Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử
Mịch Nha Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Chìm đắm
“Dịch Thính Sanh, anh làm gì thế, muốn động tay động chân trong biệt thự của nhà họ Hoàng sao, anh cũng đừng quên, hai năm trước anh từ chối kết hôn, vì đối phó với tay chủ tịch người Pháp kia mà bị mất hết nửa số đơn hàng, là ai đã giúp đỡ anh?”
Hình ảnh kiến trúc phương Tây phản chiếu trên kính xe dần dần lùi xa, người đàn ông nhíu mày nghe đầu dây bên kia vội vàng báo tin cho anh.
Thím Nại lo lắng đi tới đi lui, đôi môi mím chặt, không nói một lời.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Hoàng Khảm, giữ chặt cánh tay của anh ta, làm nũng: “Anh, em hiểu rõ mà.”
Finger áy náy không yên, đôi môi tái mét: “Là lỗi của tôi, tiên sinh, lẽ ra tôi không nên rời mắt khỏi cô ấy.”
Căn phòng bí mật này bị ngăn cách với bên ngoài, cô không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cũng không nghe thấy tiếng động nào, chỉ có thể cảm nhận được, dường như bên ngoài căn phòng bí mật này giống hệt như Thủy Liêm Động.
“Nhờ người mặc quần áo giống A Li để lừa gạt tôi đúng không, Hoàng Khảm, hai năm qua, tôi nhắm mắt cho qua chuyện của anh, cũng biết ơn anh lúc đó đã kêu gọi các thành viên Phòng Thương mại ủng hộ tôi, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, nếu có thể giao quyền thì tôi đều giao quyền cho anh, cho anh hưởng thụ cảm giác được người ta gọi là ngài Khảm, dù anh có đụng chạm vào lợi ích của Phòng Thương mại, biển thủ tài sản chung, tôi cũng có thể giả vờ không thấy, nhưng anh đừng đụng vào A Li, cô ấy thì có liên quan gì đến những chuyện này?” Anh rót nửa tách trà, chậm rãi nói.
“Cô Lyrisa, cô A Li có còn ở trong biệt thự của nhà họ Hoàng không?”
*
Cô cũng sẽ bị giam cầm năm trăm năm sao…
“Tiên sinh, cả hội đồng quản trị đang đợi ngài, Peter đang hy vọng ngài không xuất hiện, bây giờ cũng đã đến Paris, nếu ngài không xuất hiện thì cũng không biết phải giải thích với ông ngoại của ngài như thế nào… Hay là thế này, cảnh sát cũng đang hỗ trợ việc tìm kiếm, chúng ta sẽ huy động mọi nguồn nhân lực có thể để đi tìm cô ấy, chuyện hội đồng quản trị bên này…”
Finger hơi mất tinh thần: “Đồn cảnh sát cũng không có tin tức gì.”
Lai Phúc cụp đuôi, áp mũi vào sàn ngửi ngửi.
Finger gật đầu: “Được.”
Cuối hành lang tối tăm, chỉ còn lại bóng dáng của hai người họ.
“Tôi sẽ tính sổ với cậu sau.” Người đàn ông trước mặt cởi áo khoác, quay lưng về phía anh ta, ánh đèn trước mặt làm cái bóng của anh tỏa ra trên mặt tường. Anh chỉ mặc áo sơ mi đen như màn đêm tối tăm, còn cởi chiếc cà vạt màu xám, cà vạt quấn vào khe hở giữa ngón cái và ngón trỏ như băng quấn tay.
Anh bước lên vết nước đọng, từ trước đến nay, anh chưa từng mất đi lý trí, nhưng khi thật sự nhìn thấy vũng bùn dơ bẩn đó, không hiểu sao nỗi sợ hãi và đau lòng lại dâng lên.
Ngay cả Ngũ Hành Sơn đè ép Tôn Ngộ Không cũng vỡ nát thành từng mảnh đá vụn.
Bên ngoài trời mưa tầm tã.
Anh tiến mấy bước về phía trước, ngang qua Finger: “Lấy công cụ đi, theo tôi đến nhà họ Hoàng.”
Đông Văn Li không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua.
Cô nghe ai đó gọi tên mình.
Khung cảnh này đưa cô trở về ngày mưa như trút nước, cô đợi Đông Cốc Châu quay lại.
Người bên kia run rẩy nói “được rồi”, sau đó cúp máy.
Cô ấy xếp dù lại, gác bên cạnh cửa, nước mưa từ trên dù rơi xuống đọng thành một vũng, thuận theo rãnh thoát nước mà chảy ra ngoài.
Thím Nại liên tục nhìn ra bên ngoài, không thấy có động tĩnh gì, bà ấy lại đi lòng vòng quanh cột đá La Mã trong sảnh lớn.
Môi trường thiếu không khí nuôi dưỡng nấm mốc vào mùa mưa, tầng hầm tối tăm giống như ngục tù rỉ nước.
Trong đêm tối, trợ lý Lâm cầm dù, tiên sinh vừa từ châu Âu trở về, còn chưa kịp vởi áo khoác đã vội vàng bước vào.
Vào thời khắc anh ôm cô trong lòng, bóng tối và hơi ẩm không còn bao trùm cô nữa.
Một nhóm người theo sau.
Hay tất cả những thứ này đều chỉ là ảo mộng của cô?
Cô đã xem thường độ điên của Hoàng Tây Tích, cũng đánh giá quá cao sự thông mình của cô ấy.
*
Sau đó tiên sinh di chuyển trước, anh không đeo cà vạt, chỉ mặc áo sơ mi màu đen hơi hé mở, anh đứng dưới màn mưa, thỉnh thoảng có tia chớp lướt qua, làm chiếc cà vạt trên tay anh trông giống hệt một con rắn.
“Hoàng Tây Tích ơi là Hoàng Tây Tích, em không có đầu óc hay sao, em có biết mình gây chuyện lớn rồi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Khảm đã nhìn thấy nhiều chuyện đời, Hoàng Tây Tích giam cầm người ta, Hoàng Khảm cũng đã lường trước tiên sinh sẽ đến hỏi chuyện, so với Hoàng Tây Tích ngoài mạnh trong yếu, sắc mặt của anh ta tự nhiên hơn nhiều.
Một nhóm người đi đến trong màn mưa.
“Hả hê đúng không, hôm nay tôi cho cô biết một đi không trở lại nghĩa là gì!”
Nhưng bọn họ quả quyết nói cô A Li đã rời đi, còn bảo anh ta gọi thêm người đi tìm đến hai vòng mà cũng không thấy, nhà họ Hoàng cũng giúp đi tìm cô, Finger không thể đoán ra được, là bọn họ giấu Đông Văn Li hay là cô tự rời đi rồi, hiện tại anh ta không có bằng chứng, không cách nào vạch mặt nhà họ Hoàng được.
Finger đứng đợi bên ngoài cho đến khi bữa tiệc kết thúc, nhưng Đông Văn Li không đi ra.
Mãi đến khi bên ngoài có tiếng bước chân, thím Nại vội vàng ngước mắt, chỉ thấy Finger xuất hiện trong màn mưa, thím Nại gấp gáp đi đến gần hỏi tin tức, nhưng Finger lắc đầu, nửa người của anh ta vẫn đang dầm mưa.
Anh khẽ nhướng mày, ước lượng sức lực của cú đấm đang lao về phía anh, anh nắm lấy cổ tay người kia để khống chế, huých cùi chỏ vào người hắn.
Sài Gòn sắp bước vào giao thừa, Dinh thự số 1 tĩnh lặng lại bật đèn sáng rực.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng cử chỉ cho thấy anh đã hơi nóng nảy.
Không thể nào, anh ta đã đứng bên ngoài suốt buổi, không hề thấy cô A Li bước ra.
Lyrisa tiến lên phía trước, vội vàng giải thích giúp anh ta: “Tiên sinh, không ai nghĩ Hoàng Tây Tích lại to gan như vậy, chưa kể cô ấy còn viện cớ bữa tiệc chỉ dành cho phụ nữ để đẩy Finger ra ngoài…”
Cô vùi mình trong lòng anh, mơ màng nghĩ: Trên thế giới này thật sự có một người như anh, luôn xuất hiện mỗi khi cô yếu đuối nhất sao?
Hành lang dẫn anh đến một cánh cửa, sau đó lại mò mẫm trong bóng tối, đi xuống cầu thang.
Tiên sinh nhướng mày, Finger từ sau lưng anh đi đến, đặt tay lên vai Hoàng Tây Tích, Hoàng Tây Tích chỉ kịp kêu lên một tiếng, Finger đã ấn cô ấy xuống sàn nhà.
Tiên sinh cởi áo khoác, đưa cho trợ lý Lâm bên cạnh, trong đáy mắt anh không hề gợn sóng, anh chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Cậu sống yên bình lâu quá nên quên hết kỹ năng rồi đúng không, để cho người ta làm bậy ngay trước mắt.”
“Anh không hiểu rồi, anh ấy càng không muốn nhìn thấy em, em càng muốn anh ấy để ý đến em, một ngày nào đó, Hoàng Tây Tích sẽ đứng trước mặt anh ấy, Dịch tiên sinh chỉ có thể lấy lòng em ——” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, người đàn ông đang ngồi uống trà mới đặt tách trà xuống, đứng dậy, băng qua đám người hỗn loạn, đi thẳng đến đầu kia của hàng lang.
Căn phóng tối chật hẹp này chứa đủ loại tài liệu, điểm duy nhất cô có thể tựa người vào cũng giống như mỏm đá chìa ra bên bờ biển, tựa như chỉ cần một cơn sóng ập đến bất cứ lúc nào, điểm tựa nhỏ xíu đó sẽ biến mất.
*
Hàng mày của anh càng nhíu chặt hơn.
Vệ sĩ sau lưng anh chạy đến, đưa tay định kéo góc áo của anh, anh nhẹ nhàng xoay người, nắm lấy cùi chỏ của đối phương, đẩy hắn vào vách tường.
“Cô Hoàng muốn tôi lấy lòng cô như thế nào?”
Không thể nào?
Không biết người nào nhanh nhẹn hô to, nói tiên sinh đã trở về, một nhóm người như rắn mất đầu chuyển từ ủ rũ sang ngóng trông, tựa như nhìn thấy vị cứu tinh.
“Được rồi.”
“Em ghét thái độ tự cho mình là đúng của nó, em muốn dạy cho nó một bài học, cho nó biết mình là ai, em đã điều tra rồi, nó không có người thân ở Sài Gòn, cũng không có gia sản nào để dựa dẫm vào, họ không tìm được nó đâu, đối phó với loại người này mà anh cẩn trọng như vậy để làm gì? Anh, mấy năm qua anh gặp chuyện gì, sao anh càng ngày càng nhát gan thế? Đây đâu phải là phong cách hành động của anh.”
Anh né người trước mặt, ném hắn vào đám người sau lưng, sau đó tìm kiếm từng phòng trong hành lang.
“Rồi, tôi vừa ghi chép xong thì đến đây.”
Tiếng bước chân vang lên trong không gian im lặng đến đáng sợ.
Cô cũng không biết Tiểu F có thể tìm thấy cô không.
Anh ngẩng đầu, trong ánh đèn leo lắt, hình như anh cảm nhận được cô đang ở mặt kia của bức tường.
Giọng nói của anh không tức giận nhưng vô cùng uy h**p, Hoàng Tây Tích thấy anh bước vào, mặc dù giọng điệu vẫn khiêm tốn, nhã nhặn, nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí không thể bị che giấu, cô ấy vô thức trốn sau lưng Hoàng Khảm, cô ấy đã nghe tin anh quay lại Pháp, sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này?
Nhà họ Hoàng có rất nhiều vệ sĩ, còn có thêm hai vệ sĩ cầm vũ khí đến chặn đường anh.
“Tôi đã xem đoạn video đó rồi.” Finger chen vào, “Chỉ nhìn thấy bóng lưng, mà lại chỉ có nửa thân trên, bộ quần áo đó đúng là bộ quần áo mà cô ấy đã mặc, nhưng không nhìn thấy mặt, cho nên không thể khẳng định đó là cô ấy.”
Không có, cũng không có.
“Nhưng tiên sinh —— chúng ta không có bằng chứng, nếu nhà họ Hoàng từ chối thừa nhận ——”
Trong biệt thự của nhà họ Hoàng, Hoàng Khảm biết Hoàng Tây Tích lén lút giam cầm Đông Văn Li thì giận đỏ mặt.
“Tìm đi!”
Cuối cùng Lai Phúc cũng dừng lại.
“Vậy thì tìm cho ra cô ấy, buộc họ phải thừa nhận.” Anh quay đầu, ánh mắt tàn nhẫn.
*
Cô ấy thật sự có ý định giam cầm cô giữa ban ngày ban mặt sao?
Lai Phúc đứng sau lưng bà ấy, nhìn bầu trời tối tăm, nó không còn lười biếng và nhàn nhã như trước, cũng lo lắng đi tới đi lui, nhìn chằm chằm vào bầu trời đen kịt.
“Để xem ai dám!”
Độ ẩm xung quanh tước đoạt hơi ấm trên người cô, cô nghĩ mình sắp bị hạ th@n nhiệt, chỉ có thể co rúc cả người lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phát hiện thì sao chứ, anh ấy thì làm gì được anh, anh ấy là người nước ngoài, có rất nhiều thứ bị hạn chế, anh ấy còn là thương nhân, tự anh ấy biết lúc nào nhắm mắt, lúc nào mở mắt.”
Cảm xúc trong lòng anh hỗn loạn, khí huyết dâng trào, anh xoa thái dương, anh để mặc cho Hoàng Khảm chiếm đoạt tiền bạc của Phòng Thương mại là vì muốn chờ đến ngày thu thập đủ chứng cứ để anh ta phải chịu tội, anh tưởng mình có thể chờ được, lại không ngờ bọn họ không chịu nhịn, còn dám nói câu “cô ấy tự rời đi” để lừa gạt anh giữa ban ngày ban mặt.
“Em đã biết kế hoạch của anh, tại sao còn nhớ nhung anh ta mãi làm gì?”
Tiếng con c·h·ó tức giận sủa lớn truyền đến giữa bầu không khí, Lai Phúc vểnh đuôi đứng trước mặt đám người, vẻ ngoài ngốc nghếch của nó biến mất, nó nhìn chằm chằm những người trước mắt, ai dám tiến lên thì nó sẽ cắn nát đầu!
Sắc mặt của Lyrisa lo lắng, cô ấy lắc đầu: “Tôi cũng không chắc, Hoàng Khảm chưa từng cho tôi đến biệt thự của nhà họ Hoàng trên núi Cừu Đỉnh, có lẽ nơi đó ẩn giấu rất nhiều bí mật của hai anh em họ, chưa kể bọn họ còn cho cảnh sát xem video ghi lại cảnh cô A Li rời đi.”
Không biết là ai ra tay trước, giữa tiếng c·h·ó sủa ầm ĩ, mấy người đàn ông cao lớn lao vào nhau, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
“Sẽ có người giải quyết chuyện giữa hai chúng ta.” Anh nhẹ nhàng đáp lời, còn không buồn ngước mắt, “Tôi hỏi một lần nữa, A Li đâu?”
Lai Phúc ngồi bên cạnh sủa lên, anh ngoắc nó, con c·h·ó lao vào màn mưa không do dự.
Finger chỉ có thể phối hợp với bác Khâm, đầu tiên là phái người đi tìm cô, trên đường đi tìm, anh ta còn vội vàng nhờ người liên lạc với tiên sinh.
Hoàng Tây Tích chưa kịp dứt lời, cửa phòng khách của biệt thự nhà họ Hoàng đã bị đá ra, người đàn ông áo đen dẫn đầu một nhóm người tiến vào, vệ sĩ của nhà họ Hoàng đi theo nhưng không cản nổi.
Từ đầu đến chân đều ướt nhẹp, giống như cô chưa từng rời khỏi nơi đó.
“Tôi cũng đang lo lắng chuyện này đấy, tiên sinh, mặc dù cô A Li tự rời đi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa về nhà cũng làm anh em chúng tôi vô cùng lo lắng, chúng tôi còn đang bàn bạc, không biết có bỏ sót nơi nào trên đường từ biệt thự xuống hay không.”
Nhưng Hoàng Tây Tích lại nói cô không khỏe, đã đi ra cổng nhỏ để về trước, thấy Finger đi vào tìm cô, Hoàng Tây Tích còn mở một đoạn video giám sát.
“Đừng gây thêm rắc rối, em còn không biết bây giờ là lúc nào sao, anh sợ anh ta đã phát hiện ra chuyện chúng ta làm rồi đấy.”
Trong Đại Thoại Tây Du, Tử Hà Tiên Tử đã nói ý trung nhân của nàng sẽ cưỡi đám mây bảy màu mà đến.
Ánh mắt của anh lướt qua gương mặt của Hoàng Tây Tích, còn hơi lên giọng hai từ cuối, ánh mắt anh lạnh lùng, Hoàng Tây Tích không dám ngẩng đầu, còn đứng sau lưng giật giật tay áo của Hoàng Khảm.
“Có tìm em thì em cũng không sợ, bọn họ không tìm thấy nó thì còn có thể làm được gì, nó có đứng trước mặt em thì cũng không làm được gì, anh là người cao thứ hai trong Phòng Thương mại, không đúng —— sắp tới anh sẽ đứng thứ nhất.”
Vừa hạ cánh xuống Paris, anh đã bảo tài xế quay đầu lại, nhờ trợ lý hỏi xem có đường băng nào sẵn sàng cho chuyên cơ riêng hay không.
Hiện tại đã gần ba giờ sáng, vốn dĩ tất cả mọi người đã lên kế hoạch nghỉ phép, bây giờ lại đồng loạt đứng đây.
“Anh thật sự cắt đứt mối quan hệ hợp tác hai năm qua của chúng ta vì một người phụ nữ sao, điều tối kỵ nhất trên thương trường chính là gây thù chuốc oán, hiện tại có một nửa số thành viên ở Phòng Thương mại nghe theo tôi, anh nghĩ kỹ đi, nếu anh không buông Hoàng Tây Tích ra, Hoàng Khảm này sẽ bắt đầu cắt đứt tình nghĩa với anh từ ngày hôm nay, anh nghĩ đi, làm sao anh có thể đối mặt với ban giám đốc, anh có thể giành chiến thắng trước đám con hoang đó hay sao?”
Đầu gối của Hoàng Tây Tích sưng to, cô ấy đau đớn đến rơi nước mắt, cắn răng gọi người đến: “Cứu tôi.”
“Tại sao em cứ phải làm khó một cô bé thế?”
Hoàng Khảm hét lớn một tiếng, rất nhiều vệ sĩ sau lưng anh ta lập tức tiến lên phía trước.
Anh nhớ cô từng nói, cô ghét nhất ngày mưa, không thích mùa mưa ẩm ướt.
Thím Nại nghe xong lại hoảng loạn nói: “Như vậy là sao, không tìm được cô A Li, trời đất ơi, hơn mười tiếng đồng hồ rồi, buổi sáng cô ấy chỉ ăn vài đũa mì, bây giờ không biết cô ấy đang ở đâu, không biết có đói hay lạnh không, trời ơi, dự báo thời tiết nói tối nay có một luồng không khí lạnh, cô ấy nhất định không thể bị lạnh, tình hình bên ngoài không tốt…”
Mí mắt của cô chậm rãi khép lại, vào giây phút hai mắt sắp nhắm chặt, một tia sáng xuất hiện, có người vội vàng chạy vào.
Cô thở dài, nếu biết trước như vậy, cô đã không đến đây, không nhanh mồm nhanh miệng.
Đoạn video giám sát ghi lại một người phụ nữ mặc bộ quần áo thể thao giống hệt như A Li, người đó đã rời đi, bóng lưng kia cũng hơi giống Đông Văn Li, nhưng không nhìn thấy mặt người đó.
Cuối cùng anh ta vào trong tìm người, nhưng Hoàng Tây Tích nói Đông Văn Li đã rời đi rồi.
“Nhỡ đâu người từ Dinh thự số 1 đến tìm chúng ta thì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đông Văn Li!”
Hoàng Tây Tích bật khóc ngay lập tức: “Anh…”
Hai người đàn ông đột ngột đi vào từ bên ngoài sân gôn, chiều cao và hình thể đều không tầm thường, Đông Văn Li không phải là đối thủ của hai người họ.
“Đã nói như vậy rồi, tôi còn phải cảm ơn ngài Khảm, cảm ơn cô Hoàng.”
“Đi đi, ngăn anh ta lại!”
Không hề giống phim hoạt hình Tây Du Ký mà cô đã xem hồi còn nhỏ, Thủy Liêm Động này không lớn, không ầm ĩ, mà lại phát ra âm thanh tí tách, tí tách, tí tách, chuyện này làm cô suy nghĩ, có phải sau năm trăm năm Tôn Ngộ Không bị giam cầm dưới chân núi Ngũ Hành Sơn, nước trong Thủy Liêm Động cũng chảy đi hết sạch.
“Anh nhìn cho kỹ, dù có là tiên sinh đến hỏi, hay thậm chí là cảnh sát đến hỏi, thì cô ấy cũng đã rời đi trước rồi, anh nói muốn vào tìm cô ấy, tôi cũng đã để cho anh tìm, nhưng anh có tìm được không?”
——
Cô ôm chân rúc vào một góc, cả người ướt nhẹp, giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ở bến tàu trên mỏm đá.
Vào giây phút đó, mọi người đều nhíu mày, mím môi im lặng, không ai nghĩ ra giải pháp nào tốt hơn.
“Đúng vậy, nhưng cũng không thể khẳng định đó không phải là cô ấy. Bây giờ nhà họ Hoàng nói cô A Li đã rời đi, còn có đoạn video làm bằng chứng, chưa kể bọn họ còn mở cửa cho cảnh sát đi vào tìm một vòng, bây giờ chúng ta không có bằng chứng chứng minh nhà họ Hoàng giấu người trong căn biệt thự kia.”
“Được rồi, Lâm Thịnh, đi đến đồn cảnh sát đi, nói với họ là đã tìm thấy cô A Li, cô ấy đang bị giam cầm trong biệt thự nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng không chịu giao người ra, làm phiền họ đến đó một chuyến.”
“Trước mắt, anh nên lo chuyện lát nữa sẽ giải thích như thế nào với cảnh sát. Tìm đi!”
Chương 54: Chìm đắm
“Tôi hiểu A Li, cô ấy sẽ không bao giờ rời đi mà không nói lời nào, nếu có người muốn giở trò với tôi, cậu nghĩ tôi họp hành và đối phó với đám người cứng đầu kia xong thì còn có thể tìm được cô ấy hay không? Quay về, ngay lập tức.”
Trước mặt họ là bức tường tối tăm.
“Vẫn chưa tìm thấy sao?”
Lai Phúc lao qua đám đông, đi theo anh.
Thím Nại lo lắng, liên tục lầm bầm: “Tiên sinh cũng không có ở đây, phải làm sao bây giờ…”
Sau đó anh nâng dù, bước vào màn mưa.
“Sáng nay A Li nhà tôi được mời đến làm khách ở nhà cô Hoàng, bây giờ vẫn chưa thấy trở về. Ngài Khảm không định giải thích với tôi sao?”
Finger tiến về phía trước: “Tiên sinh…”
Cô nằm đó như con chim bị ướt mưa, không cách nào bay nổi, mãi đến khi cô không chịu được nữa, cô đã bay lượn quá lâu, cần nghỉ ngơi một chút.
Cô ấy vừa dứt lời, Đông Văn Li thấy hai người đàn ông kia bước đến kéo cô đi.
Mãi đến khi cánh cửa mở ra, tiếng bước chân rầm rầm như sấm rền.
“Cô Lyrisa, cô không cần phải cầu xin sự tha thứ giúp tôi, để lạc mất cô A Li là lỗi của tôi.”
Finger vừa ra tay, tất cả vệ sĩ của nhà họ Hoàng đồng loạt đứng lên, định đè anh ta xuống, nhưng họ vừa đến gần, Finger lại ấn cô ấy xuống mạnh hơn, Hoàng Tây Tích rơi nước mắt kêu đau.
Anh quay đầu, thấy Lai Phúc đang chiến đấu “ác liệt” ở đằng kia, anh cao giọng gọi nó: “Lai Phúc, đến đây.”
Anh xoay người lại, hỏi, “Lyrisa, đã giao nộp tài liệu chưa?”
Trợ lý Lâm hiếm khi nhìn thấy tiên sinh gay gắt thế này, anh ta hiểu vị trí của cô A Li trong lòng anh, cho nên cũng không khuyên nữa.
Đầu óc cô nặng nề, mí mắt cũng trĩu xuống, thân thể cô lúc lạnh lúc nóng.
Đường cùng.
Thím Nại kêu lên: “Phải làm sao bây giờ, mưa lớn như vậy, cô A Li có thể đi đâu được chứ, tôi biết giải thích với tiên sinh thế nào đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“A Li! A Li!”
Họ nhanh chóng bỏ đám đông ở sau lưng, đi vòng qua sảnh trước, đi đến hành lang tĩnh lặng ở mặt sau.
“Cô ấy không ở trong nhà họ Hoàng, có máy quay an ninh, cảnh sát cũng đã đến, không tin thì cứ đến đồn cảnh sát mà hỏi.”
“Anh sợ gì chứ, em đã làm rất tốt, buổi sáng cảnh sát đến nhà, nhưng tìm kiếm rất lâu cũng không phát hiện ra bằng chứng nào.”
“Lai Phúc, nhanh lên, mau đi tìm A Li đi.”
Bên ngoài đang mưa, quả bóng gôn lăn mấy vòng mới rơi xuống bãi cỏ.
Cô nhìn thấy anh, lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt vốn thâm sâu và hờ hững đó lại căng thẳng và sợ hãi như vậy, cô mở miệng, không biết có âm thanh nào phát ra hay không.
Nếu không tìm được cô A Li, tiên sinh sẽ g·i·ế·t họ mất.
Bà ấy vừa dứt lời, lại có thêm một người xuất hiện trong màn mưa, cầm một cây dù đen. Thím Nại nhìn ra, thấy cô Lyrisa cũng đến.
“Liên lạc với Lyrisa nhờ giúp đỡ đi, nếu A Li vẫn còn ở trong biệt thự của nhà họ Hoàng, tôi không cần đợi cái răng này bị sâu đâu, tôi sẽ nhổ nó đi luôn!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.