Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Hòa Ly

Cửu Lộ Phi Hương

Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50


Tạ Trạc đặt ta nằm trên "đất", khi đó cánh rừng vẫn bị tuyết trắng bao phủ, thân cây tựa băng, lá cây tựa tuyết, bên dưới vẫn là mặt hồ bị đóng băng.

Ta đương nhiên không đánh lại hắn, trải qua nhân duyên năm trăm năm, mỗi khi ta tức giận động thủ với Tạ Trạc, đều là hắn nhường ta.

Đến giờ phút này, ta buộc phải thừa nhận, Tạ Trạc...

Cũng có thể sẽ nhiều hơn, còn tùy vào hướng phát triển của truyện, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ! Thế nên không cần oánh vỡ đầu mị đâu!

Thứ còn lại trong huyết mạch ta, là hơi thở đất trời thuần khiết nhất.

Ta ngơ ngác nhìn Tây Vương Mẫu.

Tạ Trạc một bên rút máu và tà khí ra khỏi cơ thể "ta", một bên truyền máu và bạch khí trở lại... giống như đang giúp ta...

Sau đó mặt đá bốc lên khói trắng, khói trắng vây xung quanh ta, cuối cùng ngưng tụ thành hình dáng con người và đồ vật.

Như để trả lời cho câu hỏi của ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở đó có một trận pháp linh thạch giấu sau chủ vị của Tây Vương Mẫu.

Tạ Trạc dùng hai tay nắm lấy tay "ta", nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay ta.

Hắn nhìn "ta", trong ánh mắt có ủy khuất, có oán trách, "Quả quyết nói "thích" là nàng, luôn miệng đòi hòa ly cũng là nàng, cắt dây tơ hồng, nàng không hề do dự, dù chỉ là một khoảnh khắc..."

Gương đá tái hiện lại cảnh tượng ngày đó.

Tà khí lấp đầy hơi thở, nhưng ta chỉ thấy trong mắt hắn ngập tràn lưu luyến.

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết đã qua một tháng, hai tháng hay ba tháng.

Ta lắc đầu: “Hắn chẳng nói gì với ta cả."

Luồng khí này hình như đến từ "hồ băng" bên dưới.

Tà khí và máu trong cơ thể ta đều bị Tạ Trạc hút hết.

Ta ngây ngốc hết nhìn Tây Vương Mẫu, lại nhìn khói trắng trước mặt.

Trước đây, cơ thể Tạ Trạc bị tà khí xâm chiếm, ta không đành lòng nhìn hắn bị tra tấn, nên đã đem tà khí trong cơ thể hắn truyền sang mình, đó cũng là lý do hắn bắt đầu mang ta đến Bất Tử thành.

“Không...”

Hắn quỳ một gối trên mặt đất, nhưng rất nhanh đã không chống đỡ được mà quỳ hẳn xuống, mười đầu ngón tay chống trên trận pháp, vô số tà khí che trời lấp đất vọt đến chỗ hắn.

___***___

Tà khí toàn bộ bị giam giữ trong cơ thể Tạ Trạc.

“Ta sao có thể đấu lại nàng. Hắn cười khổ, như chấp nhận số phận, “Chuôi dao đều nằm trong tay nàng."

“Nhưng cách đây không lâu, khi nàng dẫn độ tà khí vào cơ thể, nàng đánh với ta nửa tháng..." Hắn hơi cúi đầu, “Nàng không biết đó thôi, dù nàng có lợi hại hơn gấp mười lần, nàng cũng không đánh lại ta."

Thực sự đã ra đi.

Ta thực sự, vĩnh viễn không thấy được hắn, không ôm được hắn nữa rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên dưới chúng ta có một trận pháp.

“Thôi, bây giờ xem ra..."

Ta cảm thấy cảnh tượng trước mắt hết sức hoang đường, Tạ Trạc từng làm rất nhiều chuyện để bảo vệ ta, nhưng chỉ duy nhất một chữ "yêu" hắn lại chưa từng nhắc đến. Mà hiện giờ, Tạ Trạc đang hoàn thành mục tiêu ban đầu của chúng ta - "diệt nhân duyên" - nhưng những điều hắn nói đều là "dệt nhân duyên".

Chúng dần dần bị rút khỏi cơ thể "ta", thế nhưng, cùng với hắc khí, máu của "ta" cũng bị Tạ Trạc hấp thụ.

“...Thật xin lỗi..."

Ta không tìm được Tạ Trạc.

Hiện tại nhìn kỹ, ta nhận ra —— là trận pháp dẫn độ tà khí.

Nhưng Tạ Trạc trong lòng ta lại biến thành khói trắng tiêu tán.

Ta đứng trước mặt Tạ Trạc, nước mắt rơi như mưa, một câu cũng không thể nói thành lời.

“Giúp ta tìm Tạ Trạc đi.”

“Đây có lẽ, chính là hạnh phúc, là nhiệt thành yêu thương mà họ nói."

Ta kinh ngạc: “Bằng cách nào? Sao có thể như vậy? Sao có thể làm được?”

Cùng lúc đó, trận pháp của Tạ Trạc càng lúc càng cường đại, giống như dây xích không cho tà khí chạy thoát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khối đá được mài phẳng giống như một tấm gương, Tây Vương Mẫu đứng trước khối đá nhẹ nhàng vẽ một trận pháp, là ấn ký Côn Luân.

Sương mù bốn phía ầm một tiếng cũng đổi sang hình dạng khác, cùng với sự biến mất của tà khí là băng tuyết ngàn năm bao phủ cánh rừng thoáng chốc tan chảy. Thân cây khôi phục sức sống, lá cây cũng giống như lúc ta tỉnh lại, ngập tràn ý thu, hồ băng cũng biến thành mặt đất bình thường.

Trong lòng ta trống rỗng, không còn hình bóng Tạ Trạc.

Tại sao nhất định phải đến chỗ này?

Ánh sáng từ trận pháp thoáng chốc tản ra, như những sợi chỉ len lỏi khắp thế gian.

Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản như lần trước ta dẫn độ tà khí, chúng dường như không muốn rời khỏi cơ thể "ta". Mặc dù da thịt và kinh mạch ta đều đã bị xé rách, nhưng thời điểm tà khí bị hút vào trong cơ thể Tạ Trạc, chúng vẫn có chút kháng cự.

Trận pháp xoay tròn, tà khí trên người "ta" bắt đầu bị hút vào trong cơ thể Tạ Trạc.

Ta tin hắn, nên không hỏi nhiều.

Trở về.

Tạ Trạc khởi động trận pháp bên dưới.

Hệt như hình ảnh xuất hiện trong đầu ta.

Ta tìm khắp Bất Tử thành, cánh rừng bao quanh Bất Tử thành, và cả đồng tuyết bên ngoài Bất Tử thành, thậm chí tìm ở nhiều nơi khắp tám phương, vậy nhưng...

Giờ này hắn còn có thể lạc quan nói như vậy, ta cũng cảm thấy buồn cười.

Trận pháp lớn như vậy! Hắn muốn làm gì!?

“Thật đau...”

Hôm nay có chương mới!

“Tạ Trạc...”

Vừa ý thức được chuyện này, ta lại thấy một luồng khí trắng chạy vào cổ tay còn lại của "ta".

“... Nghĩ đến đây, ta liền thấy đau."

Tất thảy tà khí đều rót vào cơ thể Tạ Trạc.

Trước nay ta không hề biết, sau chủ điện Côn Luân còn có một cung điện bí mật.

Ngày mai cũng có chương mới!

Tạ Trạc đang mở rộng trận pháp hấp thụ tà khí!

“Nàng biến thành yêu tà, ta nên g·i·ế·t nàng, kể cả phải rút sạch máu của nàng, làm trái huyết thề, ta cũng nên g·i·ế·t nàng, nhưng ta... Khi ấy ta cuối cùng cũng hiểu, ta không g·i·ế·t nàng, không phải bởi vì huyết thề trên người nàng, mà bởi vì, ta không muốn g·i·ế·t nàng, thậm chí..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 50

Tạ Trạc đang... rút sạch máu trong người ta?

“Ấn ký không thể ghi lại cảnh tượng năm trăm năm trước, chỉ có thể bắt đầu từ lúc các ngươi trở về thực tại." Tây Vương Mẫu vừa nói, ta cũng trông thấy vết nứt thời không trong hình ảnh trên gương đá.

Ta không tìm được Tạ Trạc.

“Từng có người nói với ta, phải nhiệt thành yêu thương sinh mệnh của mình, nhiệt thành yêu thương thế gian, ta không hiểu thế nào là nhiệt thành, và tại sao phải yêu... Ta chưa từng gặp được chân tình, cũng không biết "thích" là cảm giác gì, thế nên khi nàng hỏi ta, rốt cuộc có yêu nàng không, ta không biết, ta rất khó xác định."

Quan hệ giữa ta và Tạ Trạc đã bị hắn xóa sạch sẽ vào thời khắc ấy, nhưng trong sâu thẳm linh hồn ta, sự ràng buộc giữa chúng ta không cách nào cắt đứt.

Hắn cầm tay "ta", ấn lên ngực hắn. Lòng bàn tay ta dán lên vị trí trái tim hắn:

Ta vươn tay, muốn kéo hắn lại, nhưng ta vừa động, sương khói cũng theo đó mà tản đi.

Tây Vương Mẫu nặng nề thở dài, người xoa đầu ta: "Cửu Hạ, về Côn Luân đi." Người nói, "Sinh thời trên người Tạ Trạc có ấn ký Côn Luân, hình ảnh hắn ở bên ngoài chiến đấu với yêu tà đều được lưu giữ lại, ta vốn muốn dựa vào đó để nghiên cứu tà khí..."

Ta rốt cuộc...

Nhưng bây giờ ta đã hiểu, làm gì có cách chữa trị, chẳng qua hắn chỉ muốn hút tà khí trong cơ thể ta về mà thôi.

Giây phút nhìn thấy Tây Vương Mẫu, ta có cảm giác quen thuộc như gặp được người thân, nhưng sau khoảnh khắc thân thiết ngắn ngủi, ta giống như tiểu tiên thấp kém nhất Côn Luân, bất lực chạy đến túm tay áo Tây Vương Mẫu, khẩn cầu Chủ Thần của ta:

Ta đứng bên cạnh Tạ Trạc.

Ta quỳ rạp xuống, rốt cuộc không nhịn được mà khóc thất thanh.

Cuối cùng ta lại về cánh rừng nơi cố hương của tuyết lang yêu tộc.

Trước đây hắn luôn nói phải đến một nơi có thể chữa trị cho ta.

Ta kinh ngạc, lại thấy xa xa, vô số tà khí đang kéo đến.

Hiện tại nói đến kết thúc vẫn còn quá sớm...

Tây Vương Mẫu dẫn ta vào trong, mật điện chỉ có một khối đá lớn.

“Cuối cùng mới phát hiện ta sai rồi.”

Ta bần thần ở trong rừng rất lâu, thẳng đến khi... Tây Vương Mẫu tới.

‘Ta’ nằm trên mặt hồ, Tạ Trạc quỳ một chân bên cạnh ta.

Bấy giờ, hình bóng hắn do sương mù phác họa đã trở nên mờ ảo, nhưng ta nhìn hắn, hốc mặt khô cạn nay lại bỏng rát, nước mắt trực chờ trào ra.

Hắn vừa nói vừa vươn tay, chạm vào tay "ta".

Vẻ mặt người vừa bất đắc dĩ vừa bi thương: "Hình ảnh trước lúc hắn hy sinh, cũng được ấn ký Côn Luân ghi lại. Ngươi về xem chút đi."

Tây Vương Mẫu nhìn ta: “Các ngươi trở về năm trăm năm trước đã trải qua những gì?Trước đây chúng ta vẫn luôn tìm cách giải quyết tà khí tàn dư, nhưng vẫn không có tiến triển. Lần này Tạ Trạc trở về dường như đã tìm ra manh mối gì đó, nhất định là ở thời không nơi các ngươi đến."

Ta che miệng, nhìn hắn trong sương mù, thất thanh nói xin lỗi, ngoại trừ câu này, trong đầu ta không thể nghĩ được bất cứ điều gì khác.

“Ta thu hồi huyết thề.” Tà khí che trời lấp đất rót vào cơ thể Tạ Trạc, hắn lại giống như chẳng hề hấn gì, chỉ nhìn ta đang hôn mê, thái độ đạm mạc hệt như đang nói "Trên đất lạnh", hay "Đừng uống rượu",

Thay máu.

Ta biết chuyện gì sắp xảy ra, ta không thể khống chế bản thân nhào đến ôm lấy hắn.

Sắc mặt Tạ Trạc trở nên thống khổ.

Nhưng bất luận ta có tìm thế nào cũng không tìm được người giống Tạ Trạc.

“Ta không còn nữa, huyết thề đối với nàng mà nói, là gánh nặng.”

Ta không giúp được hắn, đây chỉ là hình ảnh quá khứ, đều đã xảy ra rồi...

Thông qua sự phác họa của màn khói, ta rốt cuộc gặp được Tạ Trạc một lần nữa.

“Cửu Hạ.” Tây Vương Mẫu cất giọng thương xót, "Tạ Trạc dùng sinh mạng chôn vùi toàn bộ tà khí trong thiên hạ. Sự bình yên của chúng sinh là do hắn dùng mạng mình đổi lấy, ngươi phải mạnh mẽ thay hắn sống tiếp."

Thấy một màn này, ta cúi đầu nhìn cánh tay mình.

Thời gian ở đây cơ hồ cũng dừng lại, mãi mãi là tiết trời cuối thu, thảm lá đỏ là màu sắc duy nhất lọt vào mắt ta.

Bấy giờ ta mới nhận ra, Tạ Trạc đối với ra đặc biệt đến nhường nào, ta có đi muôn vàn thế giới, gặp qua muôn vàn khuôn mặt, cũng không tìm được ai giống như hắn.

Thời gian của ta giống như bị đóng băng, mỗi ngày ta không ăn không uống, chỉ biết ra sức tìm kiếm, gặp ai cũng chặn lại thử vận may, từ lúc bắt đầu tìm Tạ Trạc, dường như người nào cũng có nét giống Tạ Trạc.

Theo tính toán của mị thì tầm khoảng 25 vạn chữ sẽ kết thúc.

Hắc khí không ngừng rót vào cơ thể Tạ Trạc, tà khí cuồn cuộn khiến khuôn mặt bình thản của hắn cũng trở nên mất tự nhiên.

Hắn đâm kiếm vào tim, vừa cắm mũi kiếm sâu thêm vừa trầm giọng nói: “Ta lấy thân ta cho ngươi, cũng lấy thân ta bồi táng ngươi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đã rất lâu rồi không gặp người.

“So với làm trái huyết thề còn đau hơn."

Chỉ là...

“Nhưng nàng thật độc ác. Nàng chẳng hề bận tâm."

Ta nghẹn ngào, nhỏ giọng khẩn cầu, “Ta đánh mất hắn rồi. Người giúp ta tìm hắn đi.”

“Đó là ngày tà khí khắp thiên hạ đều biến mất." Tây Vương Mẫu đứng sau lưng ta nhẹ giọng nói, "Tạ Trạc đem toàn bộ tà khí dung nhập vào cơ thể."

“Có lẽ, nàng biến mất, ta sẽ không đau nữa. Khi đó ta đã nghĩ như thế. Vậy nên, ta muốn g·i·ế·t nàng, muốn xóa bỏ huyết thề, ta không ngừng giằng xé..."

Như chứng thực lời Tây Vương Mẫu, toàn thân Tạ Trạc đã bị nhuộm đen, hai mắt không còn lòng trắng, hắn phất tay, rút ra một thanh kiếm trắng muốt từ trong trận pháp.

Làn da không một vết xước, thậm chí so với trước đây còn mịn màng hơn.

Hắn trầm mặc, không nói chuyện "chúng ta" nữa, nhưng hắn không dừng lại mà ấn năm ngón tay xuống trận pháp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50