Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Lừa

Chương 9: Lừa



Trong tình thế ấy, Phạm tướng quân vẫn không hề nao núng mà chỉ khom người khẽ hạ thấp gối xuống, đồng thời chậm rãi kéo mũi giáo về phía sau… rồi nhẹ giọng ngâm nga,

“HOÀNH - SÓC…”

Sau lưng ông, ngọn cờ ‘Trần’ phấp phới tung bay.

“GIANG - SƠN…”

Đột nhiên, ông vung mạnh ngọn giáo, chém ngang về phía trước…

Quân địch ầm ầm đổ xuống. Mặt đất ngổn ngang đầy thi thể. Xung quanh vương vãi khắp nơi đều là tay cụt, chân gãy. Máu như muốn nhuộm đỏ cả vùng trời.

Sát khí trùng thiên.

“CÁP - KỶ - THU…”

Vạn vật dường như yên tĩnh, chỉ còn giọng ông vang vọng khắp non sông.

Trên cao, mây trắng nhè nhẹ trôi.

---oCo---

Cưỡi trên lưng con lừa nhỏ, mặc một thân trang phục màu đen, Sùng Súy La khẽ ngân nga:

“Ta có một con lừa nhỏ, nhưng ta chưa bao giờ cưỡi nó. Đến một hôm, ta dốc hết can đảm cưỡi nó đi ra chợ…”

Khác hẳn vẻ mặt ủ, mày chau khi nghe lệnh phải xuống núi, có thể nhìn ra tâm tình của gã lúc này đang rất tốt. Bởi vì ngày hôm qua, gã nhận được tuyệt kỹ ‘Hoành tảo thiên quân’.

Thế nào? Nghe tên thôi cũng đã đủ thấy bá đạo rồi đúng không? Chưa kể đây còn là tuyệt chiêu của Phạm tướng quân nữa.

Ngoài ra, gã còn nhận được một kỹ năng khác cũng không kém phần bá đạo.

Kỹ năng gì ư?

Suỵt! Bí mật!

À đúng rồi, còn có quyển ‘Bách khoa toàn thư’ cũng cho gã một phần kinh hỉ không nhỏ. Bên trong chứa lấy rất nhiều kiến thức về các loại thiên tài địa bảo, khoáng thạch, dược thảo,… Đủ cho gã làm theo lời của một vị vĩ nhân đã từng dạy rằng: 'Học, học nữa, học mãi'.

Kết hợp với kỹ năng bí mật kia thì lại thành một đôi tuyệt phối.

Chìm trong vui sướng, Sùng Súy La tiếp tục đi đường.

Cách mảnh núi rừng mà hai thầy trò họ sinh sống về phía Tây khoảng mười dặm, có một toàn thành trấn, là nơi mà sư phụ gã thường mua sắm vật dụng thiết yếu. Sùng Súy La đang dự định đến đó, tìm một khách sạn và ở lại vài ngày rồi trở về. Như thế cũng gọi là xuống núi đúng không?

Quá đơn giản! Đây chính là kế hoạch B của gã.

“Lam Trạm, ta đến đây”

Gã hét lên đầy vui sướng rồi nắm lấy dây cương, giục ‘chiến lừa’ nhanh chân chạy về phía trước.

Đột nhiên, có thứ gì đó bay qua đầu gã. Mở to mắt, Sùng Súy La không dám tin vào những gì mà mình vừa nhìn thấy.

Gã vừa nhìn thấy cái gì?

Người!

Là người đấy!

Chân đạp kiếm, bay trên trời.

Bên tai gã như còn vang vọng mãi lời của người thầy: ‘… Trong giang hồ, tuy thực lực hiện giờ của con cũng chưa phải vô địch, nhưng cũng đã đủ để lăn lộn.’

Trong giang hồ…

Giang hồ…

Giang hồ? Sùng Súy La bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.

‘Nhưng sư phụ ơi, ở đây còn có người tu tiên mà? Trong giang hồ cũng đâu có tác dụng gì?’

Mọi cảm xúc vui tươi vừa rồi bỗng chốc như bong bóng, trong phút chốc… vỡ tan. Không chút chần chờ, gã ngay lập tức quyết định quay về núi, tu luyện vô địch rồi trở ra, thế giới này quá nguy hiểm rồi. Nhưng mới vừa xoay người lại, gã bỗng c·h·ế·t lặng đi.

Núi đâu? Rừng đâu?

Phía sau gã giờ chỉ còn lại một mảnh đất mênh mông. Nhìn xuống thú cưỡi dưới thân mình, Sùng Súy La bỗng hiểu ra câu trả lời.

“Ài!” – Khẽ thở dài, chấp nhận số phận, gã lần nữa xoay người tiến về phía Tây.

Nhã Mao thành.

Giữa dòng người đến, kẻ đi tấp nập, một thanh niên dắt lừa, thân mặc áo bào đen đang dáo dác nhìn xung quanh, hết ngó trái lại ngắm phải.

“Đúng là ‘Ngựa xe như nước, áo quần như nêm’ mà!”

Nhìn cảnh sắc phồn hoa của nơi này, Sùng Súy La cũng không khỏi cảm thán,

“Nhưng đáng tiếc!”

Chưa kể đến việc khắp nơi đều có thể bắt gặp khất cái, ăn xin đang hành nghề. Chỉ nói riêng đầy đất chất thải của lũ thú cưỡi, gia s·ú·c cũng đã đủ phá hư cảnh sắc của nơi đây. Trong văn học, ca từ thi phú lại chẳng hề thấy ai nhắc đến những điều này, mà chỉ toàn nghe thấy cái đẹp, cái hay.

Quả thật ‘Đẹp khoe, xấu che’ nhỉ?

Những tưởng xuyên qua đến thế giới mới, sẽ không còn phải chịu đựng mùi xăng dầu, khói bụi. Nhưng có ai đâu ngờ, thay vào đó lại có thể ngửi thấy nồng nặc mùi cức, đái.

Đời không như là mơ.

Nếu như Captain America ở ngay tại đây, vào lúc này, thì anh ta chắc chắn sẽ phải thốt lên rằng: ‘Holy Shit!’

Đang bận rộn ngó trái, nhìn phải để không phải giẫm lên ‘vàng’ trên đất, thì bỗng Sùng Súy La bị một kẻ đụng mạnh vào người. Thân thể gầy còm, xanh xao ốm đói ấy va vào thân thể to cao của gã, kết quả ra sao, không cần nói cũng biết.

Tên đó ngã ngửa ra trên đất, cái mông còn ịn lên một bãi phân.

Thấy cảnh đó, Sùng Súy La cứng đờ cả người.

‘Mình có nên đỡ hắn dậy không nhỉ?’

Cố nặn ra một nụ cười đầy ‘hòa ái’ về phía khuôn mặt vàng vọt như sáp nến, gã hỏi:

“Ngươi không sao chứ?”

Tên ấy cũng chẳng hề trả lời, hắn nhanh chóng đứng lên hằm hằm nhìn lấy Sùng Súy La rồi xoay người lủi nhanh vào ngõ nhỏ.

Gã khẽ lắc đầu, giả vờ như mình cái gì cũng không biết, tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm nơi nghỉ chân.

Ở quán rượu nọ, một người với dáng người nhỏ thó, khuôn mặt lắm lem đất cát, trên quần còn dính chút bùn vàng bước đến. Mới ngồi vào chỗ, hắn liền dõng dạc gọi to:

“Phục vụ, mang tất cả các món ngon nhất của quán các ngươi ra đây”

Tuy nhiên lại chẳng có bất kỳ ai phản ứng, nhìn qua biểu hiện trên nét mặt của bọn họ, hắn liền hiểu ra.

‘Chẳng phải là nghĩ ta không tiền hay sao? Hôm nay chủ tịch Tèo phải cho bọn này biết mặt, đừng có mà mắt c·h·ó coi thường người khác’.

“Thấy cái gì đây không hả?” - Hắn vứt một túi bạc căn phồng lên trên bàn, hất hàm ra hiệu: “Còn không mau đem rượu thịt ra đây?”

Thấy cảnh đó, ngay lặp tức lão chủ quán xoắn xuýt sai người nhanh chóng mang lên món ngon.

Chỉ một thoáng sau, nguyên một bàn đồ ăn, thức uống bày ra trước mặt đã bị tên Tèo tiêu diệt sạch. Trên mép còn dính đầy dầu mỡ, đương nhiên dưới đáy quần vẫn còn dính lấy bùn vàng. Khẽ nấc một cái, hắn đưa tay xoa xoa lấy chiếc bụng đã căng tròn, nét mặt tràn đầy thỏa mãn. –

“Ông chủ, tính tiền”

“Dạ, của quý khách là hai lượng bạc” – Một tên nhân viên nhanh nhảu tiến đến. Khác với vẻ xem thường lúc nãy, giờ đây trên mặt hắn chỉ còn lại sự a dua, xu nịnh.

Nghe vậy, Tèo khinh khỉnh hỏi lại: “Hừ, chỉ có hai lượng thôi hả?”

“Dạ, chỉ hai lượng!”

“Úi xời! Đây! Không cần phải thối lại” – Nói rồi, hắn đưa tay từ túi bạc móc ra hai lượng, vứt lên bàn.

Tiếng cồm cộp vang lên thật chói tai.

Bầu không khí bỗng nhiên im lìm đến kỳ lạ.

Cả hai trố mắt ra nhìn lấy trên mặt gỗ.

Đột nhiên, tên phục vụ túm lấy cổ Tèo, hét lên:

“CON MẸ NÓ, NGƯƠI GIỠN MẶT?”

Nghe tiếng ồn ào, những người trong quán dồn dập đưa ánh mắt nhìn sang hai người.

Nét khúm núm trên gương mặt tên phục vụ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự giận dữ. Đối lập, Tèo mặt cắt không còn giọt máu, trán đã lấm tấm mồ hôi, vẻ khinh khỉnh lúc vừa rồi chẳng biết đã đi đâu.

Trên bàn, lẳng lặng nằm lấy hai hòn đá.

Phải, là hai hòn đá.

Tên phục vụ chầm chậm giơ lên nấm đấm to như cái bát, tên Tèo chỉ biết co rúm người chịu trận, mặc cho quyền đấm, cước đá như một cơn mưa trút xuống thân thể gầy còm của mình. Liên tiếp chịu đòn vào bụng, khiến cho hắn không khỏi một trận nôn ra những gì vừa mới ăn ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh đó, chủ quán không khỏi run lên vì tức giận. Không phải lão chưa từng gặp qua ăn chực, nhưng dám gọi nhiều món như vậy thì đây là lần đầu tiên. Nhưng đối với thể loại này, dù cho có báo quan cũng chẳng thể giải quyết được gì, nên cách xử lý thường chỉ là cho một trận đòn ra trò, coi như mất trắng một bữa tiền cơm mà thôi.

“Đừng đánh c·h·ế·t hắn, ta không muốn bị quan phủ phiền toái” – Lão lên tiếng nói với đám phục vụ.

“Biết rõ, lão bản!”

Sau khi cho hắn một trận đòn no nê, hắn bị hung hăng quăng ra khỏi quán, vừa khập khiễng đứng dậy, Tèo bỗng nhìn thấy kẻ khốn nạn đã hãm hại mình, cơn nóng giận bỗng chốc lại bốc lên,

“Là ngươi?”

“Là ngươi?” – Nhìn thấy kẻ trước mặt, Sùng Súy La giật mình lùi lại. Gã vẫn chưa quên bùn vàng trên quần người này từ đâu mà ra.

Với khuôn mặt nhiều chỗ bầm đen, Tèo như gầm lên: “NGƯƠI HẠI TA!”

“Ta hại ngươi?”

“Không hại ta, vậy tại sao túi bạc của ngươi lại toàn là đá?”

Họ Sùng nhìn hắn như một thằng ngu, đây chẳng phải là ‘vừa ăn cắp, vừa la làng’ trong truyền thuyết sao? Gã đưa tay vỗ vỗ thú cưỡi của mình:

“Biết đây là con gì không?”

Tèo không rõ gã có ý gì, bèn trả lời: “Lừa?”

“Chính xác!”

… oCo …

Chương 9: Lừa