Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: MORE THAN I CAN SAY - Thân ái.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: MORE THAN I CAN SAY - Thân ái.


-còn tiếp-

Nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô, Minh Đình đưa tay sờ mặt cô, ấm áp, trơn mịn, rất tốt, cô vẫn chưa khóc.

Vẫn còn hai năm nữa, biết đâu, cô có thể nghĩ ra cách phù hợp hơn để xử lý mối quan hệ này.

Giọng điệu này rõ ràng là đang tức giận, hiển nhiên là anh không hài lòng với việc chỉ hôn lên khóe môi của cô.

Cô sửng sốt sau khi nói xong lời này, giọng điệu này của cô, rõ ràng là đang làm nũng.


Thư Dao tiến lại gần sát anh, vì để làm anh hài lòng, thậm chí cô còn nghiêng người sang đối mặt với anh, nhưng không ngờ rằng anh khẽ run rẩy, Thư Dao đỏ mặt rồi rụt người lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lông mi cô đang run rẩy, vì sợ hãi, cũng vì chột dạ.

Ôi trời ơi, cô đang nói cái quái gì thế?

Thật ra thì cô rất sợ Minh Đình phát hiện ra sự hoảng loạn của mình, nên buột miệng nói: "Không sợ."

Tình yêu...

"Em sợ sao?"

"l*m t*nh."

"Anh nói như thế nào?"

Cảm giác hối hận và tội lỗi mãnh liệt ập đến như sóng thần, cô không nên đi theo tiết tấu của Minh Đình, cũng không nên để mặc cho cảm xúc của mình phát triển.

Giọng điệu của anh rõ ràng cho thấy là anh không muốn nhắc lại.

Ừm… Lại phải thay một chiếc q**n l*t khác rồi.

Cô nghe rất rõ, nhưng không trả lời, chỉ khẽ cắn môi, cố nén sự xúc động muốn khóc.

Giọng nói của anh rất nặng nề, lộ ra vẻ mệt mỏi sau một thời gian dài làm việc, và có chút không vui.

Là trong lòng anh.

Cô im lặng một lúc lâu.

Thư Dao thoáng bối rối, nhưng sau khi lưỡng lự thì cô vẫn nhích về phía anh, nhưng ngay cả vạt áo của anh cô cũng không dám chạm vào.

"Được." Anh nói: “Chờ đến khi em muốn."

Cô rất muốn cắn anh.

Chờ một chút!

Một lúc sau, cô thận trọng hỏi: “Chúng ta… Có thể không làm. Tình sớm như thế này được hay không?”

“Sao cứ cách một câu là anh lại nhắc đến chuyện l*m t*nh?!” Thư Dao lại đỏ mặt vì những lời anh nói, không nhịn được mắng anh.

Đầu óc của Thư Dao trống rỗng, cô không ngờ là Minh Đình lại có thể không biết xấu hổ đến mức độ này, còn bảo cô tiếp tục mắng!

Cô tự tẩy não mình, tự nhủ rằng trước đây họ đã từng ngủ chung giường rồi, không có gì to tát, dù sao thì mọi người đều đã ngủ, chỉ cần hôm sau khi thức dậy cô cẩn thận một chút, để không bị người trong nhà phát hiện ra là được rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô vậy mà… Thật sự bắt đầu chấp nhận mối quan hệ không đúng đắn này rồi sao?!

Không ngờ anh lại nói: "Vậy thì em hôn anh đi."

"Tối mai." Anh thở hổn hển nói: "Hôn anh như thế này, nhớ không?"

Giọng nói truyền đến từ phía sau vẫn trầm thấp như cũ, nhưng Thư Dao có thể nghe ra, giọng điệu của anh rõ ràng dịu dàng hơn một chút, hiển nhiên là anh rất hài lòng với câu nói kia của cô.

Nhưng chỉ có cô mới biết tại sao đột nhiên cả người cô mềm nhũn.

Thư Dao chỉ có thể bấm bụng làm theo.

Đó là lời thì thầm nhẹ nhàng như một giấc mơ, cũng là lời hứa chắc chắn, không thể lay chuyển như núi và biển.

Thư Dao nắm chặt chiếc chăn mỏng trên người, cố gắng che giấu sự hoảng loạn, giọng nói bình tĩnh trả lời: "Tốt hơn nhiều rồi."

Thư Dao đột nhiên quay người lại dùng hai tay che chặt miệng của anh lại.

Trong hơi thở dồn dập của cô, cô nghe thấy tiếng cười rất khẽ của Minh Đình. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tốt hơn nóng." Anh trả lời.

"Anh." Cô nhẹ nhàng gọi anh.

Cô cố gắng hết sức để giữ nhịp thở đều đặn, cố gắng tìm lại cảm giác ngủ chung giường với anh trước kia, rõ ràng lúc đó cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ cô lại căng thẳng đến mức không biết nên đặt tay ở đâu.

Cô cũng không phải đồ chơi, làm sao cô có thể bị hỏng hay không?! Cô thực sự muốn tát vào cái miệng hư này của mình! Đang nói cái gì thế!

Cô không muốn làm anh buồn.

Anh rất thích cô gọi tên anh, dùng khuôn mặt đỏ bừng và giọng điệu nũng nịu để mắng anh lần nữa.

Là là một câu nói nữa khiến cô phải hối hận ngay khi thốt ra.

Anh nắm lấy cả hai cổ tay cô bằng một tay, dễ dàng gỡ tay cô ra.

Ít nhất thì vào lúc này, cô thực sự cảm nhận được tình yêu và sự trìu mến của anh dành cho cô.

Cô mím môi không đáp, cô không muốn trả lời câu hỏi như vậy! (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ừ." Lần này cô không giấu cảm xúc trong lòng của mình nữa.

Nhưng cô không biết phải xử lý mối quan hệ giữa mình và Minh Đình như thế nào cho tốt, cô không dám kết hôn với anh, cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của việc yêu anh.

Anh cảm nhận được, thì thầm: "Đừng sợ, anh ở đây, ngủ ngon nhé."

"Thư Dao?"

Khi Minh Đình bước ra khỏi phòng tắm, là lúc cô đang nghĩ về vấn đề này.

"Anh bắt nạt em."

Hơn nữa, mối quan hệ hiện tại của họ giấu trong bóng tối sẽ thích hợp hơn.

Loại trải nghiệm sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần này khó có thể diễn tả thành lời, cô cũng khó mà hiểu được lúc này anh đang thoải mái đến thế nào.

Cô thừa thắng xông lên: "Vậy thì anh có thể tạm thời không nói với người nhà của chúng ta về việc chúng ta sẽ kết hôn được không?"

Minh Đình không thúc giục cô, như thể đang xác minh xem lời cô nói "không sợ" là đúng hay sai.

"Bởi vì anh muốn làm. Tình với em, anh chỉ muốn l*m t*nh với em."

Cô không ngờ Minh Đình lại vô liêm sỉ đến thế! Anh thừa dịp cô khóc mà hôn cô!

Thư Dao không trả lời lại, mà chỉ lặng lẽ dựa vào lòng anh, vẫn đang suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.

Bây giờ thì tốt rồi, lại đến lượt anh cười nhạo cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thư Dao thật sự hy vọng lúc này trước mặt cô có một chai rượu vang đỏ, cô sẽ uống một hơi cạn sạch thì có thể giống như đêm đó, mặt dày mày dạn quấn lấy anh để hôn, hôn cho đến khi anh thỏa mãn mới thôi.

"Em nghĩ sao?" Minh Đình nói thẳng thừng: "l*m t*nh thì phải có tình yêu mới được gọi là tình, không có tình yêu thì chỉ là thỏa mãn h*m m**n.”

Anh siết chặt vòng tay quanh eo cô và nhẹ nhàng hôn lên vai và mắt cô.

Minh Đình đứng dậy đi vào phòng tắm của cô, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy cô mới hiểu anh đang làm gì, vừa cứng vừa nóng như vậy, nên anh phải hạ nhiệt một chút, tốt nhất là thêm chút đá vào!

"Được thôi."

Khi cô trở về vòng tay của Minh Đình, cô rùng mình vì nhiệt độ mát lạnh của làn da anh.

"Nhớ kỹ chưa?"

Cô kìm nén sự hoảng sợ và ngại ngùng của mình, lấy hết can đảm đưa tay ra ôm lấy anh.

Nhưng anh lại mở miệng hỏi: "Còn bên dưới thì sao? Cũng dễ dàng bị. Làm hỏng hử?"

Nhưng đầu lưỡi anh lại linh hoạt như một con cá, luồn lách qua lại giữa môi và lưỡi cô, căn bản cô không thể bắt được anh, mà những động tác liên tục cố gắng cắn lưỡi anh của cô, rõ ràng chính là đáp lại nụ hôn của anh.

"Vào trong lòng anh." Đột nhiên Minh Đình ra lệnh.

"Mắng giỏi lắm, mắng thêm mấy câu nữa đi."

Nhiệt độ cơ thể cô ngày càng cao, không biết có phải vì anh lo cô sẽ lại sốt nữa hay không, khi cảm thấy toàn thân cô mềm nhũn thì Minh Đình buông tha cho môi cô, như thể anh đặc biệt làm vậy để cô ngừng khóc.

"Em sợ sao?" Anh hỏi.

"Anh sẽ hôn hỏng em mất!"

Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, quay người lại và vùi mặt vào gối, ước gì có thể đào một cái lỗ trên giường và chui vào đó.

Thư Dao thật sự muốn tát vào miệng mình! Cô không nên hỏi!

Cô cảm thấy không vui mà không thể giải thích được, yêu cầu anh: "Anh quay sang bên đây."

"Ừ." Cô gật đầu nhẹ.

Thư Dao "Oa" một tiếng liền khóc lên, nhưng giây tiếp theo không còn âm thanh nào nữa.

Minh Đình quay lại rất nhanh.

Môi Minh Đình vẫn còn trên môi cô, cô rất thích sự v**t v* an ủi sau khoảnh khắc mãnh liệt đó.

"Em có cảm thấy khỏe chút nào chưa?" Anh hỏi.

"Chúng ta đang yêu nhau à?"

Cô xấu hổ và tức giận đến mức đứng dậy muốn bỏ chạy, nếu không phải Minh Đình ôm cô, lúc này hẳn là cô đã che mặt khóc trong phòng tắm rồi.

"Đừng khóc." Anh nắm hai tay cô, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: "Sau này sẽ có lúc để cho em khóc."

Minh Đình vẫn nằm im, gần như không nhúc nhích, động tác của cô rất ngượng ngùng, không giống như đang ôm, mà giống như đang đặt tay lên người anh hơn, ngực cô bị chèn ép rất khó chịu.

Thư Dao nghe xong lời này không cảm thấy anh vô liêm sỉ, ngược lại đột nhiên cô cảm thấy anh rất thẳng thắn thành khẩn.

"Em cũng sợ sao?"

Thư Dao im lặng một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng chọn: "Anh qua đây."

Cô mò tới cổ anh trong bóng tối, mạch đập của anh lăn dưới lòng bàn tay cô, cô ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi anh.

Khi biết đêm nay mình sẽ ngủ cùng Minh Đình, cô nghĩ có thể mình sẽ khóc, nhưng không ngờ cô lại muốn khóc vì không nghĩ ra được câu chửi mắng nào.

"Anh không lạnh sao?" Cô nhở giọng hỏi.

Thư Dao nghi ngờ: "Bổ thân thể làm cái gì?"

Hơi thở của anh nóng hổi, ​​mang theo mùi kẹo ngọt ngào, chiếm trọn khứu giác của cô, khiến cô choáng váng.

Nhưng cô thực sự vô dụng, ngay cả một câu chửi mắng cũng không nghĩ ra được!

Minh Đình vẫn luôn thích cô ngoan ngoãn, nếu cô thẳng thừng từ chối lời cầu hôn của anh, anh không chỉ tức giận, hẳn sẽ còn rất buồn.

Cô nghĩ Minh Đình sẽ nói điều gì đó khiến cô lại đỏ mặt, nhưng không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy.

"Minh Đình, anh! Anh thật thô. Tục! Vô liêm sỉ!"

Nếu chỉ là mối tình ngắn ngủi, thì có được phép không?

Cô vậy mà… Đã bắt đầu thích nghi với nhịp sống như vậy rồi sao?!

Cô quá đắm chìm vào suy nghĩ của mình đến nỗi khi Minh Đình mở miệng nói chuyện, cô thật sự đã bị giật mình.

Thư Dao cảm thấy có chút tủi thân, cô vốn vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi trong quan hệ của họ, nhưng anh lại muốn cô làm chuyện thân mật như vậy vào đêm đầu tiên ngủ cùng giường! Đêm đầu tiên đã thân mật như vậy! Vậy có phải sau này mỗi đêm đều phải hôn nhau không?!

Cô tựa đầu vào cánh tay anh, được nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh bao vây chặt chẽ, cô cảm thấy nhất định Minh Đình có thể cảm nhận được nhịp tim của cô, vì nó đang đập vô cùng nhanh.

May mắn thay, Minh Đình đã phản ứng rất nhanh chóng, trước khi cơn hoảng loạn mới ập đến, cô đã được Minh Đình ôm vào lòng.

Cô hẳn đã mắng anh với khuôn mặt đỏ bừng và nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, tưởng tượng ra cũng đã thấy rất dễ thương.

Vì yêu và quý mến cô, nên anh muốn mang đến cho cô một cuộc hôn nhân ổn định, cho cô một ngôi nhà ấm áp, vì cô mà tạo ra một tương lai không phải lo lắng.

Có trời mới biết là cô không hề biết rằng ngực mình sẽ chạm vào cánh tay anh!! Cô thậm chí còn chẳng mặc đồ lót!!

"Cần anh dạy em không?"

Khi anh bước vào phòng, Thư Dao đã ngăn động tác bật đèn của anh lại.

Minh Đình thực sự muốn bật đèn lên để xem bộ dạng cô lúc này.

Nghe câu hỏi của anh, cô ngơ ngác hỏi lại: "Nhớ gì cơ?"

Không, không, không, như vậy không đúng.

Anh giỏi nhìn thấu lòng người khác hơn cô.

Đột nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn một chút, cô tự hỏi đến tột cùng là ai mới là người chịu khổ khi ngủ chung giường hai lần mỗi tuần.

Chương 44: MORE THAN I CAN SAY - Thân ái.

"Dễ dàng bị hỏng như vậy à?"

"Ừ."

Môi cô bị chặn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, Minh Đình cưỡng ép chiếm hữu môi và lưỡi cô. Đầu lưỡi bá đạo của anh làm xáo trộn suy nghĩ của cô, võ đại não của cô tê liệt, toàn bộ cơ thể cô đông cứng và bất động.

"Ôm anh."

Đến bây giờ cô vẫn chưa quen với việc chung giường chung gối với anh, khi tắt đèn sẽ tạo cho cô một bầu không khí tương đối an toàn, cô sẽ không sợ hãi nữa.

"Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ để dì Mai bồi bổ thân thể cho em."

Nhất định là lúc anh mở cửa đã đã nhìn thấy cô đang trốn tránh.

Tất nhiên cô không nhớ được, nhưng cô không nói gì cả, cô sợ mình vừa lên tiếng thì Minh Đình sẽ tiếp tục hôn cô, thậm chí cô còn sợ rằng anh sẽ nói những lời tục tĩu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: MORE THAN I CAN SAY - Thân ái.