Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sùng Súy La
Unknown
Chương 5: Biến cố xảy ra
“…”
Mấy giây thời gian trôi qua.
‘Đăng xuất’ – Gã lần nữa ra lệnh nhưng chẳng có gì xảy ra.
“…”
‘Thoát ra’
“…”
‘Exit’
“…”
‘Quit’
“…”
‘/ff’
“…”
‘Surrender’
“…”
Sau nhiều lần thử lại với những cách khác nhau, nhưng đáp lại gã vẫn chỉ là cảnh vật xung quanh không hề có gì thay đổi, cùng với sự im lìm đến đáng sợ.
Sùng Súy La chỉ biết đặt hi vọng duy nhất còn lại vào giao diện của trò chơi.
Bỗng gã ngồi bật dậy, một giọt mồ hôi nhẹ lăn trên trán.
“Không có?”
Thật không có.
Không hề có bất kỳ phím tắt ‘Thoát’ ‘Đăng xuất’ hay ‘Liên hệ quản trị viên’ nào tồn tại cả.
Việc đó đồng nghĩa là:
GÃ – KHÔNG – THỂ – TRỞ – VỀ – THỰC – TẠI.
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng tim đập thình thịch vang lên. Khuôn mặt điển trai giờ phút này cũng đã tái xanh như màu lá mạ, cả thân người cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hít sâu vào một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đầu óc gã nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ đến những trường hợp có thể xảy ra.
Sùng Súy La tự hỏi nếu như đây là một lỗi của trò chơi, thì chỉ riêng gã hay tất cả những người khác cũng đều mắc phải? Với lượng dịch dinh dưỡng còn sót lại, có khả năng gã sẽ chỉ sống sót được sáu ngày.
Thời gian quá ít. Trong khoảng thời gian này, việc gã cần làm là kiếm được những người chơi khác và tìm cách liên lạc với bên ngoài. Cũng may là sớm phát hiện ra, nếu không…
Đồng thời, Sùng Súy La cũng nghĩ đến khả năng thứ hai.
“Mình xuyên qua?”
Giữa lỗi không thể đăng xuất khỏi trò chơi và xuyên qua, gã càng cảm thấy trường hợp sau có khả năng cao hơn.
“Nếu thật là như vậy, thì mình xuyên đến trong trò chơi hay vẫn là một thế giới khác?” – Vừa nói, gã vừa xoa xoa huyệt thái dương –
Và nếu như gã thật xuyên qua, thì đây không phải một trò chơi, do đó làm gì có NPC nào ở đây, Vũ thúc hoàn toàn là người thật. Sùng Súy La cũng thầm lần nữa đội ơn tổ tiên phù hộ vì đã để vị nam tử ấy cứu mạng mình. Nếu không, có lẽ gã đã thật c·h·ế·t đi rồi.
Thế còn bộ xương xẩu đã siết cổ gã thì sao? Là thật hay là ảo? Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mà mình đã c·h·ế·t đi c·h·ế·t lại mấy lần rồi ư? Những người khác thì sao? Hay chỉ riêng mình gã xuyên qua? Vậy rốt cuộc thì đây là âm mưu của ai? – Có quá nhiều câu hỏi trong đầu gã ta lúc này.
Càng nghĩ, càng nhức não – Sùng Súy La cảm thấy trí tuệ của mình lúc này có chút không đủ xài.
Ngay từ đầu, thiết kế vỏ ngoài của Cabin giả lập lẫn tên trò chơi đều đã nói lên vấn đề, chỉ là gã đã chủ quan khi cho rằng đây là do ban trù hoạch cố ý làm như vậy.
Thời gian từng chút… từng chút… từng chút một trôi qua.
Bất chợt tiếng gõ cửa lại vang lên.
Đứng ở bên ngoài, Vũ An Long khẽ nhíu mày.
Mặt trời đã lên, ông dự định đến gọi tên nhãi ranh kia dậy ăn sáng. Đã qua một hồi lâu, nhưng vẫn không thấy người trong phòng đáp lại. Ông thử gõ cửa thêm vài lần, nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.
“Nhóc con, ta vào đấy”
Vũ An Long đẩy cửa.
Vừa bước vào phòng ông ta đã bị dọa cho giật nảy cả mình khi nhìn thấy người đang ngồi trên giường.
Khuôn mặt bơ phờ, ánh nhìn đờ đỡn, con ngươi vằn vện tơ máu cùng hốc mắt gấu mèo thâm quần, chả khác gì như thức trắng cả tuần liền chơi đá.
Đây mà là cậu thiếu niên hôm qua ông đã cứu sao?
Có nhầm không?
Còn đâu? Đâu lá ngọc cành vàng?
Còn đâu? Đâu quyền quý cao sang?
Nhầm!
Còn đâu nữa đôi mắt ngày xưa, giờ ở đâu em còn là em? Em đã khác rồi…
“Nhóc con, có chuyện gì thế?” – Vừa hỏi, nam tử họ Vũ vừa nhẹ nhàng lay gọi.
Tâm trạng Sùng Súy La lúc này rối như tơ vò. Thức suốt đêm suy nghĩ, hao tổn chẳng biết bao nhiêu tế bào não nhưng gã vẫn không tìm ra được cách để giải quyết vấn đề. Gã ta tự hỏi rằng những kẻ suốt ngày hô hào ‘Mệnh ta do ta không do tác giả’ ‘Ta phải nghịch thiên’ lấy ở đâu ra tự tin như vậy chứ?
Đại lão! Có thể hay không dạy cho ta?
Khẽ ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Sùng Súy La thều thào:
“Thúc thúc, có lẽ cháu không trở về được nữa rồi”
Nhìn thấy đứa bé tinh thần sa sút Vũ An Long thở dài.
‘Quả là một đứa trẻ tội nghiệp’ – Trung niên họ Vũ không khỏi cảm thương – ‘Có lẽ cú sốc ngày hôm qua vẫn còn ảnh hưởng đến thần kinh, khiến nó không nhớ nhà mình ở đâu’.
Ông nghĩ rằng vào lúc này nên nói vài lời ‘canh gà’ an ủi tâm hồn:
“Được rồi! Nếu không có nơi nào để về, cứ ở lại đây, không sao cả. Còn nếu như không còn ai quý trọng cháu, thì còn ta đây. Hãy sống tốt”
Nghe thấy những lời đó, mắt của Sùng Súy La bỗng sáng lên.
Đúng vậy nha, tại sao gã lại phải suy nghĩ sâu sa như vậy để làm gì chứ? Cũng đâu nhất thiết phải trở về làm gì đúng không?
Một thế giới mới cùng với ‘Hệ thống muội muội’ trong tay, không phải càng thơm sao?
Nếu gã đã bị chọn trúng, tất nhiên phải có lý do nào đó. Muốn nhảy ra khỏi bàn cờ, trước hết cần phải làm một viên cờ có giá trị. Đầu tiên, gã phải mạnh lên đã.
“…”
Sùng Súy La lấy lại tinh thần, trong phút chốc gã đã vạch ra cho mình một kế hoạch riêng.
Có thể nhiều năm sau đó, quay đầu nhìn lại, Sùng Súy La bỗng phát hiện ra mình đã là một quân ‘Tốt’ có rất nhiều giá trị…
… nhưng nằm trên bàn cờ vây.
“…”
‘Quả nhiên có tác dụng.’
Nhìn lấy Sùng Súy La tinh thần đã phấn chấn hơn, Vũ thúc đưa tay xoa xoa đầu của cậu bé,
“Nào, ăn sáng. Chốc nữa ta dẫn cháu ra ngoài đi săn nhé”
Vừa nói, Vũ An Long vừa đưa mắt nhìn về phía cánh rừng.
Bên ngoài, mặt trời đã treo cao.
Cái nắng nóng của mùa hè đầy gay gắt.
Một con sóc nâu nhỏ nấp dưới tán cây hóng mát, chốc chốc lại thư thái khẽ đung đưa cái đuôi xù. Nhưng đột nhiên, những tiếng bước chân rầm rậm phá tan giấc mộng đẹp giữa trưa hè của nó.
Mở ra đôi mắt to đen lay láy, sóc ta kinh ngạc nhìn theo thân hình to lớn vừa vụt qua. ‘Đây không phải– Vị vua của khu rừng này sao?’ – Sóc nâu không dám tin vào mắt của mình.
Nó đang thấy cái gì thế này? Trước mắt, một con vượn lao đến vật lấy lão hổ ra đất. Rồi liên tiếp giáng những cú đấm uỳnh uỵch xuống thân hình nó. Mỗi lần tung ra cú đấm, là mỗi lần kèm theo tiếng hét to ‘Chạy này’ ‘Chạy này’…
Con vượn này cũng quá hung tàn rồi.
Giật thót người, sóc ta vội lẫn vào đám lá, bỏ trốn mất dạng.
Nhìn nắm tay đẫm máu, cùng con hổ đang thoi thóp dưới thân mình, Sùng Súy La khẽ cười.
“Hôm nay có thể nếm món hổ kho Tàu rồi”
Đã hơn hai năm kể từ đêm gã phát hiện ra ‘Vấn đề’. Cuối cùng, Sùng Súy La cũng xác định rằng mình đã ‘Xuyên qua’.
Thật xuyên qua.
Lúc đầu, gã còn mãi xoắn suýt về việc này, nhưng cuối cùng bản thân cũng suy nghĩ thông suốt và quyết định bắt đầu một cuộc đời mới ở thế giới mới. Mặc kệ nơi này là trong trò chơi hay một thế giới khác, gã chỉ cần sống tốt là được.
Sống ở đâu mà không phải là sống, quan trọng là phải sống sao cho đáng.
Vung lên nấm đấm, Sùng Súy La đập mạnh xuống kết liễu đi sinh mạng của ‘con mèo lớn’ đang thoi thóp dưới thân mình. Một tiếng trầm đục vang lên, kèm theo âm thanh lâu rồi mà Sùng Súy La mới nghe thấy,
*Keng! Chúc mừng túc chủ lên cấp 10*
Khóe môi gã cong cong kéo lên.
“Cuối cùng cũng đến”
Trong hai năm vừa qua, mặc dù đã rất cố gắng săn g·i·ế·t dã thú ở xung quanh nhưng việc lên cấp lại không nhanh như gã tưởng tượng.
Bỗng nhiên, tiếng nhắc nhở lần nữa vang lên.
*Nhận được: Gói quà trưởng thành x1*
“Gói quà trưởng thành?” – Sùng Súy La nhíu mày – “Chẳng lẽ nói cấp 10 đã là trưởng thành rồi à?”
Gã tạm thời đè ép nỗi tò mò muốn mở gói quà ra, cúi người vác lấy con mèo lớn gấp ba lần mình lên trên vai, ung dung trở về, vừa đi vừa ngân nga một khúc hát.
Từ phía xa, Sùng Súy La đã nhìn thấy một vị nam tử với làn da đen sẫm, thân hình cao lớn như một tòa núi nhỏ đang đứng ở trong sân.
Đó chính là vị họ Vũ đã cứu mạng gã lần đó, nhưng bây giờ ông ấy đã là…
---oCo---