Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Bát cháo hành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Bát cháo hành


Mường tượng lại những gì mà vị đại thúc họ Vũ này vừa kể lại, trong thời gian ngất đi, nếu chẳng phải được ông kịp thời cứu giúp thì có lẽ gã đã trở thành món ngon trong bụng của bầy sói, sau đó sẽ được tái sinh… dưới dạng những đống phân và nước tiểu. Con bà nó, nghe lão kể mà Sùng Súy La kém chút thì nôn hết số cháo vừa mới ăn ra ngoài.

Tiếc chữ như vàng là những từ hình dung chính xác về ông ấy.

“Ta?” – Ông ta chỉ vào chính mình và đáp – “Ta đương nhiên là người đã cứu ngươi rồi, nhãi con à. Nếu tỉnh rồi thì mau chóng ra đi, ngâm lâu quá lại cảm lạnh thì khổ, quần áo ta để ở trên bàn đấy”

‘Cộc! Cộc! Cộc!’ – Tiếng gõ cửa vang lên.

‘Linh hồn đã tước đoạt: 1’.

Bầu không khí dường như c·h·ế·t lặng.

Hết cách, gã chỉ đành mong sẽ đạt được thông tin có ích từ những người khác trên diễn đàn. Mặc dù khả năng này khá thấp. Dù gì hiện tại trời cũng đã tối, bóng đêm lại là sân nhà của thú dữ nên gã cũng không thể ra ngoài.

Sùng Súy La vội vàng xua tay “Dạ không! Cháu chỉ đi một mình”

Một giọt mồ hôi trên trán lăn xuống, Sùng Súy La càng nghĩ càng sợ.

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Cháu… cháu đâu… đâu có nhìn cái gì” – Sùng Súy La ấp a ấp úng trả lời. Câu hỏi bất ngờ của ông ta làm gã không khỏi nhớ đến những vụ ẩu đả, đâm chém lẫn nhau chỉ vì nguyên nhân bắt nguồn từ ‘Mày nhìn cái gì? ‘Tao nhìn mày đấy, làm sao?’

Khẽ thở dài, Sùng Súy La quyết định rời khỏi trò chơi.

Đang chém g·i·ế·t với một đám kẻ thù, ngươi bỗng lăn đùng ra đất trong đau đớn và nói với bọn chúng rằng ‘Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây, chờ tao đau xong rồi chúng ta đánh tiếp nhé’? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu biết, chắc gã cũng chỉ lắc đầu cười khổ. Vì chính cả Sùng Súy La cũng không rõ bản thân khỏe lại là nhờ vào dược lực còn sót lại của thuốc chữa thương hay vì thứ nước mà gã đang ngâm mình nữa. Hoặc có thể là cả hai cũng nên.

Trải qua một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, gã cũng đại khái hiểu được phần nào tính cách của vị NPC này.

Nhìn bản thân ở trong gương, gã không khỏi sững sờ.

Một lát sau.

“Đây là mình?” – Phản chiếu trong gương là một khuôn mặt thực sự quá mức non nớt.

Chương 4: Bát cháo hành

“…”

Sùng Súy La lại đậu đen rau muống, leo ra khỏi thùng tắm, lau khô người rồi mặc vào bộ áo gai rộng thùng thình.

“Là ta” – Đáp lại thắc mắc của gã là một giọng nam đầy trầm ấm.

Sùng Súy La đưa mắt về phía cửa phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Câu hỏi của gã làm cho người đàn ông trung niên không khỏi ngạc nhiên, “Người khác? Ngoài mi ra, ta chẳng hề thấy ai cả. Không lẽ nhóc có đi cùng người nào nữa hả?”

“Thằng nhãi con, ta vào đấy”

---oCo---

Vào lúc này, Sùng Súy La sao còn không rõ ràng?

‘Két’

Nói xong, cũng không đợi Sùng Súy La hỏi thêm điều gì nữa, ông ta khép cửa lại rồi rời đi. Bỏ lại trong phòng một ‘Con nai vàng ngơ ngác’.

Quay trở lại với cái kỹ năng này, gã lại cảm thấy đau đầu, không biết nên khóc hay nên cười.

Hơi suy nghĩ chút, gã thử thăm dò vị NPC trước mặt này: “Vũ thúc, không biết ngoài cháu ra, thúc còn gặp được người nào khác nữa không ạ?”

“Oắt con, ngươi nhìn cái gì?”


Họa phong có vẻ hơi sai sai?

Quá kiệm lời.

Vừa rồi, gã suýt chút đã bị giam giữ trong vòng lặp vô hạn?

Vị đại thúc lúc nãy bước vào, trên tay còn cầm lấy một cái nồi đang bốc lên nghi ngút khói.

Vào lúc này, Sùng Súy La chỉ muốn tìm cái khe mà chui xuống.

Đây không phải là gã, nhưng cũng lại là gã. Nói chính xác hơn thì đây là gã cách hơn đây mười năm về trước. Khi gã chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi. Sùng Súy La thực không nghĩ đến tạo hình của mình trong trò chơi lại như thế này.

“Ta nghĩ ngươi vẫn chưa có gì bỏ bụng. Đến đây, ăn chút cháo hành cho lại sức”. - Vừa nói, ông ấy vừa đặt chiếc nồi nghi ngút khói lên bàn.

Sùng Súy La xoa xoa nhẹ mi tâm, gạt vấn đề đó sang một bên.

“À, ta chưa nhìn thấy gì, cũng chưa nghe được gì cả!” – Ngay lặp tức, người trung niên nhanh chóng lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.

“Vị NPC này cũng quá cục s·ú·c rồi, không để mình hỏi thêm gì luôn. Quả là làm việc theo lặp trình có khác”

Bốn mắt nhìn nhau.

Quá thất bại.

Mới nghĩ đến thôi mà đã đủ thấy đau răng rồi.

“Không biết là ai đã cứu mình nhỉ?” - Gã tự hỏi.

“Quả nhiên là nó đang giở trò”

Cũng may là khi đó chẳng có con thú dữ nào phát hiện ra ‘công chúa ngủ trong rừng’ chứ không thì có lẽ Sùng Súy La đã trực tiếp GG, đoàn tụ tổ tiên. Quả là người chơi hệ ông bà phù hộ.

Thấy cảnh đó, nam tử họ Vũ không khỏi sởn cả gai óc, cảm giác mông mình mát lạnh.

‘Đăng xuất’

“Ngài là?”

Nghĩ cũng buồn cười.

Gã vừa bị hố.

Sùng Súy La nhìn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thôi ăn xong rồi thì nghỉ ngơi đi. Khuya rồi” - Dứt lời, nam tử họ Vũ vừa cầm lấy cái nồi rồi nhanh chóng rời khỏi. Vừa đi, trong lòng ông lại vừa âm thầm than thở. - ‘Chắc thằng nhóc vẫn còn hoảng sợ lắm’

Sùng Súy La ngã lưng ra giường, chải vuốt lại những gì mà mình đã trải qua trong ngày hôm nay.

Hắn nhìn Sùng Súy La.

Ông ta bất ngờ đưa bàn tay thô ráp của mình lên sờ trán Sùng Súy La, - “Đầu đâu có nóng, sao hỏi vớ vẩn thế nhỉ?”

Dường như việc tìm hiểu tình báo của những người chơi khác từ vị NPC này đã đi vào ngõ cụt. Có lẽ bọn họ xuất hiện chỗ đều là ngẫu nhiên. Cũng không loại trừ khả năng gã là trường hợp duy nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn tại sao lại khóc hả? Cũng đơn giản mà, thử nghĩ thử xem, nếu gã mỗi lần tiêu diệt một địch nhân nhưng đều phải trải qua nỗi dằn vặt, đau đớn c·h·ế·t đi sống lại như thế kia, thì Sùng Súy La không nghĩ rằng mình sẽ đủ thọ để chờ đến ngày trở thành một ma đầu vô địch đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Oài. Ai mà soái thế nhỉ?” – Vừa ‘mèo khen mèo dài đuôi’ gã vừa tự kỷ tạo hình lực sĩ thi đấu ở trước gương.

Nhìn thấy cảnh đó, Sùng Súy La chỉ biết đưa tay lên che mặt, vị NPC này cũng quá hài cốt rồi.

Cười là vì kỹ năng này thật sự quá bá đạo. Bá đạo đến mức, chỉ cần không ngừng g·i·ế·t chóc, thì bản thân gã sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ đến mức không có giới hạn, đây chính là ‘Sát lục chi đạo’ trong truyền thuyết.

Không còn gì để nói.

Nhìn khuôn mặt tuy vẫn còn chút thơ ngây non nớt nhưng đã không thể che dấu vẻ điển trai, Sùng Súy La không khỏi thầm than thở:

Đầu tiên, tiêu tốn gần nửa giờ đồng hồ chỉ để… đặt tên. Kế tiếp, vừa chân ướt chân ráo bước vào trò chơi thì suýt ngỏm củ tỏi vì một con sói. Cuối cùng là ngất đi, rồi tỉnh lại vào lúc đêm đã khuya. Sau đó là… À, làm gì còn sau đó nữa.

Quá tuyệt vời.

Nói xong, ông ta lần nữa đẩy cửa tiến vào.

Sùng Súy La bỗng nhiên chú ý đến một dòng chữ nhỏ bên dưới của kỹ năng: ‘Kẻ yếu không có quyền lựa chọn cách để c·hết. Tiêu diệt và c·ướp lấy linh hồn của chúng sẽ khiến ngươi mạnh mẽ hơn’.

Không biết là do cháo quá nóng, hay bởi vì xấu hổ chuyện xảy ra khi nãy mà khuôn mặt của cậu thiếu niên đã đỏ bừng. Vừa ăn, gã vừa len lén đưa mắt liếc nhìn người trung niên ngồi đối diện. Thời điểm này, Sùng Súy La chả khác gì một cô gái đang bẽn lẽn thẹn thùng.

Đập vào tầm nhìn là một người đàn ông trung niên có làn da đen nhẻm, mái tóc rối bời với dáng người cao lớn, cùng với đó là chiếc áo gai khoác trên người như sắp bị xé toạc bởi những khối cơ bắp đầy vạm vỡ. Sùng Súy La tự hỏi liệu đây có phải là NPC hay không, chứ tạo hình này cũng quá nổ tung rồi đấy.

Khi cứu được đứa bé này, da thịt cậu đã không có một chỗ nào nguyên vẹn, cả người đều là vết thương cùng với máu. Nhưng chỉ trải qua một đêm ngâm nước thuốc, ông cũng không khỏi cảm thán trước sức khôi phục đáng kinh ngạc của vị thiếu niên này.

“…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Bát cháo hành