Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Rời đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Rời đi


Trí nhớ của tu tiên giả rất tốt, dù là cấp thấp tu tiên giả cũng có thể nhìn một lần liền không quên. Mộc Hy sống cũng đã mấy trăm năm, bản đồ vùng xung quanh đây tất nhiên cũng nhớ rõ, mục tiêu của hắn là một phường thị cỡ nhỏ dành cho tán tu.

Sỉ nhục! Thật sự là thiên đại sỉ nhục! Những người khác nghe tới đây nào còn chịu nổi nữa, máu nóng xông lên đầu, tất cả đều như con bò đực lao tới đánh tên thanh niên xấu xí. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng lúc này từ trong khoang thuyền đi ra một nữ nhân rất trẻ, rất xinh đẹp. Nhìn thấy đám thuyền viên đánh nhau tới tấp, nàng ta không những không lên tiếng ngăn cản lại mà hì hì ngồi xem, cũng không biết tiểu cô nương này nghĩ thế nào nữa.

Tu hành nói đơn giản chính luyện hóa linh khí đất trời thành pháp lực của bản thân để tăng cao tu vi. Tuy nhiên nói là vậy nhưng làm không dễ, trời đất là đại tạo hóa, cơ thể là tiểu tạo hóa, nếu nói tới phức tạp huyền ảo thì cơ thể sinh vật sống cũng không thua trời đất bao la là bao, tu hành chính là phải vận dụng tối đa cơ thể bản thân để hấp thu, luyện hóa linh khí trôi nổi trong thiên địa, làm sao có thể không khó? Chỉ bước đầu tiên là cảm nhận linh khí thôi cũng đã làm nhiều người luyện mãi mới xong, dù sao thì linh khí cũng chỉ là một dạng năng lượng vô hình mà thôi, muốn cảm nhân được thật không dễ.

Tất nhiên tốc độ này đối với một con yêu thú bình thường đã tính là nhanh nhưng Mộc Hy không phải bình thường, hắn có ký ức gần 200 năm làm người, tốc độ này có thể nói là quá quá quá chậm rồi.

Đám người không nghe được câu nói này của thiếu nữ, cực độ hoảng sợ mà đồng thời quỳ rạp xuống, chưa kịp mở miệng xin tha thì bên tai liền truyền tới đợt đợt gầm rú, thuyền lớn càng là càng là chao qua đảo lại làm bọn người lăn liên tục mấy vòng.

Nói thật thì Mộc Hy ba năm qua sống rất thảm, thậm chí một chiếc gối để dùng cũng không có. Tài sản duy nhất là một viên Hải Sa Thạch không mấy giá trị, đây là do hắn lúc vô tình nhặt được dưới biển.

Nhìn một vòng căn phòng đã ở ba năm nay, Mộc Hy nhanh chóng đầm mình xuống biển, đuôi khẽ quẫy, hắn liền hoá thành một tia sáng đỏ phóng đi như bay.

" Tu hành đã tới bình cảnh, quanh quẩn chỗ này cũng không phải là cách! Chưa kể ba năm nay không có chút thông tin gì về Mộc Gia, cũng không biết Thánh Nữ kia làm gì gia tộc! Đến lúc rời đi rồi." Tu vi mãi không tiến, Mộc Hy cuối cùng cũng quyết định. Tu hành không phải là loại chuyện cứ trốn một góc khổ tu sẽ thành, Mộc Hy ba năm nay trốn ở chỗ này chẳng qua vì thực lực không đủ, bây giờ đã có chút sức tự vệ lại gặp phải bình cảnh, vừa lúc thích hợp rời đi.

Phóng mắt về phía trước là biển xanh bao la, chỉ là mặt biển lúc này đây lại bị quấy tới cuộn trào liên tục. Lờ mờ có thể thấy dưới mặt biển có mấy bóng đen đang cấp tốc bơi tới, tuy chưa thể nhìn thấy chính xác những kẻ tới là ai nhưng chỉ cần nghe tiếng gầm rú đầy khát máu của bọn chúng cũng biết kẻ tới không thiện.

Đó là một con rắn toàn thân đỏ rực như thanh sắt nung đỏ, nó không chỉ qua lại như gió, sức mạnh lớn vô cùng mà đôi khi còn mọc thêm mắt rồi phun ra lửa, nói chung động thực vật nơi đây đều nằm trong thực đơn của nó.

Ánh sáng tối dần, hoàng hôn mang theo chút hơi ấm cuối ngày đầm mình xuống đại dương xanh ngắt.

Mạn thuyền lúc này đang đứng lấy mấy tên phàm nhân, bọn hắn vừa nhâm nhi chút rượu táo vừa thong thả nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Hải Dực Thú. G·ay go rồi đây!” Chuột yêu gọi là Đại Thử kia nhăn lại mũi dài, lẩm bẩm.

Lẫn trong lớp lớp sóng bạc, một con thuyền lớn đang chậm chạp đi về phía trước.

Thiếu nữ nghe tới đây thật không vui, than phiền: “ Đại Thử ngươi thật không thú vị gì cả! Ở trên thuyền lâu như vậy mới chán làm sao, để bọn hắn vận động gân cốt một chút có phải tốt!”

Giống như khung cảnh tiêu điều lúc cuối ngày, con thuyền có vẻ cũ kỹ và có vẻ thiếu sức sống. Riêng đầu con thuyền lại khắc một cái đầu rồng uốn lượn, đầu rồng ngậm một sợi dây thừng vô cùng lớn, đầu kia sợi dây buộc vào một con quái vật khổng lồ. Quái vật toàn thân màu xanh nhạt, hình dáng như cá chép, cả con thuyền khổng lồ có thể chậm rãi đi về phía trước hoàn toàn là nhờ con cá này kéo.

Dám cá là không kẻ nào ngờ được con rắn đỏ rực này mấy năm trước thôi còn là con người, hơn nữa còn có một cái tên rất nho nhã là Mộc Hy.

Tuy nhiên vùng biển quanh đây lại xuất hiện một bá chủ mới, một quái vật thon dài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Biển vẫn xanh, trời vẫn đẹp như vậy, ba năm thời gian đối với quãng đời vô tận của thiên địa này thật không có ý nghĩa.

Theo sau thiếu nữ trẻ tuổi, một con chuột rất lớn cũng ung dung đi ra khỏi khoang thuyền, trái với ngoại hình thô kệch vốn có, nhìn đám người đỏ mặt tía tai ngoài kia, nó uy nghi lên tiếng: “ Các ngươi xem ra đều muốn làm mồi cho cá rồi! Quên đây là đâu rồi sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Quái vật hình cá chép bị mấy bóng đen mới tới dọa sợ, cũng không quan tâm nhiệm vụ kéo quyền nữa mà điên cuồng chạy đi theo hướng ngược lại. Khổ nỗi cổ nó lại bị dây thừng buộc chặt, cự quậy mấy đợt cũng chỉ có thể làm chiếc thuyền rung lắc dữ dội mà thôi.

Nói cũng kỳ, lời nói của chuột yêu không lớn nhưng lại rõ ràng chui vào tai của đám thuyền viên đang đánh lộn. Vốn đều mặt đỏ tía tai, hơi rượu nồng nặc, bọn hắn bỗng chốc lạnh buốt cả người, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Chỉ một phần nhỏ nhân tộc sở hữu linh căn và có thể tu hành, những người không có linh căn chỉ có thể một đời làm phàm nhân. Thú tộc cũng như vậy, đa phần con thú đều không thể tu hành gọi là dã thú, phần nhỏ thú tộc lại có thể tu luyện giống như tu sĩ gọi là yêu thú, yêu thú có trí tuệ lại gọi là yêu tu.

“ Cuối cùng cũng sắp được gặp lại nương tử rồi! Mấy tháng nay quay đi quẩn lại đều chỉ thấy bọn lông lá các ngươi thục làm ta bức bối đến phát điên rồi.” Một tên đàn ông trung niên nuôi râu quai nón tu sạch bát rượu, ha hả cười.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp cái ba cái mùa xuân đã đi qua. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy người còn lại nghe y nói vậy cũng ha hả cười theo, đây đều là suy nghĩ chung của bọn hắn.

.......

Nơi chân trời còn vương chút đỏ rực, đàn chim xanh tung đôi cánh mỏi bay về hang ổ.

Lúc này đây, Mộc Hy đang cuộn mình trên tảng đá, đầu ngẩng cao hô hấp theo quy luật, lờ mờ có thể thấy đôi ba đốm sáng trôi nổi bị miệng rắn phun ra nuốt vào liên tục. Bỗng nhiên hắn dừng lại động tác, than thở như con người: " Hzz..! Tu vi vẫn không có tiến triển!"

Bởi vì không có túi trữ vật cho nên Mộc Hy chỉ có thể trước nuốt chửng Hải Sa Thạch vào bụng, phương pháp cất đồ này có chút không được đẹp mắt nhưng đa phần yêu thú đều là làm như vậy.

Bình cảnh nói dễ hiểu thì chính là một bức tường trên con đường tu hành, muốn tu vi tiên lên thì cần đập vỡ bức tường kia. Tất nhiên nói vậy thôi nhưng muốn phá vỡ bình cảnh không phải đơn giản, thậm chí có những bình cảnh có thể vây khốn người ta cả đời. Mộc Hy tuy nói còn không ít tuổi thọ nhưng hắn với tư cách là người từng trải hiểu rõ tu vi càng cao càng mất nhiều thời gian, tu hành không có chỗ cho chậm rãi.

Tu luyện phần nhiều phụ thuộc vào tư chất, tư chất tốt có thể làm chơi ăn thật, tu hành nhanh chóng không gì sánh nổi, tu vi tệ thì thảm rồi, cả đời tu hành chưa chắc đã chạm được tới luyện khí đỉnh phong. Mộc Hy lúc còn là con người tuy nói tư chất không tốt lắm nhưng tuyệt không tệ, vậy mà sau khi thành yêu thì tư chất của hắn lại tệ đến không thể tệ hơn, đây cũng là nỗi bi ai lớn nhất của hắn.

Chương 8: Rời đi

Mộc Hy dù sao cũng từng là trúc cơ tu sĩ, đối với quá trình tu hành có thể nói là quen tới không thể quen hơn nhưng tu vi hắn ba năm qua cũng chẳng bao tiến triển, ngày đêm tu hành nhưng bây giờ hắn chỉ có tu vi luyện khí sơ kỳ. Nghiêm khắc mà nói Mộc Hy bây giờ đã là yêu thú, phải nói tu vi hắn bây giờ là nhất giai sơ kỳ mới đúng nhưng Mộc Hy vẫn giữ thói quen gọi là Luyện Khí Sơ kỳ như nhân loại, đây cũng coi như chút tưởng nhớ đến quá khứ trước kia.

Nhất thời quyền rơi như mưa, tiếng bụp bụp dồn dập vang vọng, cứ đà này nói không chừng thanh niên xấu xí sẽ b·ị đ·ánh tới tàn phế. Chung quy cũng là cái miệng hại cái thân, mấy lời không hay này nghĩ trong đầu là được rồi.

Chuột yêu cùng thiếu nữ trẻ tuổi bây giờ mới thu lại vẻ ung dung trên mặt, cấp tốc đi tới mũi thuyền xem xét.

Nghĩ liền làm, Mộc Hy thông qua đường hầm lắt léo đi tới một căn phòng nằm sâu dưới lớp đá, đây chính là nhà của hắn trong ba năm nay. Mộc Hy bây giờ đã dài tới ba mét có thừa, chỗ ở của hắn tất nhiên cũng là cực kỳ rộng. Căn phòng vuông vức rộng ít nhất cũng 4, 5 m, ngoại trừ trong góc để một chiếc giường đá trải rêu xanh ra cũng không có gì.

Riêng một tên thanh niên rất trẻ lại không đồng tình với mấy người này, hắn bởi vì xấu xí cho nên vẫn chưa lấy được vợ, lời kia của tên trung niên chẳng khác nào nhát dao đâm thẳng vào tim hắn, sẵn có hơi men trong người, hắn đỏ mắt mắng chửi: “ Con mẹ nó! Các ngươi gấp gáp như vậy làm gì, nói không chừng lúc trở về lại thấy nương tử các ngươi đang cưỡi trên người kẻ khác cũng nên. Khà..khà..!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Rời đi