Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24: Không Thể Nào, Tên Tiểu Bạch Kiểm Này Cũng Là Một Mãnh Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Không Thể Nào, Tên Tiểu Bạch Kiểm Này Cũng Là Một Mãnh Nhân


Ánh mắt của Lê Hùng Phong đằm đằm sát khí nhìn hắn, không tự chủ, người hắn hơi run nhẹ một cái, người trẻ tuổi nha, đạo tâm chưa vững, chỉ mới có kích động tí xíu mà đã không chịu được rồi, haizz vẫn còn phải rèn luyện nhiều.

- Tiểu Bạch Kiểm,...

Sức chịu đựng của con người cũng là có giới hạn, cho dù đã không phải người phàm tâm chí có cứng cỏi hơn thì cũng chỉ như vậy, gân xanh nổi đầy trán, tráng hán thật sự không nhịn nổi nữa, nếu còn nhịn nữa thì về sau hắn làm sao thành một đấng nam nhi, kiêu ngạo của hắn sẽ để ở nơi nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

#Cầu đề cử, cầu gạch, cầu xe, cầu nhà, cầu động lực. Buff cho tác càng nhiều thì văn phong của tác sẽ càng lên cao, hãy buff cho tác với!!!!

Chương 24: Không Thể Nào, Tên Tiểu Bạch Kiểm Này Cũng Là Một Mãnh Nhân

- Trận đấu vòng loại, đài 2306 lập tức bắt đầu!

Phía trên đài cao phòng vip, Hải thấy cảnh này, tay không tự chủ ôm mặt, “Phi! Thật mất mặt, thật không biết xấu hổ, tán gái cũng quá lố rồi, thật sự không sợ phu nhân tìm đến hỏi tội hay sao” trong lòng phỉ nhổ.

- Ta không biết! Đừng hỏi ta! Lần này thì ta thảm rồi!

Hải nghe Việt Ca nói vậy, một tay không đành lòng be mặt lắc lắc đầu nói: (đọc tại Qidian-VP.com)


Người này thân hình to lớn, thân cao hai mét, cơ bắp rắn chắc, vạm vỡ, người ngoài chỉ cần nhìn vào thì cũng có thể nhận ra ngay, đây là một vị chí cường luyện thể. Không thừa lời, vị tráng hán này hướng thiếu niên áo bào trắng quát to:

- Đúng vậy! Xuống đài đi đừng ở đây mất mặt xấu hổ!

m thanh vang rộng, tiếng quát lớn của vị mãnh nhân này ngay lập tức khiến cho cả một vùng khán đài giật mình, nhóm thiếu nữ nghe vậy mà hoảng sợ, lập tức không dám nói thêm câu nào nữa.

- Ngươi tính là cái thá gì? Xuống đài đi, thật mất mặt xấu hổ!

Nhìn cặp mắt kia, thiếu niên áo bào trắng thở dài, hắn biết mình mà không hành động thì sự việc này sợ lại vượt ngoài tầm kiểm soát, mà đối với người lương thiện như hắn, hắn thật sự không muốn nhìn thấy bất cứ thiếu nữ nào vì mình mà đổ máu.

- Đúng vậy! Xuống đài đi!

Tiếng trọng tài vừa dứt, Lê Hùng Phong nháy mắt mà động, thân hắn to cũng không làm trở ngại tốc độ của hắn tí nào, thoắt một cái đã xuất hiện ở trước mặt thiếu niên áo bào trắng.

Không ngờ tới cảnh này, con ngươi hắn không khỏi co rụt lại, thật không thể tin vào mắt mình, ấy vậy mà có một người cùng cảnh giới có thể trực tiếp ngạnh kháng một quyền của mình bất động, từ xưa đến nay chưa từng có một ai làm được, cho dù hắn chưa dùng toàn lực.

Thiếu niên áo bào trắng mặt đen, kinh nghi quay lại, người này là ai sao đột nhiên đến phá đám, không thấy ta đang phao nữu sao, đúng thật là không có ý thức gì hết, xã hội lớp trẻ bây giờ loạn, quá loạn.

- Im miệng!!

Tráng hán nghe các thiếu nữ nói vậy khiến hắn tức giận không thôi, mặt lúc xanh lúc đỏ, hơi thở phì phò, cảm giác vô cùng khó chịu, trong lòng điên cuồng hò hét. “Các người mới là thứ quần què, hắn mới là mất mặt xấu hổ, các ngươi mù, mắt của các người bị c·h·ó gặm hết hả!”.

- Haha!Tiểu bạch kiểm! Ngươi~ có dám tiếp chiến!

#Ui, xin lỗi, tác lại fix lần nữa.

- Đúng vậy Phong thiếu hãy đập cho hắn đẹp mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Xuống đài! Xuống đài! Xuống đài!

- Haha! Phong thiếu lên đài!

-Tiểu bạch kiểm, tập trung lại, cùng ta quyết đấu!

Nghe vậy Phong lập tức vui mừng, ngươi chờ, tí nữa ta sẽ cho ngươi đẹp mặt. Đắc ý, hắn hướng về phía trọng tài quát:

Tê!~~ Mọi người trên khán đài nghe xong cái tên này thi nhau hít vào ngụm khí lạnh. Tại sao họ lại phản ứng mạnh như vậy, cái này cũng là truyện thường bởi vì cái tên này tiếng tăm đã truyền khắp thiên hạ, không ai không biết không ai không hay. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Phong thiếu hãy hạ đo ván hắn, hắn quá kiêu căng rồi!

Phi! Đoạn mất tình duyên của lão nương, chửi hắn đã là nhẹ, nếu có thực lực lão nương chẳng những chửi mà còn xé xác hắn ra, chửi đã là nhẹ! - Một thiếu nữ yếu đuối quần chúng cho hay.

Ánh mắt liếc nhẹ về phía phục vụ, phục vụ gật đầu hiểu ý, đẩy nhẹ cửa đi ra ngoài làm gì đó, tâm tình thư thái, nhấc nhẹ ly rượu lên nhấp nhẹ, Việt Ca lại tiếp tục tập trung xuống phía đài thi đấu.

Tại sao hắn lại chọn mặt để tấn công mà không chọn vị trí khác, cái này thì cũng không lấy làm lạ, hắn chính là đang ghen ghét bộ mặt này.

- Vậy thì đừng chần chờ, bất đầu luôn đi.

Trọng tài trận đấu đứng bên ngoài đưa ánh mắt về phía thiếu niên áo trắng, ý muốn xin ý kiến của vị thiếu niên này.

Tay nhanh chóng tụ lực, một trọng quyền ngay lập tức được phóng ra, một đấm này hướng thẳng về phía mặt của đối thủ.

- Soái thiếu hãy dạy cho hắn một bài học!

Việt Ca thì lại khác, hắn đã cảm thấy hành động này rất bình thường, dù sao hoàng tộc nha, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài thứ kỳ hoa.

Xoay người, hắn định hướng về phía tráng hán hung hăng giáo huấn một phen, nhưng chưa kịp mở lời, các thiếu nữ động xuân tâm phía dưới đã nhao nhao giành trước.

Lê Hùng Phong đứng trên đài nghe mọi người cổ vũ, trên gương mặt hắn dần dần hiện lên vẻ mặt hưởng thụ, đúng vậy, hắn thích mọi người hướng về hắn như thế này, thiếu niên nha, ai cũng thích được mọi người tôn mình lên cao, danh tiếng vang rộng. Đắc ý, đắc ý, hắn vênh mặt hướng về thiếu niên áo bào trắng quát.

Chương 24: Không Thể Nào, Tên Tiểu Bạch Kiểm Này Cũng Là Một Mãnh Nhân

Dưới đài, sau tiếng quát của tráng hán, toàn trường đã yên lặng, mà đột nhiên, lúc này một tiếng nói cất lên phá vỡ sự yên lặng này, một người dường như biết vị mãnh nhân này là ai, hắn kích động bật dậy, tay run run chỉ chỉ về tráng hán.

“Uỳnh”

“Quát, quát nữa, có gì tài giỏi mà quát, chỉ biết ăn h·i·ế·p phụ nữ, chúng ta khinh!”


- Nếu huynh đài đã có lòng thì tại hạ cũng nguyện phụng bồi đến cùng.

- Ta… Ta… Ta biết hắn là ai. Hắn là Lê Hùng Phong!

Lại một tiếng quát, bên dưới đài nhóm tiểu mê muội lập tức tỉnh thần lại, nhóm người này thấy Lê Hùng Phong hướng Soái thiếu của mình lại quát lớn, ai lấy cũng tức không thôi, nộ khí lần này quá lớn, nó che đi nỗi sợ, nhóm tiểu mê muội lại tiếp tục hướng Hùng Phong chửi mắng.

Tiếng vang của hai nguồn lực lượng va vào nhau, nắm đấm của Phong đã hoàn toàn bị cản lại.

Biết được lai lịch của kẻ lên đài, bên cánh đàn ông lập tức hưng phấn, khích động hò hét:

Thấy được gật đầu đồng ý, trọng tài hướng về những nhân viên bên cạnh bàn giao, ngay lập tức kết giới xung quanh đài được khởi động, hắn cất giọng hô to:

- Tại sao hắn cũng lên đài, không phải ngươi bảo hắn đến cùng chúng ta quan chiến sao.

Còn về Lê Hùng Phòng lúc này đã tức giận không nguôi, mé nó ngươi vì cái gì mà luôn được giới nữ yêu mến, ta vì cái gì mà phải chịu ghét bỏ, danh tiếng ta hơn ngươi, ta tài giỏi hơn ngươi, vì sao lại là ngươi mà không phải ta, ta giận, ta giận, ta giận.

Hải: ???

Hắn nhẹ nhàng nhấc tay lên ý muốn ám chỉ cho mọi người ngừng lại, dưới đài đám tiểu mê muội thấy vậy cũng hiểu ý lập tức im lặng lại ngay, phía cánh đàn ông cũng giống như vậy.

Phía cánh đàn ông thì hoàn toàn ngược lại, tên nào tên nấy đều vẻ mặt hết sức khó coi, nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt, bị khí lên tới trời xanh. Nếu không phải ở đây có quy củ, bọn họ hận không thể được xông lên đài nện cho tên này vài phát để giải tỏa cơn tức trong lòng họ.

Bước nhẹ một bước, xòe quạt mà ra, phe phẩy nhẹ, thiếu niên áo bào trắng nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười vô cùng hòa ái, ngược lại với sự biểu hiện đấy, khí tức trên người hắn điên cuồng toát ra, soái mãnh liệt, đằng sau lưng hắn ngưng tụ lên ba chữ lớn: “Soái Vô Địch” ba chữ toát ra một luồng vô hình trang bức chấn áp cả toàn trường.

Lê Hùng Phong lại muốn mở lời, thốt ra được khỏi miệng chưa được mấy từ, thiếu niên áo bào trắng giơ tay ý chỉ hắn ngừng lại.

- Phi! Ngươi tính là cái quần què gì mà muốn quyết đầu với Soái thiếu!

Miệng mỉm cười, quạt phe phẩy, phong trần tuấn lãng, thiếu niên áo bào trắng nhẹ nhàng cười nói:

Tuy vậy, nhìn vẻ ngoài im lặng nhưng nội tâm các nàng đang điên cuống hướng tráng hán phỉ nhổ.

Lê Hùng Phong, công tử Lê gia một trong ngũ đại gia tộc của Đại Việt đế quốc, một gia tộc đỉnh cấp luyện thể, hắn thiên sinh thần lực, sức mạnh hơn người, luyện thể vô đối, lấy lực đối địch, cùng cảnh giới chưa từng bại trận, có thể nói là một ngôi sao sáng chói nhất trong thời đại này. Tương lai có thể chính là một trụ cột cốt cán của nhân loại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốc độ của đối phương cũng là nhanh thật, nắm đấm đúng là mạnh thật, nhưng như vậy thì đã làm sao, thiếu niên áo bào trắng mặt vẫn không đổi sắc, miệng vẫn rất tươi cười, tay hắn nhẹ nhàng mà nhanh chóng hướng lên trên, quạt xòe ra cản lại nắm đấm.

- Phong thiếu vô địch, Phong thiếu vô địch!

Kình phong cuồng bạo, một đám nặng nề hướng về phía mặt, mọi người dưới đài ai lấy nhìn thấy cảnh này đều nín thở, “Chỉ với Khai Mạch cảnh mà có thể tung ra một đấm uy lực như vậy, không hổ là thiên kiêu thể thuật, tên tiểu bạch kiểm này thảm rồi!” cánh đàn ông vui mừng ý nghĩ.

Những tiểu mê muội thấy vẻ soái khí kia, trước đã điên đảo, bây giờ càng điên đảo, cô nào cô ấy đều với vẻ mặt say mê, mãn nguyện mà đổ nhào xuống đất.

- Chỉ được cái to xác chứ được cái gì, Lê Hùng Phong thì đã làm sao, tưởng to là có thể đánh bại soái thiếu của chúng ta chắc!

- Đúng vậy! Hãy dạy cho hắn một bài học.

Đâu chỉ có mình Phong có cảm nhận như vậy, mà là toàn trường đều có cùng ý nghĩ như thế, “Không thể nào, tên tiểu bạch kiểm này cũng là một mãnh nhân.”

Từng câu từng câu mắng xối xả về phía tráng hán, nghe mà chỉ muốn nhức óc, mà lại càng nghe càng tức.

Tiếng mắng của đàn bà, con gái đúng là lợi hại, nhất là lúc họ đang mất trí vì tình yêu.

Lại lên phía trên phòng vip, khi nhìn thấy tình cảnh tráng hán lên đài, lần này không chỉ có Hải trố mắt mà ngay cả Việt Ca bên cạnh cũng phải trố mắt theo. Ôi thật thảm.

Đang trong lúc thiếu niên áo bào trắng bận tâm cướp đi trái tim của các thiếu nữ, đột nhiên một bóng người nhảy lên sàn thi đấu.

Các tiểu mê muội điên cuồng hò hét, đứng ở trên đài thiếu niên áo bào trắng cũng bất đắc dĩ, hắn thật cũng muốn nói lắm, nhưng mọi người nhiệt tình quá hắn không tiện chối từ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Không Thể Nào, Tên Tiểu Bạch Kiểm Này Cũng Là Một Mãnh Nhân