Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Ngô Minh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ngô Minh


Quảng trường rất rộng, lát bằng thứ đá hoa cương trắng ởn cứng như sắt, bên trên bày la liệt quầy hàng. Nơi đây cũng không có tên gọi chính thức, chỉ biết người ta vẫn quen gọi quảng trường này là chợ trời.

Nam tử mới tới nghe vậy không những không nguôi giận mà càng bực tức đoạt đi túi trữ vật bên hông thiếu nữ váy đỏ, miệng cười nhưng tâm không cười : “ Ta sẽ giữ túi trữ vật của muội một thời gian, tránh cho linh thạch bên trong không cánh mà bay sạch. Còn mảnh gốm rách muội nói thật sự đáng giá 10 viên hạ phẩm linh thạch đấy! Linh văn bên trên đối với Trận Pháp Sư có chút giá trị tham khảo.”

“ Mảnh vỡ tế đàn thì không cần, ngược lại tại hạ muốn mua mảnh gốm này.” Mộc Hy nhìn tên gian thương mũ vàng, nói.

Gian thương mũ vàng ngẩn ra, cúi đầu nhìn vật như mảnh gốm vỡ dưới chân, vật này nãy giờ bị vạt áo che mất cho nên hắn giờ mới chú ý tới sự tồn tại của nó. Chẳng nhẽ miếng gốm này đã bảo vật gì? Miệng nhanh hơn não, hắn xuýt xoa : “ Không ngờ Xà đạo hữu lại tinh mắt như vậy, ta giấu kỹ như vậy mà ngươi vẫn nhìn ra, không dấu gì, mảnh gốm này là một phần của một kiện pháp bảo, không chỉ cứng rắn như thép mà thỉnh thoảng còn phát ra uy năng kinh thiên. Nếu là người khác, ta tuyệt không bán thứ này đâu nhưng Xà Huynh đệ với ta hữu duyên, chỉ cần trả 100 hạ phẩm linh thạch thì mảnh pháp bảo không hoàn chỉnh này là của ngươi."

Không ngờ nam tử đầu trọc cũng là một kẻ biết nhìn hàng, Mộc Hy đoán người này cũng không đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Ây..za...! Sao huynh lại đánh muội?” Thiếu nữ váy đỏ nhìn người mới tới, xụ mặt.

Ai ngờ tên gian thương đội mũ vàng lại không định buông tha “ con mồi béo bở” như vậy, hắn nhăn mặt tiếc rẻ: “ Hzzz!...Ta vẫn còn ba mảnh vỡ của tế đàn cổ, vốn định giữ lại làm vật gia truyền nhưng nay thấy Xà đạo hữu phong thái đường đường, lời lẽ vàng ngọc cho nên quyết định nhịn đau bán cho đạo hữu.”

Mộc Hy thật ngán ngẩm mấy lời vớ vẩn của tên gian thương này rồi, hắn muốn mua mảnh gốm chẳng qua là vì mấy linh văn trên đó có chút giá trị tham khảo mà thôi. Không chút cảm tình, hắn nói : “ Mười hạ phẩm linh thạch.”

Mộc Hy tất nhiên không hy vọng tìm thấy bảo bối lẫn trong đám tạp nham này, hắn đơn giản chỉ là đi dạo mà thôi, tiện thể mua chút đồ lặt vặt.

Ai ngờ đúng lúc này, một nam tử lạ mặt đi vội tới, không nói không rằng, hắn đánh một cái thật mạnh lên đầu thiếu nữ váy đỏ. Người vừa tới này đầu không sợi tóc, mày rậm mắt to, thân người cân đối, bên mắt có một chiếc sẹo dài, vừa nhìn đã biết không phải dạng dễ động.

Để ngoài tai mấy lời không đâu, Mộc Hy tuỳ ý nhìn ngó bốn phía. Trong mắt đám gian thương, hắn chẳng khác nào túi linh thạch di động, bởi nhẽ yêu tu dù có trí tuệ nhưng bởi vì ít tiếp xúc với con người nên đa phần đều rất đơn thuần, chính là đối tượng dễ lừa gạt nhất.

“ Tại hạ Ngô Minh, xin chào đạo hữu!” Miệng nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, nam tử đầu trọc ôm quyền nói với Mộc Hy.

.......

“ Xà huynh tới đây nhìn một chút! Chỗ ta có không ít kỳ vật không rõ công dụng.”

Nghe tới chỗ này, Mộc Hy ngược lại có chút tò mò thân phận của thiếu nữ váy đỏ này, dù sao thì người thường cũng không dám tuỳ tiện vứt đi mấy chục hạ phẩm linh thạch như vậy.

Nghe cách nói chuyện này, hiển nhiên chuyện thiếu nữ váy đỏ mua rác cũng không phải lần đầu.

Trời xám xịt như vũng bùn, tầng mây đen nuốt trọn ánh nắng.

Đám gian thương nhìn thấy một con rắn đỏ rực ung dung đi vào khu chợ thì không ngừng mời chào. Vì mấy viên linh thạch, mấy tu tiên giả này không chút quan tâm tới mặt mũi. (đọc tại Qidian-VP.com)

CỐC !

Trong vô thức, thiếu nữ váy đỏ thật sự coi ba thanh sắt rỉ trong tay là bảo bối, chẳng qua bản thân không nhận ra mà thôi. Thực sự ở tu tiên giới đầy rầy gió tanh mưa máu này, ngây thơ như nàng ta cũng không nhiều.

Ai ngờ giống như để trả lời cho thắc mắc của hắn, một thiếu nữ váy đỏ tiến tới thương lượng với chủ quầy hàng, tỏ ý muốn mua ba thanh kim loại rỉ mà Mộc Hy gọi là rác.

Không ngờ thiếu nữ váy đỏ rất linh mẫn, nơi đây đông người như vậy, Mộc Hy lại chỉ nhìn vài cái liền thôi nhưng nàng vẫn cảm nhận được. Quay phắt lại, thiếu nữ váy đỏ mắng: " Tên háo sắc! Ngươi nhìn đủ chưa?"

May cho tên gian thương, nam tử đầu trọc sau khi dù dọa hắn một chút liền quay đi sang hướng khác.

Thiếu Nữ váy đỏ thấy Mộc Hy chẳng qua là một con yêu xà, lời nói còn có mấy phần ngây ngô cho nên cũng không tiếp tục tức giận, gãi đầu: “ Ta cũng không biết thứ này thần kỳ chỗ nào cho nên định đem về cho ca ca xem, ca ca ta rất lợi hại, hắn chắc biết thứ này dùng để làm gì.”

Thương Nhân mũ vàng run rẩy hai chân, suýt chút thì ngã quỵ, tu vi của hắn thấp hơn đối phương nhiều, làm sao có thể chống đỡ nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn tên gian thương mũ vàng trước mắt từ từ lấy ra ba thanh kim loại rỉ khác, Mộc Hy thực sự là không biết nói gì cho phải nữa rồi. Đang khi hắn định cứ thế im lặng rời đi thì một vật đã thu hút chú ý của hắn, vật này giống như mảnh gốm vỡ, toàn thân đen nhạt, bên trên có mấy ký hiệu vàng kim đã mờ đến mức khó thấy.

Nhìn ca ca giận tới tím mặt, thiếu nữ váy đỏ có chút chột dạ, lầm bầm : “ Mua rồi! Không đắt, chỉ 10 hạ phẩm linh thạch mà thôi.”

“ #$%$$.” Buột miệng nói ra mấy lời không hay ho cho lắm, Mộc Hy trừng mắt nhìn thiếu nữ váy đỏ dùng mười viên hạ phẩm linh thạch mua ba thanh kim loại lớn cỡ cổ tay, toàn thân loang lổ vết rỉ.

Ở chỗ đông người không thể tuỳ tiện phóng thần thức ra xa cơ thể, Mộc Hy trợn mắt nhìn kỹ lại ba thanh sắt rỉ kia một lượt, hắn dám khẳng định chắc nịch rằng ba thanh sắt rỉ này là rác, hoàn toàn là rác mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Xà đạo hữu xin dừng chân! Đây chính là vật tổ truyền của tại hạ.”

Chợ trời là nơi cho những người không muốn trả tiền thuê mặt bằng buôn bán, hàng hoá nơi đây tất nhiên cũng là vàng thau lẫn lộn, mười giả mới có một thật.

“ Vậy xin chúc cô nương may mắn rồi!” Thật cạn lời với người này, Mộc Hy cũng không dây dưa nữa mà cáo từ rời đi.

Mấy người xung quanh nghe tới đây thì xuýt cười thành tiếng, Mộc Hy tuy không lộ vẻ gì nhưng trong tâm không ngừng tán thưởng nam tử đầu trọc nói quá đúng.

Chương 17: Ngô Minh

Chứng kiến tên gian thương đội mũ vàng đôi ba lời liền đổi rác lấy mười viên hạ phẩm linh thạch, Mộc Hy bỗng chốc cảm thấy bản thân thực sự quá kém cỏi. Tai thính mắt tinh, hắn nghe được tên gian thương mũ vàng kia nói ba thanh kim loại này là bộ phận quan trọng của một toà tế đàn cổ, cứ tới ngày 15 hàng tháng chúng sẽ toả ánh vàng kim.

“ Thật sự sẽ có người mua mấy mảnh rác kia sao?” Đưa mắt nhìn ba thanh kim loại rỉ cách đó không xa, Mộc Hy thật sự tò mò.

Trong túi ít đi ba xấp phù lục, nhiều thêm một viên Phá Chướng Đan, Mộc Hy tâm trạng không tệ, sau khi rời khỏi Bách Bảo Các cũng không trở về và tiến vào quảng trường gần đó.

Thiếu nữ váy đỏ nghiêng người chăm chú nhìn miếng gốm, ngoài mấy ký tự có vẻ kỳ lạ ra thì cũng không có gì đặc biệt, thứ này chẳng nhẽ là bảo bối, nghĩ tới đây nàng vội chen vào cuộc trò chuyện : “ Ta trả hai mươi hạ phẩm linh thạch! Bán cho ta thứ này đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Người ta vẫn hay truyền tai nhau những câu chuyện kiểu như người nào đó đi vào chợ trời, tình cờ mua được một món tuyệt thế bảo vật rồi từ đó một bước lên mây. Mỗi lần Mộc Hy nghe được loại chuyện này đều không nhịn được mà tán thưởng tài làm ăn của bọn thương nhân chợ trời, những câu chuyện này rõ ràng là do bọn hắn cố ý tung ra nhằm thu hút khách.

“ Huynh...huynh....Tên rắn đầu to kia còn định dùng mười viên hạ phẩm linh thạch mua một mảnh gốm rách kìa.” Xấu hổ đỏ cả mặt, Thiếu Nữ váy đỏ nhanh trí chuyển mục tiêu câu chuyện sang Mộc Hy.

Dạy dỗ muội muội xong, nam tử đầu trọc lúc này mới xoay sang nhìn tên gian thương mũ vàng đang chuẩn bị chạy mất, hai mắt như đao sắc, một thân sát khí hiện hiện không sót chút nào.

Thật sự là cạn lời, nam tử đầu trọc chỉ có thể xoa huyệt thái dương, nhìn trời than thở : “ Muội muội đáng thương của ta! Chắc chắn là lúc nhỏ ngã nhiều nên não hỏng rồi, người bình thường không thể ngu ngốc đến thế được.”

Lại nói cái gọi là quầy hàng thật ra cũng chỉ là những tấm vải tuỳ tiện trải trên đất mà thôi, bên trên bày ra đủ loại đồ vật, thậm chí Mộc Hy còn nhìn thấy rác rưởi lẫn trong đó, cũng không biết vị ông chủ kia định bán thứ này cho ai.

Không thể không nói giá cả ở chợ trời thường thấp hơn trong các cửa hàng rất nhiều, tất nhiên chất lượng hàng hoá theo đó cũng không có ai đảm bảo.

Nam tử đầu trọc nghe tới đây càng tức giận, đoạt lấy ba thanh sắt rỉ mà thiếu nữ váy đỏ cầm trên tay: “ Chưa chặt tay muội đã là may! Muội đã mua thứ rác rưởi này rồi sao?”

Tên rắn đầu to? Mộc Hy nhìn quanh một vòng, nơi đây cũng chỉ có hắn là rắn mà thôi thì phải.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Ngô Minh