhiên kêu một tiếng.
Đông Văn Li đứng đó, trên tay vẫn cầm mấy món quần áo.
Cô nhắm mắt cảm nhận ánh nắng Sài Gòn chỉ soi sáng khi gió thổi qua và bóng cây đong đưa, dừng ở hàng mi cô, tạo thành một chiếc bóng tròn tròn, giống như mặt trời sắp chìm vào biển sâu.
Ông xòe bàn tay ra, giống như khoe huy chương, nói với cô: “Ba có vết chai, gai không đâm được.”
Hôm sau, Đông Văn Li thức dậy, vẫn còn đau nửa đầu, thím Nại pha cho cô một ly trà giải rượu, còn nấu mì theo ý thích của cô.
Đông Văn Li nhìn nó, tự dưng cô nhớ đến hôm qua mình dọn vườn hoa hồng cũng giống như Lai Phúc, trên người toàn lá cây, không cách nào phủi sạch.
Cô không biết tại sao lại nói như vậy với anh, có lẽ là vì ngoại trừ Nguyễn Yên, anh là người cô tin tưởng nhất ở Sài Gòn, hoặc là vì anh đã nhìn thấy cô rơi vào bao nhiêu tình cảnh khó khăn và cấp bách, tóm lại, cô không thể che giấu sự yếu đuối của mình.
Người Trung Quốc tin lá rụng về cội.
Đông Văn Li ngồi trên xích đu, thím Nại vòng ra phía sau, tác động một chút lực, Đông Văn Li bay lên.
Xe ba bánh nổ máy, người phụ nữ ban nãy phất tay, họ rời đi.
Cô bé gầy gò đang bất chấp mọi thứ, đi về phía trước, lúc này mới ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Anh chỉ đi đến bàn nước, rót một ly nước chanh, ngồi tựa vào mặt tường cao bằng nửa người.
Chỉ còn giấy vụn và mấy mảnh nhựa lượn lờ dưới bánh xe.
Anh buông xích đu ra để cô xuống: “Còn thích không?”
“Không lấy lại được phải không?” Cô nhẹ nhàng cắt lời anh.
Hoa hồng sinh trưởng không cần quy luật nào, gai nhọn mọc dài.
“Hửm?” Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Bờ lưng của cô cong xuống, cô lau nước mắt, lúc mở miệng, giọng cô nức nở: “Tiên sinh… Từ nay về sau, từ nay về sau… Tôi thật sự không có gia đình, không có nhà để về nữa.”
“Còn đau đầu không?”
“Mày bẩn quá.” Đông Văn Li ngồi trên xích đu, lắc đầu.
Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu vào.
Cuối cùng, bàn tay sau gáy lại dời l3n đỉnh đầu cô, giống như cô vuốt v3 đầu của Lai Phúc lúc nhặt được nó, bàn tay của anh cũng luồn qua tóc cô, nhẹ nhàng vỗ về, tựa như đang dỗ dành cô:
Cô không làm tang sự cho ông ở Sài Gòn.
Nhưng khi thật sự nhìn họ dọn đi những thứ thuộc về Đông Cốc Châu, Đông Văn Li chỉ muốn lấy lại.
Là làm cho cô.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ngài.”
*
Người đàn ông trung niên tiều tụy lê bên chân què quặt đi qua ngưỡng cửa, mặc kệ gai hoa hồng đâm vào, ông vẫn mỉm cười, tay không cầm lấy hoa hồng.
Hình như cô bé trước mặt cũng không để ý đến nó lắm, chỉ xoa lấy lệ.
Anh không bận tâm: “Sao lại khách sáo với tôi như vậy?”
“Tiên sinh, sao ngài lại về sớm như vậy?”
“Dạ được!” Đông Văn Li nắm lấy dây thừng, chống vững gót chân, mượn lực của ngón chân để đẩy lên, “Thím thấy không, con làm được.”
“Đến đây.” Anh ngồi trong xe gọi cô.
Cô còn chạy dưới ánh trăng, mấy đóa hoa hồng nghiêng ngả đã nói lên tất cả.
“Con diều” ngừng di chuyển, gương mặt trắng trẻo quay về phía anh, cô nhìn anh chân thành.
Vậy là cô cúi đầu cảm ơn, sau đó xoay người rời đi.
“Mặc dù trang viên rộng lớn, nhưng bình thường cũng không có nhiều chỗ chơi, dưới đất có một hầm rượu, phía sau có một hồ bơi. Tôi đã suy nghĩ rồi, cô đừng vào hầm rượu, con mèo tham ăn kiểu gì cũng gây họa với kho báu mà tôi cất giấu mấy năm trời. Cô cũng đừng đến hồ bơi, một cô bé đến đó một mình sẽ rất nguy hiểm. Nơi này rất tốt, làm một chiếc xích đu, xem như cho cô giải trí.”
Vết chai?
Nước mắt từ từ tràn đầy hốc mắt, lúc chúng không chứa được nước mắt nữa, nước mắt đã rơi xuống.
Họ thu dọn rất nhanh, giống như một cơn giông bão quét qua ngư trường.
Bóng dáng gầy gò mặc chiếc quần màu nâu xám và một chiếc áo cùng màu, gió thổi qua, quần áo rộng rãi phòng lên như con diều.
Hình như là có người thở dài.
Cũng giống như mơ.
“Xin lỗi.” Đôi môi khô khốc của cô mấp máy.
“A Li ——”
Vết chai? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đông Văn Li khẽ ngẩng đầu nhìn, anh nắm chặt, khớp ngón tay nổi rõ, sau khi anh nhẹ nhàng nắm lấy dây thừng, xích đu cũng dừng lại.
Phòng Thương mại là một tổ chức do thương nhân Sài Gòn bản địa lập nên, trên phương diện trao đổi nguồn lực kinh doanh, hỗ trợ lẫn nhau.
Đôi mắt của anh phản chiếu dáng vẻ khổ sở của cô, anh cẩn thận lau sạch sẽ cho cô.
Đông Văn Li cũng hơi thích cảm giác này.
Cô bé đứng lên, vội vàng đi đến, mở lòng bàn tay của người đàn ông ra, lại phát hiện gai hoa hồng không thể làm ông bị thương.
Cô không biết nên làm thế nào.
Đông Văn Li đứng đó, không biết tại sao lúc này lại muốn khóc như vậy.
Hốc mắt của cô cũng hơi đau xót.
Nếu muốn dùng một hình ảnh nào đó ví von với dáng vẻ khóc lóc của cô bây giờ, vậy thì mang mưa rào tầm tã ra so sánh có khi còn hơi khiêm tốn. Cô cố gắng khống chế, nhưng nước mũi chỉ muốn hòa lẫn với nước mắt của cô mà tuôn xuống.
Cô khóc nhiều đến mức không còn sức cầm khăn giấy.
Mãi đến khi một cái đầu ngây thơ ló ra khỏi bụi hoa, Đông Văn Li mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy cô như vậy, thím Nại cười, vẫy tay gọi cô đến.
Cô quen biết người trong hội từ thiện cũng vì Đông Cốc Châu, mặc dù hai cha con nghèo khó, tuần nào Đông Cốc Châu cũng đi l@m tình nguyện ở hội từ thiện.
Lai Phúc ngây ngốc há miệng thở ra hơi nóng, sau đó nằm xuống dưới bóng cây, giống như áp thân thể vào mặt đất để đổi lấy hơi mát.
Đông Văn Li ăn cơm trưa cùng thím Nại, buổi chiều mệt mỏi, Đông Văn Li ngả đầu lên bàn ăn ngủ một giấc. Nhân viên trong nhà lần lượt làm việc, Đông Văn Li bị đánh thức, cô nheo mắt như mèo con ngái ngủ.
Xe của tiên sinh dừng trước đầu hẻm ở Chợ Lớn, Đông Văn Li xuống xe trong ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ của người qua đường.
“A Li.” Anh gọi cô.
Cô chỉ dám nhìn xuống mũi chân, hôm nay cô đã thay sang một chiếc quần nâu xám bằng vãi đũi, hoàn toàn khác với chiếc váy hôm qua cô đã mặc.
“Cô đi theo tôi.”
Thím Nại dẫn cô vào sâu trong vườn hoa hồng.
Nghe anh nói vậy, cô lại ngẩng đầu.
“Cô A Li, tôi dẫn cô đi xem cái này.”
Dù cho ông chưa từng có được những thứ tượng trưng cho sự thành công, chẳng hạn như vận may, phú quý, tiếng tăm, nhưng hồi cô còn nhỏ, ông cũng như mọi người cha khác, cõng cô trên lưng, đặt cô đứng trên vai cho cô nhìn thấy những thứ ông không thể nhìn thấy, Đông Cốc Châu gọi đó là “tương lai của cô”.
Vậy là anh bước về phía trước mấy bước.
Thỉnh thoảng ngón chân cô chạm đất, xích đu nhẹ nhàng lắc lư, giống như đưa nôi em bé.
Dây xích đu chạm vào tay anh thì dừng lại.
“Không sợ nắng à?” Anh giữ lấy xích đu của cô.
“Tôi đã nhờ người tìm hiểu, căn nhà trước đây cô sống, ngoài chuyện tranh chấp quyền sở hữu, nó còn gặp vấn đề về xây sửa…”
Cô bảo họ chờ ở đầu hẻm.
Lúc này tiên sinh ngước mắt, nhìn thấy cô kéo theo một chiếc thùng bằng vải, cầm chiếc chăn nhỏ trong tay, mấy đám mây đỏ, vàng, hồng vô tận ở chân trời, cô đang cúi đầu, vội vàng bước đến.
Sau đó cô cảm giác có người tác động lực lên gáy cô, làm côlảo đảo tiến về phía trước hai bước, cô giàn giụa nước mắt, nhưng cũng kịp hoàn hồn, người trong xe vươn tay, một tay đặt sau gáy cô, kéo cô về phía trước, tay kia cầm khăn giấy lau mặt cho cô, lau nước mắt cho cô, còn lau cả nước mũi cho cô.
“Được không?”
Mặt trời lặn, chân trời nhuốm màu đỏ thẫm.
Trên ngưỡng cửa thật cao có một bóng dáng gầy gò, cô ngồi đó, đeo găng tay, tỉa mấy cành hoa hồng vừa cắt từ vườn hoa về, tự hào nói: “Ba, con có thể kiếm tiền từ hoa hồng rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đông Văn Li duỗi tay chân, ngoan ngoãn rời khỏi ghế.
Vào thời khắc đó, cô cảm thấy khoang mũi hơi đau xót.
“Tiên sinh…”
“Dạ.” Đông Văn Li gật đầu, “Cái này là cho tôi sao?”
“Không phải là còn có tôi sao?”
Bóng cây nghiêng nghiêng trong gió, cô mơ màng, mũi chân không chống xuống mặt đất, xích đu nhẹ nhàng hướng về phía anh.
“Phải, sáng nay tiên sinh đã làm cái này, rất chắc chắn, thử một chút đi.”
Cô ngây thơ tin rằng nếu mình bước một bước đủ dài, nỗi buồn sẽ không thể đuổi kịp cô.
Mãi đến khi gió lại nổi lên, Lai Phúc vểnh tai lắng nghe, sau đó nhổm dậy. Động tĩnh này quấy rầy Đông Văn Li, cô mở mắt, nhìn thấy người đàn ông mặc sơ mi trắng, trên tay cầm áo khoác, xuất hiện trước mặt cô.
“Thím Nại, con tự đẩy cũng được.”
Đông Văn Li không nghĩ có một chiếc xích đu được làm riêng cho cô, cô vô thức lắc đầu: “Thím Nại, con đâu phải trẻ con.”
Có vết chai sẽ không sợ tổn thương sao?
“Dọn nhà thì cần khởi hành nhẹ nhàng, khởi hành nhẹ nhàng có nghĩa là làm người phải bằng lòng buông bỏ, biết cách buông bỏ.”
Lớp sừng nhàn nhạt xuất hiện trên đầu ngón tay cô.
Trợ lý Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, thấy tiên sinh ngồi đó không làm gì, anh ta quay đầu nói: “Tiên sinh, hay là tôi ngồi đây đợi cô A Li, ngài đến Phòng Thương mại trước đi.”
“Bái bai.” Đông Văn Li vẫy tay tạm biệt.
“Ồ.” Đông Văn Li muốn xuống khỏi xích đu.
Dưới bóng cây không có hơi nóng, chỉ có luồng gió mát nhẹ nhàng truyền đến khi cô bay lên, Đông Văn Li nhìn thấy mắt cá chân trắng trẻo lộ ra, giống như sắp rơi xuống vườn hoa hồng, nhưng giây tiếp theo đã trở lại mặt đất.
Ban đầu tiên sinh nhờ trợ lý Lâm gọi người đến giúp cô thu dọn, nhưng Đông Văn Li lắc đầu.
Thu dọn xong, cô bước đến ngăn kéo cạnh giường, kéo ra, hoa hồng khô nằm lặng lẽ trong đó, bên cạnh còn có một chiếc khăn túi, khí chất hoàn toàn trái ngược với căn gác gỗ cũ kỹ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dạ?” Cô bé ngước mắt nhìn, tâm tư trong đáy mắt đã được che đậy xong.
*
…
*
*
Cho nên đêm đó, lúc nhận được số tiền không tưởng để bồi thường cho sinh mạng của ông, cô mới thật sự nhận ra người duy nhất yêu cô trên thế giới này đã hóa thành những con số lạnh lẽo.
Nước mũi của cô sắp chảy xuống, cô biết bây giờ trông cô khó coi muốn c·h·ế·t, vô lễ muốn c·h·ế·t, chắc là cô trông giống hệt Lai Phúc mà trước đây cô đã nhặt về —— một con c·h·ó hoang.
Cô từng nhìn thấy những cô gái ra vào trang viên trên những chiếc xe sang trọng, hẳn là căn biệt thự xa hoa của họ rất rộng rãi, trong phòng chứa nhiều quần áo đến mức mấy chuyến xe cũng không chở hết, mười tám, mười chín tuổi, đó chính là độ tuổi mà người ta yêu thích cái đẹp nhất.
Đông Văn Li chớp mắt thở dài, vươn tay kéo hành lý, bất cẩn đá vào nó, cô đưa tay ra, phát hiện lòng bàn tay mình có gì đó.
Cho dù cô không muốn thừa nhận, cũng đến một ngày, những con số đó sẽ vơi dần đi, sẽ trở thành vật chất cụ thể cho cô nương tựa.
Đồ đạc của cô rất dễ thu xếp, chỉ có mấy bộ quần áo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lai Phúc được xoa, nó nằm ngửa bụng.
Lúc họ cầm bộ âu phục cũ kỹ, cô cũng không đành lòng.
Anh lại gọi cô.
Anh nói năng chậm rãi, thong thả, giống như nơi này là nhà của cô.
Anh nâng kính lên, bảo tài xế lái xe theo cô.
Ngồi trên chiếc xích đu này, cô có cảm giác thoải mái, an toàn ngắn ngủi.
“Cô A Li, đến thử đi.”
Giống như lời tiên sinh đã nói, “Bạn nhỏ nhà nào đây, bẩn như cá chạch”.
Đông Cốc Châu nói ông mặc chiếc áo này lúc làm chú rể, đó là thời khắc vẻ vang nhất đời ông.
Thứ nhất, cô không quen thuộc với nơi này, không biết phải xử lý thế nào. Thứ hai, cô không cam lòng thừa nhận Đông Cốc Châu sẽ không bao giờ trở về nữa.
“Chứ còn sao nữa?” Anh kéo dài âm cuối, “Trong trang viên của tôi còn có bạn nhỏ nào khác sao?”
Dịu dàng bao bọc như một đám mây.
Đông Văn Li gật đầu, lại tiếp tục gắp mì, nhà bếp mở thoáng mát, nhưng mì mới nấu xong, cộng thêm động tác cuống cuồng của cô, làm một lớp mồ hôi đọng trên trán cô.
“Hai ngày nữa đầu bếp nấu món Trung sẽ đến đây, cũng biết nấu món Quảng Đông, muốn ăn cái gì thì nói với thím Nại.”
Lai Phúc lăn lộn khắp nơi, trên lưng dính đầy lá và cánh hoa hồng, cái đầu xấu xí của nó cúi xuống, bộ lông rối nùi.
Nhưng người ngồi trên ghế sau vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ chậm rãi giơ tay, đưa điếu thuốc lên miệng: “Bảo bọn họ chờ một chút.”
Chương 19: Nảy mầm
Trợ lý Lâm chưa từng dám làm trái ý của tiên sinh, anh ta nhắn một chữ “Chờ”, sau đó tắt điện thoại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ồ, cô A Li thì lớn bao nhiêu?”
Cô nghĩ tiên sinh nên đi cùng những cô gái như vậy mới xứng đôi, bất kể là đến trường đua ngựa, đi xem hòa nhạc, hay đi đánh gôn…
Họ đang sắp xếp, lúc họ chọn chiếc áo da cũ mèm kia, Đông Văn Li không đành lòng.
Cô không thể để tiên sinh bước vào ổ chuột chật hẹp của cô, sợ hơi ẩm len lỏi vào âu phục gọn gàng của anh, cũng sợ cuộc đời vạch trần sự tự ti của cô.
“Xin lỗi cái gì?”
Mãi đến khi họ đi đến gốc cây cổ thụ nằm c·h·ế·t trên mặt đất, cô nhìn thấy có người đã làm một chiếc xích đu dưới gốc cây còn sống.
Thậm chí cô còn phớt lờ chiếc xe của họ, dáng vẻ rất kỳ lạ, cô ra sức kéo hành lý đi về một hướng khác.
Cô lại cúi đầu.
Cô cẩn thận lấy ra, đặt vào một chiếc hộp gỗ.
“Để tài xế lái xe đi.”
Bàn tay này thật đẹp làm sao, cô mơ màng nghĩ ngợi.
“Đương nhiên.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.