Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta
Thiên Sơn Trà Tân Quán
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
Hai người dán sát vào nhau, mặt kề mặt, có thể nghe rõ hơi thở của nhau. Cô hơi ngẩn ngơ, không lập tức ngồi dậy mà cứ ngây ra đó. Còn hắn dường như cũng bị mê hoặc, ngơ ngác nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô to gan như vậy, bảo cô uống thuốc độc mà cô cũng do dự, bây giờ giả bộ yếu đuối gì chứ?” Thần sắc Dịch Dương rất thong dong. “Chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ này, cái cô Tô Cẩm kia chính là phần thưởng của cô.”
Thương Lâm lập tức xê ra sau, ngồi phịch trên giường, tiện tay kéo lấy chăn gấm che người mình lại. Dịch Dương thấy vẻ đề phòng của cô thì trong mắt nổi lên vẻ chế giễu: “Tự nhiên cô nhào tới làm cái gì? Làm tôi giật cả mình!”
Hắn kéo cô lại gần thêm một chút, nhích người lên định hôn cô. còn Cô thì không hề trốn tránh, ngoan ngoãn nhắm mắt thuận theo.
Dịch Dương liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Tôi là đàn ông!”
Trong Tiêu Phòng Điện, Dịch Dương đút một muỗng thuốc vào miệng Thương Lâm, dịu dàng nói: “Từ từ thôi.”
“Công chúa…” Tiếng của Nhập Họa đột nhiên vang lên rồi im bặt, nhìn hai người ôm nhau thì đỏ mặt, ném lại một câu “nô tì sẽ trở lại sau” rồi đi mất.
Thương Lâm lười đôi co với hắn, hỏi thẳng vào vấn đề: “Có kéo Hoắc Tử Nhiêu xuống nước được không?”
Nhập Họa đứng bên cạnh hùa theo: “Phải đấy công chúa, bệ hạ chăm sóc người chu đáo như thế, người phải quý trọng tình cảm này, đừng cáu kỉnh nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thương Lâm nói xong, nhớ tới cái đêm mà Tô Cẩm được sắc phong làm Tô ngự nữ, nàng không khách khí mà hỏi thẳng Dịch Dương. “Anh định lợi dụng Tô Cẩm và đứa trẻ làm mồi câu để dụ Hoắc Tử Nhiêu ra tay, sau đó bắt cô ta hiện nguyên hình sao?”
Về phần Thẩm Hương gặp sự cố động trời này lập tức thốt ra tên của Hoắc Tử Nhiêu là vì trước khi tiến hành chuyện này, cô đã âm thầm làm tăng thêm sự thù địch của Thẩm Hương với Hoắc Tử Nhiêu.
Chương 14: Chương 14 (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu dùng tính mạng của người khác để đối lấy tính mạng của mình thì chúng ta và Hoắc Tử Nhiêu có gì khác nhau?” Cô nói: “Ở trên xe bus tôi còn nhường chỗ cho phụ nữ có thai kìa, đến nơi này thì lại lấy phụ nữ có thai ra mạo hiểm, thật là mất mặt mà. Tuyệt đối không được.”
Hắn còn dám vu ngược lại cho cô? Thương Lâm tức giận: “Chân tôi không có sức nên mới không cẩn thận thôi. Tôi nhào tới thì anh không biết đẩy ra sao? Tôi nhào tới thì anh định… tôi sao!”
***
“Tôi không đồng ý.” Cô đáp dứt khoát. “Tiểu Điệp là tự tìm đường c·h·ế·t, có kết cục gì thì cũng là gieo gió gặt bão. Nhưng Tô Cẩm thì có lỗi gì chứ, cô ta chỉ là một người mẹ không có chỗ dựa, sao chúng ta có thể lợi dụng cô ta? Như thế đã làm trái với nguyên tắc sống của tôi.”
Dịch Dương không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói phải thì sao?”
“Tôi cần cô ta để làm gì chứ? Thương Lâm nói. “Làm lesbian sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba ngày sau, hoàng thượng lấy cớ Hoắc quý phi quá sức bận rộn nên ra lệnh cho Tạ chiêu nghi cùng xử lý chuyện hậu cung. Tuy ngoài mặt lấy lý do rất quang minh chính đại nhưng ai nấy đều biết vì chuyện Tô ngự nữ mà hoàng thượng sinh ra nghi ngờ Hoắc quý phi. Nhưng vì Tư Mã đại tướng quân quyền cao chức trọng, bệ hạ lại không có chứng cớ nên mới không làm được gì. Nhưng bất luận thế nào thì Hoắc Tử Nhiêu đã không còn được sủng ái như trước khiến ai ai cùng cảm thấy vui sướng trong lòng. Còn hoàng hậu nương nương – người bị tổn thương lớn nhất trong chuyện lần này – lại không chiếm được chút quyền lực nào vì quá suy yếu, phải nằm tĩnh dưỡng trong Tiêu Phòng Điện.
“Đương nhiên!” Dịch Dương nói. “Hai canh giờ trước cô ta đích thân đến trước Tiêu Phòng Điện, quỳ ngoài cửa nói mình không hề làm chuyện này, có điều tôi không chịu gặp cô ta.”
Cơn tức trong bụng Thương Lâm trào lên tới n.g.ự.c rồi lại bị cô đè ép xuống dưới. Cô cười dịu dàng, vừa thẹn thùng vừa e lệ, nũng nịu. “Vậy nếu bệ hạ chịu uống chung với thần thiếp thì thần thiếp sẽ không nổi cáu nữa.”
Sắc mặt Dịch Dương trở nên lãnh đạm. “Nhưng cô đừng quên tình cảnh của chúng ta đang rất nguy hiểm.”
Cung nữ thái giám vừa lui ra, Thương Lâm lập tức kêu lên ‘má ơi’ rồi đưa tay với lấy mứt hoa quả tẩm cam thảo trong cái dĩa bằng vàng. Cô nằm phía trong giường, Dịch Dương ngồi bên ngoài, cái dĩa vàng ở bên cạnh hắn nhưng vì tức giận nên cô không thèm nhờ hắn lấy giúp mà nửa nằm nửa ngồi để với lấy mứt. Ai ngờ do nằm quá lâu nên người hơi nhũn ra, cô không cẩn thận ngã về phía trước, vừa vặn đè lên người Dịch Dương.
Dịch Dương thấy mắt cô sắp bốc hỏa, thế mà vẫn từ tốn đút cho cô, còn đường hoàng răn dạy: “Thuốc đắng đã tật, nàng đừng vì sợ đắng mà không chịu uống thuốc.”
Dịch Dương đưa cái chén không cho cung nữ, quay đầu lại thấy Thương Lâm bị đắng đến nỗi sắp khóc thì cuối cùng cũng rũ lòng từ bi. “Các ngươi lui ra trước đi.”
Đây cùng là điều nằm trong kế hoạch của Dịch Dương. Hoắc Tử Nhiêu tự biết bản thân mình không hề ra tay, chuyện hạ độc vụng về như vậy, chắc hẳn nàng ta sẽ cho là có người cố ý hãm hại mình. Tạ Trăn Ninh là người được lợi nhiều nhất trong vụ này, đương nhiên là kẻ bị nàng ta hoài nghi đầu tiên.
Tình tiết tiếp theo của câu chuyện rất là suông sẻ, hai người xuyên việt cùng cấu kết với nhau làm việc xấu, quyết định tiên hạ thủ vi cường. Bọn họ động tay động chân trong chén canh của Tô Cẩm, Thương Lâm lại giành ăn nó trước với một tinh thần hăng hái, sau đó thái y và hoàng thượng phải tới lúc nào cũng đã trải qua một quá trình tính toán tỉ mỉ.
Nữ hiệp cứu thế tế bần tự kỷ trong giây lát thì chợt nghe giọng nói cực kỳ dịu dàng của hoàng đế. “Vậy được, tôi chuẩn bị thuốc độc, cô uống là xong.”
Nữ hiệp: “…..Hả?”
“Tốt quá, không uổng công tôi anh dũng hy sinh thân mình.”
Trước kia Từ Triệt không hề biết những chuyện mà Hoắc Tử Nhiêu đã làm, nếu bây giờ Dịch Dương muốn hoài nghi nàng ta thì phải có một cái cớ. Tình huống lúc này hết sức tự nhiên, cứ thế mà tiến hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bị cô làm nũng, hoàng đế bệ hạ cười càng dịu dàng hơn. “Nói bậy không hà, thuốc mà cũng uống lung tung được sao?” Sau đó hắn lại đút từng muỗng từng muỗng cho đến khi hết chén thuốc.
Dịch Dương nhún vai: “Ai biết đâu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tay của hắn đặt trên eo cô, cảm thấy nó thon thả đến nỗi một tay là nắm được, làm hắn không nỡ dùng sức ôm chặt. Đôi môi cô khẽ mím lại, đỏ thắm, đầy đặn, có một sức quyến rũ mê người.
Ngay lúc ấy, cô cảm thấy mình rất giống với nữ hiệp cứu thế tế bần trong truyền thuyết!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.