Hóa Long Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Người quen
Bích Tử nghiêng đầu: “ Nói không chừng phía trước có bảo bối! Chúng ta có nên……”
“ Đúng! Đúng!” Đầu gật như mổ thóc, Bích Tử gấp gáp thu lấy một thân vảy bạc của Tam Mao Điểu vào túi trữ vật.
Không nhanh không chậm, Mộc Hy từ túi trữ vật lấy ra một tấm linh phù tím đậm, nhìn kỹ có thể thấy bên trên vẽ một con mắt trừng lớn.
Mộc Hy lắc đầu không nói, có trời mới biết rốt cuộc là chuyện gì.
Miệng rắn khẽ nhếch, không nhanh không chậm nói ra bốn chữ: " Bách Độc Thư Sinh!"
“ Mộc đạo hữu thừa biết là không phải mà! Khí cụ bày Ngũ Hành Điên Đảo trận đáng giá cả vạn hạ phẩm linh thạch, tại hạ làm sao rộng lượng tới nỗi đưa tặng. Ngô mỗ chưa thu lại bởi nhẽ sợ lát nữa còn gặp nguy hiểm mà thôi!” Ngô Minh cười, hiển nhiên những tiếng gầm liên miên truyền tới từ xa làm hắn có chút lo lắng bị hải thú trong biển tập kích.
Chương 28: Người quen
Ngô Minh nghe vậy cũng nhìn sang, hiển nhiên cũng đang rất muốn biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Chuyện gì vậy! Chẳng nhẽ chúng ta giao tranh gây nên động tĩnh quá lớn nên làm kinh động tới hải tộc.” Bích Tử sau khi khổ chiến một tràng thì giống như lá gan nhỏ hơn nhiều, rụt rè hỏi.
“ May mắn có được mà thôi!” Tùy ý lên tiếng, Mộc Hy dán Thiên Lý Phù vào trán. Lập tức cặp mắt rắn to như chuông đồng lập loè ánh tím, lờ mờ có thể thấy từng đạo linh văn chậm rãi ngang dọc.
“ Nên cái con khỉ mốc! Nói không chừng một khi chúng ta mon men tiếp cận liền bị vô tận hải thú lao tới xé xác cũng nên.” Là một tên sợ c·h·ế·t điển hình, Mộc Hy vừa mở miệng đã nói ra trường hợp tệ nhất.
Những tiếng gầm vẫn lí nhí bên tai không dứt nhưng dõi mắt nhìn quanh lại chẳng thấy nửa điểm bất thường.
“ Các ngươi nhìn!” Bất ngờ, Bích Tử dùng chân trước ngắn đủn chỉ về một hướng, giọng nói mang theo mấy phần kích động.
Nhìn thấy Ngô Minh bên cạnh không nói gì, Mộc Hy cũng hiểu ý không lên tiếng. Rõ ràng tên Ngô Minh này đã dùng vảy của Tam Mao Điểu để lôi kéo Bích Tử tới tận đây.
“ Thấy! Thấy một thứ rất thú vị là đường khác.” Mộc Hy lấy xuống tấm Thiên Lý Phù đã ảm đạm không chút ánh sáng, bí hiểm cười.
Mộc Hy cùng Bích Tử cũng không chậm, vận khởi pháp lực đuổi theo.
Đưa mắt nhìn theo hướng Bích Tử chỉ, Mộc Hy căng mắt ra hết cỡ vẫn chẳng thấy thứ quái quỷ gì. Đang khi định quay người mắng tên cóc ghẻ vài câu thì nơi chân trời chợt lóe lên chút ánh đỏ, tiếp đó là ánh xanh, đủ loại ánh sáng cứ thi nhau nở rộ.
Không cần dè chừng Tam Mao Điểu phát hiện, Ngô Minh toàn thân ngang dọc sấm sét, vút bay như tên, tiếng rì rầm cách cả 100 m vẫn có thể nghe rõ.
Bùm…bùm…bùm….!
Mặt biển nổ tung ba tiếng, bọn Mộc Hy không cánh mà bay, tung mình lơ lửng nơi lưng chừng trời.
“ Cũng không phải là không có cách!” Nửa đóng nửa mở, Mộc Hy lấp lửng lên tiếng.
“ Đi thôi!” Khoát tay thu lấy thi thể Tam Mao Điểu, Ngô Minh nhanh chóng phá nước bơi đi. Không thể không nói chuyến đi này họ Ngô thu lợi lớn nhất, chỉ là vị trí hang ổ Tam Mao Điểu là hắn cung cấp, Ngũ Hành Điên Đảo trận cũng là hắn cung cấp, thậm chí giao tranh cũng là hắn bỏ ra nhiều sức nhất, chuyện hắn cầm đi phần lớn cũng là hiển nhiên.
“ Quan tâm nhiều như vậy làm gì! Những tiếng gầm rú rõ ràng phát ra từ rất xa, ít nhất tạm thời không ảnh hưởng tới chúng ta. Chỉ là vẫn mau rời khỏi đây mới tốt.” Ngô Minh một bộ không quá để ý.
“ Con rắn c·h·ế·t bầm nhà ngươi! Nói mau đi còn ở đó làm bộ làm kịch.” Bích Tử một bên nghiến răng nghiến lợi. Tiếp xúc nhiều rồi hắn mới biết, con rắn c·h·ế·t này bình thường ăn nói nhã nhặn, hành xử nho nhã nhưng thỉnh thoảng lại rất thích trêu ngươi kẻ khác.
Sóng biển nổ tung hết đợt này tới đợt khác, Bích Tử bắt đầu có chút gấp gáp, hết xoay qua lại xoay lại, cuối cùng vẫn không nhịn được: “ Họ Mộc nhà ngươi rốt cuộc có thấy thứ gì không?”
Tấm Thiên Lý Phù này là do Mộc Hy trong lúc rảnh rỗi vẽ ra, mấy năm qua hắn cũng không phải chỉ cắm đầu tu luyện, phù lục tích lũy trong người thực không phải số ít. Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Từng cánh chim biển dập dìu, uể oải bay vội.
Vất vả nửa ngày trời cuối cùng cũng đánh gục được Tam Mao Điểu, vậy mà đang khi cao hứng bừng bừng lại nghe quanh quẩn bên tai từng trận thú gầm, không cần nghĩ cũng biết bọn Mộc Hy cũng không vui vẻ gì.
“ Thiên Lý Phù! Mộc đạo hữu vậy mà có cả Thiên Lý Phù, thứ đồ này thật sự rất hiếm thấy a” Ngô Minh mười phần không ngờ, cảm thán.
Tất nhiên Mộc Hy cũng không chậm trễ, mười phần nhẹ nhàng, hắn thu một cây bản mệnh linh vũ của Tam Mao Điểu vào túi trữ vật. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Mau nói đi! Khốn khiếp!” Bích Tử căng mắt ghé tai.
Lênh đênh trên biển nhiều ngày, cuối cùng cũng lấy được vật trong lòng vào túi, Mộc Hy thoáng chốc an tâm hơn hẳn. Ít nhất tình huống đồng minh trở mặt thành thù cũng không xuất hiện, đây cũng không phải hắn lo xa, loại chuyện này tại tu tiên giới thực sự là quá thường thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Mộc đạo hữu nói có lý nhưng Bích đạo hữu nói cũng có lý! Cũng không thể cứ thế quay lưng rời đi được.” Ngô Minh hiếm thấy lộ ra vẻ do dự.
Tam Mao Điểu có 3 cây bản mệnh linh vũ mang 3 thuộc tính khác nhau, cái Mộc Hy lấy tất nhiên là cây mang hoả thuộc tính.
Muốn trường sinh thì phải cắm đầu cắm cổ lao vào chỗ c·h·ế·t, nghe có vẻ nực cười nhưng đây chính là sự thực.
“ Ngô đạo hữu định tặng tại hạ bộ khí cụ bày Ngũ Hành Điên Đảo trận này sao?” Nước biển hai bên nhanh chóng tụt lại phía sau, Mộc Hy cười hỏi. Bởi nhẽ dù đã cách xa hang ổ Tam Mao Điểu nhưng Ngô Minh vẫn chưa thu lại bộ khí cụ quý giá.
Mộc Hy đối với mấy câu trả lời này đã sớm đoán từ trước, hắn chẳng qua là trong lòng cao hứng nên tùy ý hỏi bâng quơ như vậy mà thôi.
Tu tiên giả đều như vậy, theo cách nói của phàm nhân thì chính là tham lam cực độ, có một muốn mười. Nhưng thử nghĩ mà xem, tiên lộ gian nan, trường sinh cao không thể chạm, không tham lam, không liều mạng thì làm sao có thể hơn người?
Gió biển lạnh ngắt cắt phăng ngọn sóng, xẻ nát tầng mây.
Chuyện này bây giờ tính ra có chút quái dị rồi, nơi biển vắng hoang vu lại cứ lập loè ánh sáng. Tình huống này có hai trường hợp xảy ra, một là ngoài kia có bảo bối gì đó xuất thế cho nên mới xảy ra dị tượng, hai chính là có kẻ đang đấu pháp, những ánh sáng lấp lóe không ngừng kia chính là do thần thông pháp khí phát ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Xem ra thứ phát ra những tiếng gầm kia ở rất xa, xa tới chúng ta không thấy được!” Ngô Minh không chắc lắm lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Họ Ngô nói như vậy cũng không phải không có lý, Thiên Lý phù là nhất giai trung phẩm linh phù, không có lực sát thương mà chỉ có một tác dụng duy nhất chính là nâng cao thị lực người dùng trong thời gian ngắn. Cũng chính bởi vì tác dụng chẳng ra sao, chế tác mười phần khó khăn nên hầu như chẳng có luyện phù sư nào luyện tập vẽ thứ phù này.
Một chuyến ra khơi này tính tới bây giờ vẫn đang là thành công tốt đẹp, điều đáng tiếc duy nhất chính là bên trong hang ổ Tam Mao Điệu chẳng có thứ đồ gì quý giá. Tất nhiên chút chuyện cỏn con này không làm bọn Mộc Hy mất hứng!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.