Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: Chương 53

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Chương 53


Thương Lâm hừ khẽ. “Nếu anh dám đánh em thì tìm người khác chăm sóc nó đi.” Rõ ràng là cô không hề sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuyện này còn chưa giải quyết được thì chuyện khác đã đến. Sở dĩ hoàng hậu quan tâm chăm sóc lúc Uyển tiệp dư có thai là vì muốn giành đứa trẻ với nàng ta, mà lần đó hoàng hậu trúng độc, nói không chứng là cố ý giá họa cho người khác, đồng thời với việc hãm hại Hoắc quý phi chính là tranh thủ được sự thương tiếc của bệ hạ.

***

Chương 53: Chương 53

Dịch Dương im lặng một lát rồi nói. “Em đang muốn ăn đòn đấy à?”

Huống chi, cô còn phải chăm lo cái của nợ này suốt đêm ngày nữa.

Thương Lâm bị Dịch Dương kéo đến ngồi bên cạnh mình, im lặng nhìn cảnh đánh phạt. Sắc mặt của Dịch Dương vẫn rất thong dong, một tay ôm cô vào lòng, thỉnh thoảng còn sai cô đút điểm tâm và rượu cho mình, những ngón tay thon dài cứ lướt trên gương mặt như hoa như ngọc của cô. Thương Lâm biết hắn đang cố ý giả làm hôn quân nên đành phải phối hợp với hắn.

Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho Dịch Dương kiên nhẫn xoa bóp thái dương cho cô. “Gần đây em ngủ ít quá, sắc mặt nhìn rất kém.”

Hắn nói câu này rất tự nhiên. Đối với hắn và Thương Lâm mà nói, đứa trẻ này chính là con của người quen, thế mà bọn họ lại phải đóng vai cha mẹ, gánh vác cuộc sống sau này của nó. Nếu đã thế, cứ coi nó là đứa trẻ mình nhận nuôi, như vậy bọn họ sẽ không cảm thấy nặng nề nữa.

Mắt Dịch Dương giật giật. “Mẹ kế?”

Dịch Dương nhìn cô một lát, đột nhiên giơ tay lên làm Thương Lâm giật mình. Không phải chứ, đánh thật sao?

Thương Lâm vốn chỉ định oán trách vài lời vu vơ để làm giảm bớt áp lực trong lòng chứ không hề để ý quan hệ giữa Dịch Dương và đứa trẻ, không ngờ hắn lại nói với cô như vậy. Đứa trẻ mình nhận nuôi? Nghĩ như thế thì hình như dễ tiếp nhận hơn nhiều! (đọc tại Qidian-VP.com)

Thương Lâm liếc hắn một cái. “Đương nhiên rồi, con của anh và người phụ nữ khác mà lại nhét vào chỗ của em, thế mà em còn phải chăm sóc nó một cách không oán không trách…” Cô làm ra vẻ vô tư lợi, khảng khái đương đầu khó khăn. “Haiz, anh mau mang gương qua đây, để em xem xem trên đầu em có vầng sáng lấp lánh của thánh mẫu hay chưa.”

Tô Cẩm được truy phong làm tam phẩm tiệp dư, thụy hào là Uyển, đã định là hạ táng vào một tháng sau. Đêm hôm ấy, đứa trẻ vừa sinh ra đã được bồng tới Trường Thu Cung, do Hạ Lan hoàng hậu đích thân chăm sóc.

Lần này, Thương Lâm thật sự không biết nói gì. Bởi vì theo một mặt nào đó, người ta nói toàn là… sự thật!

Không giao cho quý phi, trong cung người có thân phận có thể đè ép nàng ta chỉ còn lại hoàng hậu. Hơn nữa mẹ cả nuôi dưỡng con của tì thiếp đã qua đời để lại là chuyện hợp tình hợp lý, ai cũng không nói gì được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng sự làm chứng của các cung nữ thái giám cũng không thể ngăn được lời đồn này lan truyền, mọi người chỉ cảm thấy Tô Cẩm đã c·h·ế·t, không người đối chứng, hoàng hậu mua chuộc cung nữ thái giám nói thế cũng nên. Thương Lâm biết rõ có người cố ý hãm hại mình nhưng lại không biết phải làm gì. Dù sao thì những người đó chỉ đồn đãi chứ không ai chạy tới trước mặt cô để chất vấn.

Đương nhiên là Thương Lâm biết đứa trẻ này tuyệt đối không thể giao cho Hoắc Tử Nhiêu. Chưa nói đến việc nó là trưởng tử của hoàng đế, giao cho Hoắc Tử Nhiêu chính là tặng thêm cho nàng ta một lợi thế mà quan trọng hơn là Hoắc Hoằng đã có âm mưu soán vị từ lâu, đứa trẻ rơi vào tay con gái lão ta thì còn có đường sống sao chứ? Vào lúc quan trọng nhất sẽ bị mang ra tế cờ cũng không chừng!

Đứa con chung, hắn là ba, cô là mẹ…

Thương Lâm không nói gì. Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cô đều rất đơn giản, nguy hiểm lớn nhất cô gặp phải chính là bị cướp chứ chưa từng thấy ai c.h.ế.t trước mặt mình. Lần này gặp đả kích quá lớn, nhất thời cô chưa bình tâm được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Mộng Hạ Vũ (đọc tại Qidian-VP.com)

Ý nghĩ này vừa lóe lên, ngay một giây sau đó đã bị một ý nghĩ khác gạt đi mất. Dịch Dương nói ‘đứa con mà chúng ta nhận nuôi’, cảm giác này thật tốt, giống như là bọn họ định sống với nhau cho hết kiếp này vậy.

Đối với chuyện này, Thương Lâm cũng không nao núng lắm. Lúc cô và Tô Cẩm nói chuyện, bên cạnh có rất nhiều người chứng kiến, ai nấy đều có thể làm chứng cho cô. Trời đất chứng giám, lúc ấy rõ ràng cô hiền hòa không thua gì cô giáo nhà trẻ.

Dịch Dương thấy mình vừa nói xong câu đó thì cô gái trước mặt bắt đầu đỏ mặt. Lúc đầu hắn còn lấy làm lạ, sau đó lập tức hiểu ra ngay. Hắn tằng hắng một tiếng, dời mắt đi không nhìn cô nữa, mặc cho cảm giác xấu hổ này từ từ lan ra khắp căn phòng…

Thương Lâm thở dài. “Không ngờ em còn trẻ thế này mà đã phải làm mẹ kế rồi.”

“Đứa trẻ này… sau này sẽ ở chỗ của em sao?” Cô do dự hỏi.

Ai ngờ bàn tay ấy lại nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, xoa nhè nhẹ. “Em cứ coi như chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ vậy.”

Dịch Dương và Thương Lâm tính toán hay lắm, nhưng lại có người không cam tâm mặc cho bọn họ sắp đặt. Đêm trước khi Tô Cẩm được hạ táng, trong cung nổi đầy lời đồn đãi, nói sở dĩ Uyển tiệp dư sinh non là vì tranh chấp với hoàng hậu, tức giận quá mức. Còn có một lời đồn tức cười hơn là Uyển tiệp dư bị hoàng hậu đẩy nên mới sinh non.

Thương Lâm và Nhập Họa đồng tâm hợp lực, dỗ rất lâu thì tiểu hoàng tử mới chịu ngủ. Cô nằm xoài bên giường, nhìn đứa trẻ yếu ớt trên giường, rồi nhớ tới cảnh m.á.u me tràn ngập trong Hàm Thúy Các hôm đó, và cả ánh mắt vô hồn, gương mặt tái nhợt của Tô Cẩm, tâm trạng lại trở nên phiền muộn.

“Chứ không thì sao?” Giọng Dịch Dương hơi bất đắc dĩ. “Lẽ nào giao cho Hoắc Tử Nhiêu sao?”

Sao tự nhiên thấy xấu hổ thế này…

Những đầu ngón tay lành lạnh đè lên huyệt thái dương của cô, Thương Lâm nghe thấy một giọng nói bình thản. “Nhắm mắt lại.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Chương 53