Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (3)
Lúc này, thằng ngốc bước vào lại cười hì hì gọi Trầm Ngư.
Trịnh Tú Hoa liếc nhìn hắn một cái, lập tức cúi đầu, cố nặn ra vài giọt nước mắt, rồi nghẹn ngào nói ra mục đích thực sự khi mình đến đây.
Cô gái kia đẹp như thế, sau này sinh cháu nội ra chắc chắn cũng không tệ. Hơn nữa cô lại không có nhà mẹ đẻ chống lưng, sau này cưới về thì chẳng phải nhà này vẫn là do bà ta làm chủ?
Bởi vì thôn này toàn là người họ Liễu, truy ngược vài đời là cùng một tổ tiên. Người trong thôn luôn đồng lòng như một.
"Sao lại không được?" Trịnh Tú Hoa phản vấn lại, "Cháu là sinh viên đại học duy nhất của thôn mình, còn học trường danh tiếng cả nước, sau này tốt nghiệp chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, làm ông chủ lớn. Cô ta lấy cháu thì có gì thiệt thòi đâu?"
Có lẽ vì kế hoạch trốn thoát thất bại nên tinh thần của mợ cũng hoàn toàn sụp đổ. Sau khi bị đánh tơi tả, còn phải nghe Liễu Nhị vênh váo khoe khoang với dân làng rằng: "Đàn bà ấy mà, phải đánh cho sợ mới nghe lời," thì mợ bất ngờ nổi giận, đẩy hết những người đang vây xem ra một bên, rồi lao đầu vào cánh cổng nhà họ Liễu, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Liễu Nam nghe vậy liền lắc đầu: "Thím Ba nói đùa rồi. Cháu là con, làm sao có thể đối xử với ba mẹ như vậy được, như thế chẳng phải còn thua cả s·ú·c sinh sao?"
"Để con suy nghĩ đã."
Liễu Nhị bị mợ Hai lừa gạt nên rất tức giận. Khi người trong thôn dẫn người phụ nữ tội nghiệp ấy về, ông ta lập tức rút một cây gậy gỗ từ đống củi bên cửa, đánh mợ một trận tơi bời.
Đến lúc đó thì không chỉ vợ chồng Liễu Đại Thành, mà ngay cả bà và chồng cũng bị liên lụy, không thoát nổi cảnh tù tội.
Chính kẻ trực tiếp hại c.h.ế.t hai mạng người, gián tiếp khiến những người phụ nữ bị bắt về làng không còn cơ hội chạy trốn ấy - một ác quỷ đội lốt người - vậy mà đến cuối cùng trong nguyên tác lại có một kết cục tốt đẹp.
Đây chính là cách mà Trịnh Tú Hoa đã nghĩ suốt cả đêm để kéo Liễu Nam về phía mình.
"Phải canh chừng mấy đứa đàn bà trong thôn, không được để đứa nào chạy trốn."
So ra thì lời Trịnh Tú Hoa nói thật sự là phương án tốt nhất.
Liễu Nam nghĩ vậy, quyết định không gây căng thẳng với thím Hai nữa.
Hai người liền gật đầu phụ họa: "Đúng là cái tên đẹp thật."
Còn Liễu Thông? Gã vẫn tiếp tục làm một tên ngốc, được cưng chiều hết mực bởi ba mẹ và người thân.
Ban đầu hắn định lên tiếng ngăn lại, nhưng nghĩ lại, anh Ba ngoài tính tình như con nít ra thì bản tính cũng không xấu. Vừa nãy lúc kéo tay cô gái kia, ngoài việc gọi vài tiếng "thần tiên tỷ tỷ" thì cũng không có hành vi bất kính nào.
Trịnh Tú Hoa quan sát biểu cảm giằng co của Liễu Nam, thấy hắn hình như đã nghe lọt lời mình, lúc này mới ngừng khóc, tiếp tục nói ra kế hoạch mà bà ta đã tính sẵn từ trước khi đến đây.
Chương 24: Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (3)
Liễu Nam cụp mắt xuống:
Như vậy con trai cũng không vì một đứa con gái mà trở mặt với mình và chồng, mà bà ta cũng không phải lo sau này mình không đè đầu được con dâu.
Gã đảo mắt một vòng, lén liếc nhìn em trai thông minh của mình, thấy đối phương không chú ý đến mình thì lại hí hửng rón rén đuổi theo Trầm Ngư.
Còn về phần người phụ nữ vô tội ấy, cuối cùng chỉ được chôn vội trong hố đào tạm bợ, vĩnh viễn nằm lại nơi rừng sâu nuốt chửng mạng sống mình.
Cưới...
Nguyên chủ khi xưa cũng là trong tình cảnh bất đắc dĩ nên mới đồng ý cưới Liễu Nam.
Liễu Nam nhìn về phía Tần Thuý Anh: "Mẹ, cô ấy tên gì vậy ạ?"
Chỉ là, vừa nghĩ đến đây, hắn chợt nhận ra mình từ lúc về tới giờ, lại còn chưa biết tên cô gái đó là gì.
Máu đỏ từ trán mợ chảy ra, nhanh chóng tạo thành một vũng nhỏ trên nền đất.
Nhưng giờ chỉ cần hắn cưới cô gái bị họ lừa về làng này, thì cũng đồng nghĩa với việc hắn đã tham gia vào chuyện này. Đến lúc đó, nếu hắn còn muốn mềm lòng thả Lâm Trầm Ngư đi, thì cũng phải cân nhắc xem bản thân có bị cô tố giác hay không.
Dù vẫn đang trò chuyện cùng mẹ và thím, nhưng Liễu Nam thực ra vẫn không hề buông lơi quan sát Trầm Ngư. Thấy Liễu Thông lén lút chạy theo, hắn không khỏi vừa bực vừa buồn cười, khẽ cong môi.
Tần Thuý Anh và Trịnh Tú Hoa chưa học hành bao giờ, nên hoàn toàn không hiểu những lời Liễu Nam nói có nghĩa gì. Nhưng chắc chắn một điều - lời nói ra từ miệng người duy nhất trong làng đỗ đại học thì ắt là lời hay.
Còn người dân trong thôn trước cảnh một sinh mệnh mất đi, phản ứng chỉ là vài tiếng than "xui xẻo", rồi bắt đầu lo lắng cho đứa trẻ sơ sinh nhà Liễu Nhị không có ai chăm sóc.
Ngay sau đó, cả nhà Liễu Nhị cùng vợ chồng Liễu Đại Thành bị gọi dậy, những người đàn ông trong thôn cũng lần lượt bị lôi ra khỏi giường.
Nghe vậy, Trịnh Tú Hoa trừng mắt: "Thế sao được! Cháu làm sao biết được lời cô ta nói là thật hay giả? Nhỡ đâu chân trước vừa mới thả ra, thì chân sau người ta đã dắt cảnh sát tới bắt cả làng ta rồi thì sao?"
Thật là một gia đình kinh tởm.
Bà ta hất cằm về hướng Trầm Ngư vừa rời đi.
Cô gái ấy bị ép mang thai, rồi bị Liễu Thông đánh đến c.h.ế.t trong một lần trút giận.
Trịnh Tú Hoa liếc hắn một cái đầy ngờ vực: "Thế thì cháu định xử lý chuyện này thế nào?"
Dù là kẻ ngốc, gã vẫn nhớ rõ lời dạy dỗ của người lớn trong nhà:
"Cháu..." Liễu Nam nhất thời cứng họng. Trước giờ hắn chỉ nghĩ đến việc không để Trầm Ngư rơi vào hố lửa, lại chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
Trầm Ngư dứt khoát xoay người, quay về căn phòng mình từng ở. Cô sợ nếu còn ở lại thêm chút nữa, mình sẽ không kìm được mà ra tay g.i.ế.c sạch cả nhà này.
Chỉ cần Trầm Ngư gả cho hắn, thật sự có thể giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất.
Thậm chí vài năm sau, vào thời điểm Trầm Ngư vừa đến nơi này, gã cũng giống như Liễu Nhị năm xưa, thông qua vợ chồng Liễu Đại Thành mà b·ắ·t· ·c·ó·c thêm một cô gái trẻ về làm "vợ".
"Trầm Ngư..." Liễu Nam lặp lại cái tên mấy lần bên môi. Hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của cô gái như bất giác hiện lên trước mắt hắn.
Không, phải nói là, chỉ cần hiện giờ cô còn một chút tu vi, cô sẽ lập tức làm như thế.
"Sao lại không? Con trai mẹ vừa đẹp trai lại vừa có tài, làm gì có cô gái nào không thích con chứ? Dù bây giờ không thích, mai này khi sinh con rồi cũng phải hướng về chồng thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Con gái nhà giàu nơi thành phố tuy tốt, nhưng Tần Thuý Anh xem phim cũng đã thấy không ít kiểu "tiểu thư đài các coi thường nhà chồng nghèo", xem thường bố mẹ chồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy Trầm Ngư bỏ đi, Liễu Thông tỏ vẻ không vui, quay đầu định méc mẹ rằng "thần tiên tỷ tỷ" chạy mất rồi, nhưng thấy mẹ đang nói chuyện với bác gái nên lại ngoan ngoãn không lên tiếng.
Như vậy chẳng phải hắn cũng chẳng khác gì Thông Thông sao?
Bà ta sợ cái thằng đầu đất Liễu Nam thật sự sẽ thả con bé kia đi.
Trịnh Tú Hoa vốn nổi tiếng là người khôn ranh, lần này bị Liễu Đại Thành cho leo cây, ban đầu bà ta giận, sau đó là lo lắng, lo đến mức đứng ngồi không yên.
Tên ngốc đó tuy đầu óc có vấn đề, nhưng tính tình thì lại y hệt đám đàn ông trong nhà gã, hễ không vui là lại về nhà đánh vợ trút giận.
Trầm Ngư cúi đầu, chỉ cảm thấy không khí trong không gian này khiến bản thân sắp không thở nổi. Những người có mặt ở đây, ai cũng khiến cô thấy ghê tởm.
Sau màn cảm thán, ngọn lửa giận trong lòng Trịnh Tú Hoa cũng nguôi đi không ít, bà ta liền nhắc lại mục đích chính của mình khi đến đây.
Cô gái đó còn chưa đủ mười tám tuổi, chỉ vì trên đường gặp một ông lão bảo cần người giúp đỡ, mềm lòng đi theo giúp ông ta mang đồ về nhà, liền bị đánh ngất và đưa tới ngọn núi sâu này, bị ép gả cho một thằng ngốc làm vợ.
Liễu Nam cảm thấy mình không thể làm được. Hắn không nỡ để cô gái xinh đẹp ấy chịu bất cứ ấm ức nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liễu Nam rối rắm thì thầm: "Nhưng... nhưng cô ấy sẽ không đồng ý đâu."
"Không làm xong việc này, thím sau này già rồi cũng không yên lòng mà nhắm mắt đâu. Hu hu hu."
Tần Thuý Anh nghe vậy quay đầu, nhớ lại một lúc rồi đáp: "Hình như là Lâm Trầm Ngư gì đó. Mẹ nói chứ, dân thành phố đúng là biết đặt tên, tên nào tên nấy nghe mà thích thật."
Nếu trong thôn có ai bị "mất vợ", tức là vợ bị mua về rồi trốn mất, thì cả thôn đều phải giúp nhau tìm về.
Tần Thuý Anh lập tức phản bác:
Liễu Nam mím môi, đáp: "Cứ để cô ấy ở lại đây trước. Đợi thêm một thời gian, nếu cô ấy đồng ý không báo cảnh sát, cháu sẽ đưa cô ấy ra khỏi núi."
Chính lần mềm lòng đó đã khiến mợ chỉ chạy chưa đến một tiếng đồng hồ thì bị người nhà họ Liễu đuổi kịp và bắt về.
"Cháu..." Liễu Nam rối bời.
Tần Thuý Anh liền tha thiết nhìn Liễu Nam: "Nam Nam, thím Ba con nói đúng đấy. Dù sao mẹ cũng thấy con có vẻ thích cô gái đó, chi bằng cứ để cô ta gả cho con luôn đi. Phụ nữ một khi lấy chồng, cho dù có chuyện gì to tát, cuối cùng cũng vẫn phải để ý đến ý kiến của chồng mình trước tiên."
Dù sao thì, một bên là kẻ ngốc, một bên là sinh viên ưu tú đẹp trai, lại còn có tương lai xán lạn. Đã không thể trốn thoát, thì nguyên chủ đương nhiên sẽ chọn người đem lại ít tổn thương hơn cho mình.
"Vợ ơi, thần tiên tỷ tỷ ơi~" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam chính Liễu Nam chỉ vào Liễu Thông, nói với con của nguyên chủ: "Đó là chú Ba của con, một người rất đáng thương, rất lương thiện. Chú ấy không có con cái, sau này con là cháu phải hiếu thuận với chú."
Bình thường Tần Thuý Anh vốn không thèm để ý mấy đứa con gái bị vợ chồng bà ta lừa gạt về đây tên gì. Lần này sở dĩ nhớ được tên Trầm Ngư là vì thấy cái tên dễ nghe, lại thêm việc cô là người được đặc biệt tìm về cho người trong nhà, nên mới nhớ kỹ.
Thằng ngốc không có đầu óc, đương nhiên cũng không thấy có gì sai khi cầm d.a.o đ.â.m vào bụng một cô gái đang mang thai.
Bên cạnh Liễu Nam, Tần Thuý Anh lúc đầu nghe em dâu nói muốn để con mình cưới cô gái kia thì có chút không vui. Bà ta trước giờ vẫn nghĩ con trai có thể cưới một cô gái thành phố giàu có, để cả nhà được nở mày nở mặt.
Trầm Ngư tuy không hiểu rõ mấy người kia đang nói gì, nhưng dựa vào nội dung của nguyên tác, cô đoán ra họ đang bàn bạc cách ép cô phải chấp nhận gả cho Liễu Nam.
"Này Nam Nam, cháu không định thả con bé đó đi, để khiến ba mẹ cháu phải ngồi tù thật đấy chứ?"
"Nam Nam, trừ khi cháu chịu cưới cô gái đó, nếu không thím thật sự không yên tâm để cháu thả cô ta đi đâu." Trịnh Tú Hoa nghiêm túc nói.
Bởi vì hai người họ trước nay đâu phải chưa từng giúp đỡ vợ chồng Liễu Đại Thành và Tần Thuý Anh lừa người, thậm chí trong số những cô gái bị họ đưa về còn có không ít là do hai người này giúp bán đi khắp nơi.
Liễu Thông cả người ướt sũng trở về nhà, lập tức gọi ba mẹ dậy, nói: "Mợ Hai chạy rồi!"
Trịnh Tú Hoa khóc lóc rất thật, khiến Liễu Nam đối diện với cảnh này cũng thấy khó xử. Hắn cắn răng, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Trịnh Tú Hoa thấy vậy mỉm cười hài lòng. Chỉ cần Liễu Nam không từ chối quyết liệt thì bà ta đã nắm chắc phần thắng trong chuyện hôm nay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng sau khi nghe những lời vừa rồi của Trịnh Tú Hoa, bà ta lại thấy cũng có lý.
Dù gì cũng vì ba mẹ mình mà một cô gái thành thị mới bị đưa đến ngôi làng nghèo khó và lạc hậu này...
"Nam Nam à, mẹ là phụ nữ, mẹ hiểu phụ nữ. Phụ nữ một khi có con rồi thì sẽ bị ràng buộc."
Đồng tử của Liễu Nam co lại, theo bản năng từ chối: "Sao có thể được?"
Trên đường trốn khỏi thôn, khi đi ngang qua con suối gần đó, mợ tình cờ gặp Liễu Thông, lúc ấy chỉ tầm mười một, mười hai tuổi lén lút ra ngoài nghịch nước nửa đêm rồi bị đuối nước.
Một lúc sau, hắn khẽ thở dài: "Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa. Thật đúng là hợp với cô ấy."
"Nam Nam, thím biết cháu coi thường thằng Thông Thông nhà thím, chê nó đầu óc không bình thường, làm lỡ dở cuộc đời người ta. Nhưng thím cũng hết cách rồi, chú của cháu lúc trước bị thương, không thể sinh con nữa. Cả đời này, vợ chồng thím chỉ có mình nó là con trai. Nó lại ngơ ngơ dại dại, nên chú thím mới muốn sớm tìm cho nó một người vợ, sinh cho nó một đứa con, rồi nhân lúc vợ chồng thím còn khỏe thì nuôi đứa nhỏ khôn lớn, sau này hai vợ chồng thím c.h.ế.t đi thì nó cũng còn có chỗ dựa."
Lúc thì thấy những lời của thím Ba thật nực cười, hắn sao có thể làm chuyện như vậy được. Nhưng mặt khác, hắn lại cảm thấy những lời ấy không phải không có lý.
Dù rất hận nhà họ Liễu, nhưng Liễu Thông từ trước đến nay chưa từng bắt nạt mợ như những người khác trong nhà. Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ ngốc, mợ Hai không nỡ ngoảnh mặt làm ngơ. Cuối cùng mợ mềm lòng, vớt Liễu Thông từ dưới nước lên rồi mới tiếp tục chạy trốn.
Trước đây Liễu Nam không biết người thân mình là bọn buôn người, dù cảnh sát có đến cũng không thể lôi hắn vào tù cùng bọn họ.
"Cho dù ra ngoài thành phố, cô ta cũng chưa chắc tìm được người chồng nào tốt như cháu. Huống chi con bé đó chuyện khác không bàn tới, riêng nhan sắc đúng là cực phẩm. Sau này hai đứa sinh con ra chắc chắn vừa thông minh vừa xinh đẹp, có thể sẽ đậu đại học như cháu, vậy chẳng phải là tổ tiên nhà họ Liễu mình được nở mày nở mặt rồi sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.