Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Thế Giới Thứ Tư - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu (16)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Thế Giới Thứ Tư - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu (16)


"Thần tuân chỉ."

Lâm thừa tướng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới nói:

"Nghe nói hiện tại người nắm quyền ở Tiêu gia là Tiêu Dịch Thành, Tiêu tướng quân đã bị gạt ra bên lề."

"Biết đâu hắn cũng giống như chúng ta, sớm đã ôm tham vọng không thể nói thành lời với vị trí kia."

Nếu thật sự có ý p·h·ả·n· ·q·u·ố·c, vậy sao không ra tay ngay trong các trận chiến trước đó với Hung Nô? Chẳng phải như thế càng thuận lợi hơn sao?

"Quân đội Tiêu gia sắp đánh đến kinh thành. Có lẽ chỉ vài ngày nữa, Nam Dương quốc này sẽ không còn tồn tại."

Bởi vậy, phần lớn binh lính đều hoài nghi về tin đồn này.

"Từ hôm nay, con không được phép ra khỏi phủ nữa."

Lâm thừa tướng đưa tay vào, cẩn thận nâng lấy vật bên trong - một bộ y phục bằng gấm vàng - ch*m r** v**t v*.

Khi thấy những cô gái ấy cung kính hầu hạ, nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Lâm Chiêu Vân mới cảm thấy trái tim bị Trầm Ngư làm tổn thương phần nào được vá lành.

Lâm thừa tướng nghe vậy, sắc mặt hiện lên một tia ảm đạm:

Lâm Chiêu Vân hờ hững gật đầu. Mấy lời này Lâm thừa tướng đã nói không biết bao nhiêu lần, hắn cũng chẳng buồn để tâm nữa.

Thế nhưng hôm nay, Lâm thừa tướng lại đặc biệt kiên quyết. Nhìn thấy bộ dáng bất cần của Lâm Chiêu Vân, dù xưa nay vẫn luôn cưng chiều đứa con này, ông ta cũng không nhịn được mà lạnh giọng nói:

"Không còn đường lui nữa."

Cô chẳng mấy quan tâm ai ngồi trên ngai vàng của quốc gia này, miễn đó không phải là phụ thân của Lâm Chiêu Vân là được.

Trong hoàng cung, người đàn ông trung niên mặc long bào nghe Lâm thừa tướng bẩm báo mọi chuyện xong thì lập tức nổi trận lôi đình, hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất.

Sau một ngày cố gắng kháng cự, quân Hung Nô cuối cùng cũng rút lui, để lại thành Đan Dương rơi vào tay Tiêu Dịch Thành.

Tiêu Dịch Thành không để tin đồn lan rộng quá lâu. Sau khi lương thảo do ông ngoại gửi từ phương Nam sau muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đến nơi, y lập tức vạch trần toàn bộ âm mưu của Hoàng Đế.

Giải quyết xong vấn đề hậu phương, Tiêu Dịch Thành bắt đầu cân nhắc làm sao để hợp lý hóa cuộc khởi binh lần này.

Y cho sao chép lời khai của Tần giám quân và viên thái giám ra nhiều bản, gửi đi khắp các vùng của Nam Dương quốc.

Hắn từng định bắt cô về, trả lại mối nhục này. Nhưng kể từ khi Trầm Ngư theo Tiêu Dịch Thành rời khỏi kinh thành, dù có căm hận đến đâu, hắn cũng chẳng thể làm gì.

Dù khi Tiêu gia rời khỏi kinh trong đêm, hắn cũng từng có chút lo lắng, nhưng trong lòng lại không mấy sợ hãi.

Từng đoàn quân mấy chục vạn người rầm rộ xuất phát, khí thế cuồn cuộn.

Lâm Chiêu Vân nghe vậy thì trong lòng có chút bất an. Trong mắt hắn, Tiêu tướng quân là người ngay thẳng, trung dũng mà đơn thuần, tuyệt đối không phải loại người có thể làm ra chuyện như vậy.

Biểu cảm hờ hững của Lâm Chiêu Vân bỗng sững lại:

Nhưng chuyện đó là không thể.

Ánh mắt Lâm thừa tướng trở nên lạnh lẽo:

Tiêu gia nắm giữ bảy phần binh lực của toàn bộ Nam Dương quốc, mà những binh sĩ ấy đều là tinh nhuệ thiện chiến nhất cả nước.

Lâm Chiêu Vân vốn không ưa Tiêu Dịch Thành, cũng chẳng ưa nổi đám con cái của các quan lại trong kinh thành thà làm cái đuôi đi theo Tiêu Dịch Thành còn hơn nhận lấy "thiện ý" của hắn. Huống hồ, Tiêu Dịch Thành luôn tỏ ra thanh cao, khinh thường kết giao với hắn.

"Chúng dám à! Đây là tạo phản! Trẫm sẽ tru di cửu tộc chúng!"

Nói cách khác, hành động hiện tại của Tiêu Dịch Thành thực ra cũng đang giúp Trầm Ngư - giúp cô phá vỡ hào quang nhân vật nam chính của Lâm Chiêu Vân.

Chiếc nghiên mực bằng ngọc tinh xảo vỡ tan trên nền gạch, mực đen loang thành vũng nhỏ. Vài giọt mực cũng b.ắ.n lên góc long bào vàng rực. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ cho rằng dân ý có thể lay chuyển được tất cả. Chỉ cần mọi người hiểu nhầm rằng Tiêu tướng quân p·h·ả·n· ·q·u·ố·c, thì ông sẽ giống như trước kia, tự mình trở về kinh chịu tội.

Ánh mắt của lão lúc này chẳng khác nào người c.h.ế.t đuối vớ được khúc gỗ, bám riết lấy Lâm thừa tướng.

Lúc ấy Tiêu tướng quân không có mặt ở biên giới, nên mới để Hung Nô lợi dụng sơ hở mà đánh vào.

Tội "p·h·ả·n· ·q·u·ố·c" là tội danh nghiêm trọng nhất trong luật pháp của Nam Dương quốc. Với dân thường, chỉ cần dính vào đã gần như chắc chắn bị tru di cửu tộc. Người dân từ xưa đến nay vẫn luôn khinh miệt kẻ phản bội đất nước nhất.

Hơn nữa, những lời phụ thân hắn vừa nói, tuy có vẻ là lời giải thích hợp lý nhất mà họ có thể nghĩ ra lúc này, nhưng... (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ta nói:

Sao hắn có thể không ra ngoài?

Đó là một chiếc long bào, là giấc mộng cả đời của ông ta.

Sau khi vạch trần bộ mặt thật của Hoàng Đế, Tiêu Dịch Thành không chần chừ lâu, lập tức giương cao lá cờ "Bảo vệ non sông" rồi dẫn quân thẳng tiến về phía kinh thành.

"Phụ thân... Chúng ta còn cơ hội không?"

Điều khiến dân chúng trong kinh sợ hãi hơn cả là quân đội của Tiêu gia tiến quân một mạch về phía Nam mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Ngay cả khi đi qua những huyện nghèo hoang vu, họ vẫn được dân làng chào đón nhiệt tình, thậm chí có người còn lớn tiếng hô khẩu hiệu "Lật đổ hôn quân" trước mặt binh lính.

Lão đang sợ.

Nhưng cô không lo lắng gì, bởi sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, Tiêu Dịch Thành đã nói cho cô biết những việc mà y cần làm trong vài ngày tới.

Những người dân này vốn đã oán giận thuế má nặng nề do Hoàng Đế áp đặt. Lương thực họ vất vả canh tác phần lớn bị sung công để bù đắp thiếu hụt của quốc khố. Nay thấy có người dám đứng ra lật đổ hôn quân, họ sao có thể không hân hoan?

Ngay sau đó, một ô giấu kín bất ngờ mở ra bên bức tường cạnh giá sách.

Lúc này, vị Hoàng Đế ngu ngốc kia đã chẳng còn sức mà nổi giận. Lão bước qua vũng mực, đến gần Lâm thừa tướng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ta như nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.

Thế là Lâm Chiêu Vân chỉ còn biết quay về hẻm Dương Liễu, tìm những người tình cũ. Dạo gần đây, hắn cứ lượn lờ quanh các kỹ viện, vùi mình trong vòng tay của kỹ nữ.

Lâm thừa tướng lạnh lùng cười:

Còn về phần Tiêu Dịch Thành, hành động của y lúc này tiến triển rất thuận lợi.

Lâm thừa tướng cau mày: "Dạo này ngoài đường không an toàn, đừng có đi ra ngoài nữa."

Những lời khai này có căn cứ rõ ràng, thậm chí còn ghi lại từng câu từng chữ mà Hoàng Đế đã nói khi ra lệnh cho hai người đó tiếp xúc với Hung Nô.

Dưới ánh mắt mừng rỡ của Hoàng Đế, ông nhận lấy lệnh bài thống lĩnh thị vệ từ tay lão.

"Không cần vội. Cứ để bọn họ vui mừng thêm vài ngày đi. Bọn họ càng tuyên truyền rộng rãi chuyện này, sau này khi chúng ta đưa sự thật ra ánh sáng, hiệu quả sẽ càng lớn."

Giống như hai thế giới đầu tiên, hai người kia sau cùng vẫn sống yên ổn cả đời, cô cũng không g.i.ế.c họ. Cô chỉ khiến họ nếm trải tất cả những gì vốn nên trải qua, nhưng vì có hào quang nam chính mà bị tránh thoát được.

Thị vệ trong cung vốn đã quen sống an nhàn sao có thể sánh được với những chiến binh từng lăn lộn nơi sa trường?

Chuyện đối phương có thể nghĩ ra chiêu này, Tiêu Dịch Thành cũng phải thừa nhận những kẻ trong kinh thành, sống lâu trong xa hoa nhung lụa, đúng là đã đánh mất khả năng nhìn người.

"Phản quân đã đến Long Tuyền quan, chỉ vài ngày nữa sẽ tới kinh thành." Giọng Lâm thừa tướng bình thản, nhưng mỗi lời nói ra đều khiến sắc mặt Hoàng Đế tái đi thêm một phần.

Lâm thừa tướng nhìn thấy gương mặt mang theo oán giận của con trai, thở dài, rồi kéo hắn vào thư phòng.

"Đó là số mệnh." Lâm thừa tướng thở dài.

Lâm Chiêu Vân thầm nghĩ, có lẽ chính vì mưu kế của mình năm đó - ép Tiêu Dịch Thành phải rời kinh thành đến biên cương - mới dẫn đến cục diện hôm nay. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả.

"Có lẽ, đó là thông tin giả mà Tiêu gia tung ra từ sớm để đánh lạc hướng chúng ta." Lâm thừa tướng trầm giọng nói. "Việc hắn có thể nắm giữ quân đội, e rằng cũng có liên quan đến năm năm phục vụ ở biên cương."

"Tiêu Dịch Thành?"

Cả Nam Dương quốc rơi vào trạng thái hoang mang lo lắng.

Nhưng điều ông không ngờ được là, vị Hoàng Đế mà ông trung thành tận tụy lại quay sang đ.â.m sau lưng ông, trực tiếp giao bản đồ phòng ngự thành Đan Dương cho Hung Nô.

Xưa nay cô trượng vẫn thấy không có thân thích trong kinh là một thiệt thòi lớn, nhưng hôm nay ông mới nhận ra, không có ai cũng có cái lợi. Ít nhất ông và thê tử có thể rút lui bất kỳ lúc nào, không sợ làm liên lụy người khác.

Năm đó, mẫu thân của Tiêu Dịch Thành vốn không muốn con trai đi theo con đường binh đao như Tiêu tướng quân. Vì lý do đó, bà còn từng thuyết phục Tiêu tướng quân để Tiêu Dịch Thành sống dưới sự chăm sóc của mình.

Sau khi trải qua vài thế giới, Trầm Ngư đã nhận ra một điều: Càng phá hủy nhiều điểm sáng trên người các "nam chính", thì bọn họ sẽ càng mờ nhạt giữa biển người.

Niềm tin giữa triều đình và người dân sụp đổ chỉ sau một đêm. Ở những vùng trị an kém còn xảy ra bạo loạn.

Tại đại sảnh phủ thành chủ Lâm An, Tiêu Dịch Thành ngồi ở vị trí chủ tọa, tay cầm thư gửi từ kinh thành. Trước mặt là cô trượng đang giận đến mức mặt mũi biến sắc, miệng không ngừng mắng chửi Hoàng Đế và đám quan lại có mắt như mù.

Hơn nữa, việc Tiêu Dịch Thành muốn đoạt lại thành Đan Dương không hề trái với nguyên tắc của Tiêu tướng quân. Đặc biệt là sau khi đến biên cương, nghe các thuộc hạ kể lại trận chiến ác liệt tại Đan Dương lúc ông vắng mặt, Tiêu tướng quân cũng không nhắc đến chuyện muốn quay về kinh nữa.

Bởi vì khi đó, trước mắt ông ta là Nam Dương quốc đang chông chênh bên bờ diệt vong và Hung Nô kiêu căng ngạo mạn.

Tuy nhiên, so với dân thường - những người dễ bị dẫn dắt tin rằng Tiêu tướng quân thật sự p·h·ả·n· ·q·u·ố·c - thì binh lính ở biên giới rõ ràng lại tin tưởng Tiêu tướng quân hơn Hoàng Đế.

Tiêu Dịch Thành cũng chẳng quan tâm Tiêu tướng quân có thực sự thông suốt hay không, hay chỉ đang diễn kịch cho mình xem.

Dù sao y vẫn thấy ông còn hữu dụng, nên cố tình cử mấy vị tướng trẻ theo ông ra chiến trường. Một là để đề phòng ông bỏ trốn, hai là để các tướng trẻ có thể học hỏi thêm kinh nghiệm thực chiến.

"Phụ thân, tại sao?"

Từ hôm đó trở đi, ban ngày Trầm Ngư rất ít khi gặp được Tiêu Dịch Thành.

Thậm chí, trong hàng trăm nghìn binh lính trấn thủ biên cương cũng có mật thám từ kinh thành trà trộn, rỉ tai lan truyền tin đồn trong quân doanh.

Lâm thừa tướng phẩy tay xua con trai đi. Sau đó, ông ta bước chậm rãi đến giá sách trong thư phòng, đứng lặng hồi lâu, rồi đưa tay vặn một cơ quan bí mật.

Nhưng lần này, kẻ phản bội lại không phải thường dân mà là một vị vua. Việc này không khiến triều thần, thương nhân và dân chúng sợ hãi thì còn ai khiến họ sợ hãi hơn được?

Dù có quay ngược được thời gian, e rằng ông ta vẫn sẽ lựa chọn như cũ.

Lâm Chiêu Vân có vẻ mệt mỏi, ai nhìn cũng đoán được hắn vừa từ đâu về.

Tất nhiên Trầm Ngư hoàn toàn tán thành.

Con ngươi Lâm Chiêu Vân co lại. Hắn thật không ngờ lại nghe thấy cái tên này từ miệng phụ thân mình.

Không, có lẽ bọn họ không phải không hiểu hậu quả, mà là do sự nhân từ của Tiêu tướng quân trước đây đã khiến bọn họ đánh giá sai tình hình.

"Tiêu Dịch Thành?" Lâm Chiêu Vân chấn động khi nghe cái tên ấy. "Bọn họ... thật sự muốn tạo phản sao?"

Một kế hoạch từng được tính toán cẩn thận lại trở thành một trò cười lớn vì kết quả ngày hôm nay.

Lâm Chiêu Vân rất ghét thái độ đó của Tiêu Dịch Thành, nên đã cố tình tìm cớ khiêu khích, buộc y ra tay, sau đó đi tố cáo với Tiêu tướng quân. Kết quả, Tiêu Dịch Thành bị đưa đi biên ải.

Vừa về đến phủ, ông liền gặp Lâm Chiêu Vân đang đứng trước cổng phủ.

Từ sau khi Trầm Ngư chỉ thẳng mặt hắn mà mắng "không bằng kỹ nữ", Lâm Chiêu Vân cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp nặng nề.

Tiêu tướng quân là vị tướng duy nhất trong cả nước có thể lãnh binh đánh lui quân địch.

Chỉ cần kéo những nam chính này xuống khỏi đài cao, dù cô không ra tay g.i.ế.c họ, nhiệm vụ của thế giới này cũng coi như thất bại. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thật không biết xấu hổ. Rõ ràng là họ ép chúng ta phải rời khỏi kinh thành, vậy mà bây giờ lại dám truyền tin khắp Nam Dương rằng chúng ta b*n n**c phản dân. Bọn họ sao có thể trơ trẽn như vậy?"

Dù sao họ cũng không thể nào tưởng tượng được một vị tướng từng nhiều lần dẫn họ đánh bại Hung Nô lại quay lưng phản bội quê hương, đi cấu kết với kẻ thù.

Lý do mà lần này hai cha con Tiêu tướng quân quay lại kinh thành, là vì họ đã từng đánh lui Hung Nô, khiến đối phương sợ hãi rút lui. Quả nhiên như Tiêu tướng quân dự đoán, Hung Nô sẽ không dám xâm phạm biên giới Nam Dương ít nhất trong vòng mười năm tới.

Lúc Lâm thừa tướng nói thì hắn vẫn vâng dạ, nhưng nghe hay không là chuyện của hắn.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ đây chính là dụng ý của Tiêu tướng quân ngay từ đầu.

Nhưng việc đó cũng không quá khó, bởi trong tay y vẫn còn nắm điểm yếu chí mạng của Hoàng Đế - viên thái giám đi cùng Tần giám quân.

Y phải tái chiếm thành Đan Dương từ tay Hung Nô, phải cử người đến chỗ ông ngoại ở phương Nam để xin lương thực, còn phải bận rộn đối phó với thế lực trong triều, từng bước chuẩn bị cho hành động sau này của mình.

Lúc ấy hắn còn cùng Lâm thừa tướng bàn bạc tỉ mỉ, định để phụ thân dùng lời lẽ thuyết phục Hoàng Đế gác chuyện Tiêu gia lại, dỗ dành trước rồi dần dần nghĩ cách cắt bỏ binh quyền của họ. Mất binh quyền rồi, Tiêu gia chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Nhưng sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Sao Tiêu tướng quân lại dám tạo phản?

"Cũng may lúc trước con đến tìm ta, ta tin con, đưa gần hết người nhà rời khỏi kinh. Bây giờ, dù bọn họ có muốn giận cá c.h.é.m thớt, cũng chẳng còn ai để ra tay."

Mà thực ra, với tính cách của Tiêu tướng quân, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng hiện tại, người đang nắm giữ biên ải không phải là ông, mà là Tiêu Dịch Thành, và y không phải loại người vì mấy lời đàm tiếu mà tự gây áp lực cho mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù lần này Tiêu tướng quân không muốn trở lại biên ải, nhưng một khi đã đến nơi, ông cũng không thể từ chối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà người đang bao vây thành lại là đối thủ cũ đáng sợ nhất - Tiêu tướng quân.

Lâm thừa tướng từng nghe nói rằng Tiêu Dịch Thành đã lập nên thanh danh không nhỏ trong suốt năm năm trấn thủ biên ải. Thế nhưng trước đây, ông chỉ chú ý đến Tiêu tướng quân, còn Tiêu Dịch Thành trong mắt ông chẳng qua chỉ là con trai của Tiêu tướng quân, chẳng đáng để để tâm.

Chương 71: Thế Giới Thứ Tư - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu (16)

Đây cũng từng là nghi ngờ trong lòng Lâm thừa tướng, nhưng trên đường trở về phủ, ông ta đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Nhưng Lâm thừa tướng có thể nhìn rõ, sau vẻ giận dữ của Hoàng Đế là một nỗi sợ hãi sâu sắc.

"Đi chuẩn bị hành lý đi. Nếu kinh thành thật sự không giữ nổi, chúng ta chỉ còn cách lui về phương Nam."

"Một Hoàng Đế phản bội chính quốc gia của mình, vì tư lợi mà hãm hại công thần. Hạng người như vậy mà còn mặt mũi sống trên đời? Còn dám đe dọa tru di cả tộc ta? Hừ, chờ khi ta tiến quân vào kinh thành, việc đầu tiên là c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn để tế vong hồn huynh đệ đã c.h.ế.t oan ở Đan Dương!"

Sau đó, ông ta rời khỏi cung với những bước chân nặng nề.

"Thừa tướng, trẫm... trẫm không còn ai để trông cậy. Tất cả thị vệ trong cung, trẫm đều giao cho khanh. Nhất định không được để bọn chúng vào được kinh thành!"

Lâm Chiêu Vân hỏi:

Dưới sự tuyên truyền dồn dập từ kinh thành, tin đồn rằng Tiêu tướng quân cấu kết với Hung Nô, phản bội Nam Dương quốc đã lan rộng khắp cả nước.

Bởi vì hắn hiểu Tiêu tướng quân, hiểu sự cố chấp của người đàn ông ấy. Dù lần này hành động của ông vượt ngoài kế hoạch của phụ thân hắn, Lâm Chiêu Vân cũng chỉ nghĩ rằng ông không muốn mang tiếng p·h·ả·n· ·q·u·ố·c, nên mới rời đi để tìm cơ hội thương lượng lại với Hoàng Đế.

"Có lẽ từ đầu đến cuối, tên họ Tiêu kia đã cố ý diễn một màn kịch cho chúng ta xem. Ta đúng là đã xem thường sự thâm sâu khó lường của hắn."

Cùng lúc, Tiêu cô trượng và một số người khác còn lan truyền danh hiệu "Hôn quân p·h·ả·n· ·q·u·ố·c", khiến vụ việc bùng nổ dữ dội khắp cả nước.

Tiêu Dịch Thành bình tĩnh nói:

Trừ phi có thể quay ngược thời gian, trở lại cái ngày ông lần đầu thuyết phục Hoàng Đế phong tước cho Tiêu tướng quân, rồi đổi người khác lên thay, không cho Tiêu gia tiếp cận binh quyền trấn thủ biên cương.

Lâm thừa tướng thở dài trong lòng. Kinh thành loạn đến mức này, ai mà không sợ?

"Nhưng... chẳng phải Tiêu Dịch Thành là người nghe lời Tiêu tướng quân nhất sao? Tại sao các tướng lĩnh biên ải lại chịu nghe lệnh của hắn?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Thế Giới Thứ Tư - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu (16)