Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (15)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (15)


Liễu Nam nhìn Trầm Ngư bằng ánh mắt đầy yêu thương:

"Tôi sống rất tốt, không cần anh phải lo."

Vì hôm sau là cuối tuần, Trầm Ngư ngủ nướng đến tận hơn mười giờ mới dậy.

Liễu Nam dứt khoát nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Người ta có tiền thì cũng là chuyện của người ta, có liên quan gì đến chúng mình đâu."

Cô vốn chẳng thích những thứ đắng ngắt thế này, nên cũng không quan tâm hương vị ra sao.

[Ký chủ ơi, nam chính thật sự rất yêu ngươi đó. Vì ngươi mà hắn sẵn sàng bỏ qua mối thù g.i.ế.c ba mẹ. Ngươi hãy cho hắn một cơ hội đi...]

Liễu Nam mỉm cười nhẹ, đẩy ly cà phê về phía Trầm Ngư.

Liễu Nam tỏ ra không vui, nhìn về phía đó. Lúc trước hắn đã dặn nhân viên đừng sắp xếp ai ngồi gần khu vực này. Ngay lúc hắn định bảo phục vụ đổi bàn cho người mới đến...

Lúc này, Trầm Ngư cất tiếng:

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Anh nghe người ta nói, dạo này em sống không được tốt lắm."

Chương 36: Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (15)

Lâm Tiêu liếc nhìn Trầm Ngư, rồi tiếp lời:

Hơn nữa, nhìn cái cách cô ta cố tình thể hiện tình cảm với Liễu Nam trước mặt Trầm Ngư, cứ như sợ cô sẽ có mối quan hệ gì với Liễu Nam, khiến Lâm Tiêu càng thêm khinh bỉ.

Trầm Ngư cúi đầu, vẻ mặt như xúc động vì sự tàn nhẫn của Liễu Nam.

Trầm Ngư nhà cô đâu thèm liên quan đến thằng đó chứ.

Rửa mặt xong, cô như thường lệ lấy điện thoại ra xem và lập tức nhận thấy có một chấm đỏ hiện lên trong danh sách bạn bè của QQ.

Liễu Nam nghe vậy thì cau mày:

Liễu Nam im lặng một lúc rồi dịu dàng nói: "Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi. Hơn nữa, anh tin rằng ba mẹ anh cũng muốn anh được hạnh phúc. Vả lại, vốn dĩ cũng là họ sai trước nên mới phải chịu hậu quả như vậy. Bao năm qua anh cũng đã nghĩ thông rồi."

Hắn không thể hận Trầm Ngư, vậy nên giờ hắn chỉ muốn cô hoàn toàn thuộc về mình.

Bên kia đầu dây im lặng một lúc, rồi từ vị trí bên cạnh chỗ Trầm Ngư và Liễu Nam ngồi, một cô gái đội mũ rộng vành che kín mặt, tai đeo tai nghe, chậm rãi đứng lên.

Ánh mắt hắn đầy thâm tình nhìn cô:

Khóe môi Trầm Ngư nhếch lên đầy châm biếm.

Câu nói của Trầm Ngư có phần kỳ lạ, nhưng lúc này Liễu Nam lại không suy nghĩ nhiều. Hắn chỉ cho rằng cô nhắc đi nhắc lại chuyện cũ là để chọc giận hắn.

Hắn lướt tay vài cái, rồi gửi vị trí của một quán cà phê.

Liễu Nam thở dài: "Chuyện đó em không cần lo. Một thời gian nữa anh sẽ nói rõ với cô ấy. Trầm Ngư, em phải biết, từ trước đến giờ, người anh yêu chỉ có một mình em."

Trầm Ngư lại bất ngờ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Tuyết.

"Trần Tuyết có biết chuyện ba mẹ anh từng làm không?"

"Em đang ghen à? Tiểu Tuyết, cô ấy... thực ra anh luôn chỉ coi cô ấy như em gái thôi. Ngày trước anh ở bên cô ấy, cũng chỉ vì cô ấy có chút giống em."

Và Liễu Nam, không nghi ngờ gì, chính là người muốn làm chủ nhân của chiếc lồng ấy.

Vì cô gái trước mặt, hắn thậm chí có thể buông bỏ mối thù hại c.h.ế.t ba mẹ.

Tin nhắn đó vừa gửi đi, bên kia gần như lập tức trả lời lại:

Cô ta bước đến trước mặt hai người, dừng lại, rồi từ từ tháo chiếc mũ khỏi đầu.

"Người ta? Ai?" Trầm Ngư hỏi lại.

Từ phía sau Trầm Ngư cũng có tiếng động nhẹ phát ra.

"Nhưng người anh yêu... từ trước đến giờ, chỉ có em."

Ngay sau đó, cô gái xinh đẹp ấy liền ngồi thẳng dậy, ánh mắt như có thực thể quét qua xung quanh hắn, rồi lấy điện thoại từ túi ra, thẳng tay ném lên bàn.

Cô gái trước mặt thoáng hoảng loạn, dường như không ngờ đến việc tôi đã tìm hiểu cả chuyện đó.

Liễu Nam cười bất đắc dĩ: "Em biết rồi còn gì, cần gì phải hỏi rõ."

Ánh mắt cô lập tức trầm xuống: "Chuyện đó không liên quan đến anh."

Trầm Ngư nghe xong hai câu đó thì bật cười không nhịn được, cười đến mức cong cả mắt, sau đó gục xuống bàn một lúc lâu không ngồi dậy nổi.

Liễu Nam chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt cô gái đối diện.

"Ở bên anh ư?" Đôi mắt xinh đẹp của cô lướt qua Liễu Nam ánh nhìn sắc bén, "Tổng giám đốc Liễu, anh quên rồi sao? Mới hôm qua, anh vừa tay trong tay với bạn gái mình thể hiện tình cảm ngay trước mặt tôi đấy."

Lúc này, người đối diện lại đúng lúc nhắc đến chuyện đó: "Không phải anh luôn cho rằng tôi là người hại c.h.ế.t ba mẹ anh sao? Vậy giờ lại muốn ở bên kẻ thù?"

Liễu Nam chỉ có thể cười gượng:

@Nam Phong Tri Ngã Ý: Nếu em nghĩ vậy thì tùy.

Không phải câu hỏi, mà là khẳng định. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tối hôm qua, hắn để mặc Trần Tuyết thể hiện chủ quyền trước mặt Trầm Ngư. Liễu Nam tưởng rằng bản thân sẽ không có cảm xúc gì... Nhưng rồi khi nằm lên giường, sau khi đã tắm rửa xong, hắn không thể nào ngăn mình nhớ đến đôi môi đỏ hồng, ánh mắt lạnh nhạt và vòng eo mềm mại của cô gái ấy.

Giống như ba năm trước, vào đêm trước lễ cưới, hắn từng nghĩ vậy.

Cô không chấp nhận ngay lời mời kết bạn từ Liễu Nam, mà thay vào đó, mặc quần áo xuống tầng ăn sáng, sau đó mới nhấn đồng ý.

"Gì cũng được." Trầm Ngư đáp một cách thờ ơ.

Lúc này đã gần trưa, chuông gió nơi cửa quán cà phê vang lên liên tục, có người ra vào không ngớt.

Nhân viên phục vụ có phần thất vọng nghĩ thầm, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, mang cà phê đã được người đàn ông kia gọi từ trước đưa lên bàn cho hai người.

Liễu Nam lại cười khi nghe vậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:

@Nam Phong Tri Ngã Ý: Trầm Ngư, chúng ta gặp nhau một lát đi.

"Trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba."

Trầm Ngư khẽ nhướng mày, đột nhiên hỏi:

"Em gái mà cũng hôn được sao?" Trầm Ngư lập tức vặn lại.

"Anh muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng mất thời gian." Trầm Ngư dứt khoát.

Tiếng hệ thống vang lên, cùng lúc với lời của Liễu Nam.

Người đàn ông có ngoại hình đẹp trai, dịu dàng, rất thu hút ánh nhìn. Trong quán cà phê, không ít cô gái cũng không kìm được mà lén liếc nhìn hắn.

Một gương mặt đầy nước mắt hiện rõ trước mặt Trầm Ngư và Liễu Nam.

Thì ra anh chàng đẹp trai đó... là đang chờ cô ấy.

Người đàn ông này, từ đầu đến cuối, chỉ yêu bản thân mình.

Hoặc giống như tối qua. (đọc tại Qidian-VP.com)

@Một Con Cá Nhỏ: Địa điểm.

Hắn nghiêm túc nói: "Trầm Ngư, em không nên sống như vậy. Hãy ở bên anh được không?"

"Đợi khi anh hoàn toàn nắm quyền công ty nhà họ Trần, anh sẽ chia tay cô ấy. Chuyện này em không cần lo."

Ngón tay cô dừng lại một chút, rồi mới chạm vào chấm đỏ đó.

Nhân viên phục vụ đang định đến hỏi khách muốn dùng gì, thì thấy cô gái vừa bước vào vóc dáng thướt tha, xinh đẹp khẽ ra hiệu với cô ấy, rồi đi thẳng đến chỗ người đàn ông đã ngồi đó một lúc lâu và ngồi xuống đối diện.

Trầm Ngư cúi mắt xuống, tỏ vẻ mạnh mẽ.

Taxi nhanh chóng dừng lại dưới ký túc xá mà công ty thuê cho nhân viên. Trầm Ngư cùng Lâm Tiêu và hai cô gái khác chào tạm biệt nhau rồi ai nấy trở về phòng của mình.

Nhìn thấy hai chữ đơn giản này, Liễu Nam không nhịn được nở nụ cười.

Xem ra, trong lòng hắn, ba mẹ hắn chưa bao giờ là quá quan trọng.

Nhìn người đàn ông trước mặt có thể thản nhiên nói ra những lời này, Trầm Ngư trong lòng không nhịn được vỗ tay tán thưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Chỉ là đã đến lúc kết thúc mà thôi.] Trầm Ngư chỉ nhàn nhạt trả lời.

[Ký chủ cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao?] Hệ thống truyện ngọt xúc động lên tiếng, nghĩ rằng cuối cùng cô đã bị lời nói của nó lay động.

Triệu Linh Linh bĩu môi, lẩm bẩm:

"Nghe rõ cả rồi chứ? Giờ thì bước ra được rồi đó."

"Trầm Ngư..." Liễu Nam nhìn hành động phóng đại của cô gái trước mặt, không hiểu ra sao, khẽ gọi một tiếng.

Đêm ấy trôi qua yên bình.

Trong thời buổi mà mức lương phần lớn vẫn chỉ hơn một nghìn, thì hai vạn đúng là con số rất lớn.

Cô chẳng ít lần thấy Trần Tuyết môi đỏ rực đi ra từ phòng làm việc của Liễu Nam.

Chuông gió treo trên cửa phát ra âm thanh trong trẻo, báo hiệu có người bước vào.

"Mình có nói là liên quan đâu, chẳng qua là thấy ghen thôi mà."

@Một Con Cá Nhỏ: Xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta không cần thiết phải gặp mặt.

Một cô gái như Trầm Ngư lẽ ra phải được nuông chiều, được sở hữu mới đúng. Cô không nên ra ngoài làm việc, mà nên ở trong chiếc lồng xinh đẹp của riêng mình, chờ người đàn ông thuộc về cô trở về, trao cho cô một nụ hôn dịu dàng.

Lâm Tiêu hừ nhẹ một tiếng rồi không nói thêm nữa. Trong lòng cô vốn đã không ưa gì Trần Tuyết. Nhất là lúc Trần Tuyết cứ nhất định bắt Trầm Ngư phải ngồi ăn cùng bàn.

Lâm Tiêu vốn đã chẳng có thiện cảm gì với Liễu Nam, con trai của một kẻ buôn người.

"Không biết em thích uống gì, nên anh tự ý gọi món bán chạy nhất của quán."

Liễu Nam cúi đầu nhìn theo, đồng tử lập tức co lại. Trên màn hình điện thoại, rõ ràng hiện dòng chữ: "Đang trong cuộc gọi".

Quả nhiên không hổ là nam chính mà hệ thống truyện ngọt kia chọn trúng, sự lạnh lùng này đến cả một người từng lăn lộn nơi Thương Lan giới như cô cũng phải khâm phục.

Nhìn thấy lời mời kết bạn này, khóe môi Trầm Ngư khẽ cong lên. Nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi sao?

Trước màn hình điện thoại, Liễu Nam không nhịn được nhướng mày.

Nhà cô cũng không khá giả gì, ngày thường rất tiết kiệm, cho nên giờ nhìn người ta chỉ cần vung tay là tiêu sạch hai vạn, thật sự thấy ngưỡng mộ không thôi.

Lâm Tiêu nhìn ra được trong mắt Trần Tuyết là sự đố kỵ và cảnh giác với một cô gái trẻ xinh đẹp.

Vì vậy bây giờ, sau khi hưởng thụ xong mọi thứ ba mẹ mang lại, hắn có thể nhẹ nhàng nói ra câu "Họ hẳn cũng mong anh được hạnh phúc."

Địa điểm mà Liễu Nam chọn cách khá xa cả công ty lẫn ký túc xá. Khi Trầm Ngư đến quán cà phê bằng taxi, thì hắn đã ngồi chờ bên trong từ lâu.

"Dù sao cô ấy cũng là bạn gái anh. Tôi nghe nói hai người đã bên nhau hai năm rồi. Ai cũng biết cô ấy yêu anh sâu đậm. Anh đối xử với cô ấy như vậy... không quá đáng sao?"

"Tiểu Ngư, em đừng nói nặng lời như vậy."

"Vậy nghĩa là, cô ta không hề biết bạn trai mình là con trai của kẻ buôn người, mà giờ anh còn định chia tay cô ta."

Tâm trạng của Liễu Nam hôm nay lại đặc biệt dễ chịu: "Anh chỉ muốn mời em uống một ly cà phê thôi."

Chuông báo thức vang lên, cô dụi mắt rồi lồm cồm chui ra khỏi chăn, mơ màng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt.

"Vậy nghĩa là anh vừa muốn ở bên tôi, lại không muốn chia tay Trần Tuyết. Tức là anh muốn tôi làm người thứ ba xen vào giữa hai người đúng không?"

@Nam Phong Tri Ngã Ý: Tại sao? Tôi tưởng em đã suy nghĩ kỹ rồi. Trầm Ngư, em biết mà, chuyện thực tập của em có thành công hay không là do tôi quyết định.

Trầm Ngư nhìn địa chỉ hiển thị trên màn hình, khẽ cười mơ hồ, sau đó thao tác vài bước trên điện thoại rồi đứng dậy, mở cửa rời khỏi phòng.

@Một Con Cá Nhỏ: Anh đang đe dọa tôi.

Trầm Ngư dường như bị câu nói của Liễu Nam làm cho bật cười.

"Chuyện đó không quan trọng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (15)