Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Thi triển thần thông

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Thi triển thần thông


Quan hệ giữa yêu thú cùng tu tiên giả vẫn luôn là vậy, một bên thèm khát linh vật trên người yêu thú, bên còn lại thèm khát máu thịt tu tiên giả.

Bây giờ đã 191 tuổi, nhớ lại lời thề năm xưa mới thấy Mộc Hy năm đó ngây thơ biết bao.

Bên trong mảnh đại dương này rải rác vô vàn hòn đảo lớn nhỏ không đều, nhìn từ trên cao chẳng khác nào vô vàn ngôi sao giữa nền trời xanh thẫm, cái tên Loạn Tinh hải cũng vì vậy mà có.

Nói ra cũng thần kỳ, Mộc Hy hắn vốn chỉ là con thứ ba trong một gia đình làm nông bình thường, mỗi mùa đông đều lo lắng ngày mai liệu có được ăn no, đêm về có được ngủ ấm. Chuyện cứ thế cho tới năm hắn mười tuổi, tiên nhân trong truyền thuyết vậy mà thình lình xuất hiện, nói hắn có linh căn rồi đem hắn bay đi.

Năm mươi tám tuổi, nhất phi trùng thiên, hắn trở thành Trúc Cơ tu sĩ. Quyền năng khổng lồ, tuổi thọ lên tới 200 năm, Mộc Hy lúc đó tham vọng biết bao, tự thề sẽ có một ngày chạm tới hai chữ trường sinh, vui cười cùng thiên địa.

Ầm..ầm.....!

Còn nhớ năm đó đang lúc hắn sầu mi khổ não, cho rằng hết đời cũng không thể tiến thêm một bước trên con đường tu hành thì cơ duyên chợt tới. Mộc Hy trong lúc vô tình vậy mà phát hiện một địa động bí mật gọi là Bán Thiên Động, bên trong bụi phủ tầng tầng lớp lớp, đồ đạc thối rữa thành bùn, cũng không biết bao lâu rồi không có người bước chân vào chỗ này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng động dồn dập kéo Mộc Hy ra khỏi suy tư, không biết gió mưa đã dừng lại từ lúc nào.

“ Là nó! Là con Bối Giáp Thử kia!” Mộc Tinh bị khí thế kẻ vừa tới làm cho hoảng hốt không thôi, lát sau mới lên tiếng.

Khói bụi tan đi, lờ mờ nhìn thấy một người một thú đang không ngừng đan xen v·a c·hạm.

Màn sáng mỏng tanh như cánh ve, úp trên mặt đất, bên trong phong bế một không gian không nhỏ, đây chính là trận pháp đại danh đỉnh đỉnh. Tuy nhìn có vẻ mong manh nhưng sức phòng ngự của màn sáng đủ sức chặn đứng nhị giai sơ kỳ yêu thú ở bên ngoài, trải qua mấy lần Bối Giáp Thử tập kích mà người và của vẫn không tổn hại bao nhiêu chính là vào thứ này.

Tất nhiên không phải cứ yêu thú thì là đần độn không có trí tuệ, Yêu thú bình thường tu hành tới tam giai liền có thể mở ra linh trí, sở hữu trí tuệ không khác con người. Ngoài ra cũng có ngoại lệ, cấp thấp yêu thú nếu có huyết mạch thượng giai hay ăn vào linh tài quý hiếm như ngàn năm san hô cũng có thể có trí tuệ, trường hợp này cũng không phải quá hiếm thấy.

Thú là một con chuột màu vàng lớn hơn hai mét, thủ đoạn của nó tính ra đơn điệu hơn đối phương nhiều. Nó chủ yếu dựa vào cơ thể cứng chắc như thép cùng khả năng phun ra đá tảng để chiến đấu. Tuy nhiên sức mạnh con thú thật không vừa, húc một cái hiền có thể đánh bay phi kiếm, dẫm hai cái liền dễ dàng đuổi sát lão già, nhất thời hai bên khó phân thắng bại.

Sau một tiếng rít chói tai, thanh kiếm v·út đi, hóa thành một con rắn lửa vắt ngang đầu trời, cuối cùng nó vẽ nên một đường cong hoàn hảo rồi ầm ầm đâm vào Bối Giáp Thử.

Một khi Phù Dung Đảo xảy ra chuyện thì ngay cả Mộc Hy cũng gấp rút chạy tới chính là vì vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây chính là quyền năng của trúc cơ tu sĩ!

Đỉnh núi lập tức lấp lóe ánh đỏ, thanh kiếm vốn chỉ lớn bằng hai ngón tay bỗng chốc phồng lên lớn như căn phòng, kéo theo một đuôi lửa thật dài, thanh kiến khổng lồ ầm ầm chém tới Bối Giáp Thử.

Đưa mắt nhìn, bờ biển không biết từ khi nào nhiều thêm một con chuột khổng lồ. Miệng hý lên những âm thanh trầm thấp, con chuột không xem ai ra gì, ầm ầm lao thẳng. Con vật này toàn thân vàng tươi như nghệ, dài hơn 2 mét, không những bốn chân gắn đầy vuốt nhọn mà đầu còn mọc ba chiếc sừng trâu, hung ác chẳng khác ác quỷ chốn địa ngục. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phù Dung Đảo nằm ở một góc hẻo lánh của Loạn Tinh hải, là một hòn đảo nhỏ tới không thể nhỏ hơn, trên đảo chỉ có một ngọn núi trụi lủi, chỉ là không ngờ nơi đá sỏi này lại có một mỏ Tinh Kim quý giá, Mộc Gia cũng là trải qua muôn ngàn tranh đấu với nắm được nơi này trong tay, n·gười c·hết vì nơi đây thật cũng không ít.

Không khí ré lên như sấm, gió thổi bụi bay mù mịt. Cặp mắt ti hí của Bối Giáp Thử co lại vì sợ, cơ thể lớn như trâu mộng đồng thời cũng nổi lên ánh vàng, mặt đất trước mắt nó bỗng chốc lăn tăn như sóng, một ngọn núi nhanh chóng nổi lên, thình lình chắn lại thanh kiếm đang chém tới.

“ Quả nhiên là nhị giai sơ kỳ yêu thú! Các ngươi trước vào trong trận pháp chờ.” Từ chiếc túi bên hông lấy ra một thanh kiếm rỉ, Mộc Hy không nhanh không chậm phân phó đám người. Trăm năm chinh chiến, hung hiển thế nào hắn chưa gặp, trong cặp mắt già này thì Bối Giáp Thử cũng chỉ như con chuột đồng đáng ghét mà thôi.

“ Vạn hoả phần yêu! Trảmmmm!”

Mộc Hy đăm đăm nhìn khu rừng hoá thành biển lửa dưới chân, cau mày. Con Bối Giáp Thử này khó đối phó hơn tưởng tượng nhiều, tuy nó t·ấn c·ông không mạnh nhưng thủ vững vô cùng, một thân da dẻ chẳng khác nào cái mai rùa đánh mãi không hỏng.

Trên đầu chớp giật như điên, trước mặt là biển xanh gầm rú, dù đang mai phục chờ Bối Giáp Thử tự chui đầu vào lưới nhưng Mộc Hy cứ thất thần nhìn trời, thần trí sớm đã bay đi đâu. Người sắp c·hết mà, đối với hắn việc săn g·iết con Bối Giáp Thử cũng không là gì, ngược lại không hiểu sao hắn lại nhớ về chút chuyện ngày xưa, ngày mà cơ thể hắn vẫn chưa bốc mùi thối rữa.

Loạn Tinh Hải là một mảnh đại dương vô biên vô tận, đến nỗi Mộc Hy chưa từng nghe nói có sử sách nào ghi chép bên ngoài Loạn Tinh Hải rốt cuộc là thứ gì.

Gió tan mây lặng, một thanh kiếm lớn như căn phòng lẳng lặng trôi nổi trên không. Thanh kiến toàn thân đỏ rực như lửa, đôi chỗ lại loang lổ rỉ sét, vật này gọi Tiên Hoả Kiếm, chính là bảo bối giữ nhà của Mộc Hy.

Dựa vào số công pháp, bí thuật từ trên trời rơi xuống này, tu vi Mộc Hy tăng tiến như điên, tu hành cũng không còn gian truân như đã từng.

Không như mọi lần, Bối Giáp Thử vừa chạy tới dưới núi liền khựng lại, cặp mắt ti hí chằm chằm nhìn lão già trên đỉnh núi, bản năng cho nó biết sinh vật hai chân kia là thú săn mồi nguy hiểm. Tất nhiên không nguy hiểm tới nỗi doạ Bối Giáp thử chạy đi, nó chỉ đứng đó gầm gừ như điên dại, bản năng cũng không ngừng thì thầm với nó rằng hãy ăn sinh vật hai chân này đi.

Lại nói đồ vật bên trong Bán Thiên Động đa phần đều đã bị thời gian ăn mòn thành đồ bỏ, Mộc Hy rà soát nhiều ngày cũng chỉ tìm thấy mấy khoả ngọc giản còn có thể dùng. Không ngờ bên trong mấy khoả ngọc giản kia đều là công giáp, pháp thuật thần diệu, không cần nghĩ cũng biết hắn lúc đó mừng rỡ như thế nào.

Mộc Hổ cùng Mộc Tinh tất nhiên là không dám chậm trễ, nghe vậy liền ba chân bốn cẳng chạy xuống núi, chẳng mấy chốc hai người đã tiến vào một màn sáng hình bán cầu nằm tại chân núi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cự kiếm cùng núi đất v·a c·hạm vào nhau.

Lửa lớn lan tràn như nước, lờ mờ có thể nghe thấy mấy tiếng kêu the thé ẩn mình dưới t·iếng n·ổ đinh tai.

Người là một lão già râu tóc bạc phơ, người mặc một bộ đạo bạo màu biển. Cơ thể cong queo chất chứa sức mạnh khó tưởng, lão chân dẫm cự kiếm, đầu đội mây xanh, lúc bay lúc chạy, lúc phun mưa lúc khạc lửa, uy nghiêm như thần tiên nơi chín tầng trời.

Ầm vang như trăm ngàn sấm rú, gió rít lên như điên như dại, đất đá cùng ánh sáng cực mạnh tung toé khắp hòn đảo. Bên trong trận pháp, mấy tên đệ tử mộc gia chỉ cảm thấy dưới chân rung lên, hai tai đau rát, trước mắt chói lòa, trong tâm sợ hãi không thôi.

Tất nhiên đồng minh thì đồng minh, con Bối giáp thử này không có trí tuệ lại đã chủ động tới c·ướp phá thì Mộc Hy hoàn toàn có quyền chém c·hết nó. Không nói không rằng, hắn vứt thanh kiếm rỉ trong tay lên, pháp lực trong cơ thể như n·ước l·ũ vỡ đê tràn vào thanh kiếm.

Chương 2: Thi triển thần thông

Tu tiên giới đều biết, có linh căn mới có thể tu tiên, trở thành tu tiên giả nhưng cái gọi là linh căn kia làm sao mà thưa thớt. Xác suất để một người bình thường như Mộc Hy có linh căn thật không quá một phần vạn, tình ra cũng coi như hắn là một kẻ may mắn.

Bị phản chấn làm cho lùi lại mấy bước, Mộc Hy mặt lạnh như băng phun ra một ngụm máu đào. Ngụm máu tuy không bao nhiêu nhưng lại đỏ đậm tới bất thường, nó nghiêng nghiêng rơi vào thành kiếm rỉ đang phiêu phù trên không rồi chớp cái lặn mất vào trong thanh kiến.

Nếu ví cuộc đời Mộc Hy là một cây hoa thì quãng thời gian tiếp theo chính là lúc hoa nở. Hắn tiếp xúc với tiên thuật, ngày đêm tu hành, trải qua những diệu kỳ chưa từng nghĩ tới. Chỉ tiếc tu hành gian nan, lòng người hiểm ác, tư chất hắn lại không tệ không tốt, tu hành tới bốn mươi tuổi vẫn chỉ là Luyện Khí trung kỳ.

Bối Giáp Thử nhằm ngay đầu Mộc Hy húc mạnh, khí thể như núi lở. Vốn thời thời khắc khắc đề phòng, Mộc Hy chớp mắt làm ra ứng đối, hắn vung nhẹ tay áo, một tia sáng phóng ra rồi hoá thành một chiếc khiên ánh sáng, không hẹn mà gặp, chiếc khiên vừa vặn chặn lại đòn húc của con chuột. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây chính là thiên phú thần thông của yêu thử, Tụ Sơn Bạt Hải.

Bỗng nhiên lửa đỏ cuồng phun, lóe cái đã dễ dàng nuốt trọn Tiên Hỏa Kiếm.

Cảnh giới yêu thú chia là chín cấp, lần lượt là nhất giai, nhị giai,…mỗi cấp lại chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong. Bối Giáp thử chỉ là nhị giai sơ kỳ, thực lực tuy nói là ngang ngửa Mộc Hy nhưng cũng không có trí tuệ, xét ra hoàn toàn không phải đối thủ của lão già sắp c·hết này.

Chỉ là thân kỳ thay, địa yêu thú lại là đồng minh thân thiết của tu tiên giả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Thi triển thần thông