Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 158-1: Đậu Phương Nghi c·h·ế·t (Phần 1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158-1: Đậu Phương Nghi c·h·ế·t (Phần 1)


"Trước HiPhi, nghe nóiHoàngthượng không chỉ sủng ái một người ở trong hậu cung." Bành Minh Vi ôn nhu nói, giọng nói vẫn dịu dàng như trước kia.

Chỉ là, cuối cùng vẫn không cam lòng.

KiềuLinh Di nghe Bành Minh Vi nói, ngước mắt nhìn nàng ta, vẻ tươi cười trên mặt như đông lại, trùng trùng thở dài, "Thật sự là không biết rõ HiPhinương nương đã làm như thế nào, biểu...Hoàngthượng trước kia cũng không phải như vậy."

"Đúng vậy, trước đâyHoàngthượng là người rất công bằng."

"Bành muội muội."

NgheKiềuLinh Di nói, Bành Minh Vi hơi xuất thần, một hồi lâu mới nói: "Ta nghe nói Lý tài tử và Vương quý nhân đều cố ý thỉnh Y phục cục may đồ." Bọn họ có thể nhờ Y phục cục chuẩn bị quần áo, nàng ta thì làm không được. Chức quan của cha nàng ta quá thấp, mấy người kia cũng không thèm để vào mắt. Nếu không phải nàng ta có quan hệ tốt vớiKiềuLinh Di thì không biết ở trong cung này chịu bao nhiêu chèn ép bắt nạt nữa.

Lễ hội Trung thu và tiệc sinh nhật của Đạihoàngtử chỉ cách nhau có một ngày, dưới sự chủ trì củahoànghậu, mọi việc được xử lý rất nhanh, vô cùng náo nhiệt.

Nghe nói năm đó HiPhibị Lý Chiêu Nghi cáo trạng trước mặthoàngthượng, sau đó bị giáng chức đến Y Lan Hiên. Một ngày ở đó gặp đượcHoàngthượng tránh mưa, sau đó mới xoay người, một đường đi đến vị trí HiPhihiện thời.

"Chuyện như vậy vội vàng cũng không thể làm gì." Nửa năm qua uy nghiHoàngthượng càng ngày càng cao. Lần trước ở Phượng Hoàn Cung nàng ta chỉ đứng xa xa mà nhìn. Vẻ mặtHoàngđế lạnh lùng, ánh mắt chỉ liếc qua mà trong lòng nàng ta đã sợ đến tim đập thình thịch chứ chưa cần tiến lên nói chuyện.

KiềuLinh Di nghe Bành Minh Vi hỏi, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi cũng vậy, không định làm cái gì." Giống những nữ nhân kia tranh thủ tình cảm ngay trước mặt HiPhi, kiêu ngạo của nàng ta không làm được. Nàng ta sẽ không để cho người khác đùa giỡn coi mình như con khỉ, nàng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.

Bành Minh Vi lắc lắc đầu, "Tôi không dám bêu xấu." Nàng ta làm sao vượt qua được các thếgiaquý nữ được dạy dỗ từ nhỏ kia, vẫn là không cần mất mặt thì hơn."Vậy cô có chuẩn bị gì không?"

Lần trước còn có người nói, mặc dù HiPhiđược sủng ái, nhưng độc chiếmhoàngđế cũng đã mấy năm,Hoàngthượng cũng đến lúc chán thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhớ tới hôm đó ở ngự hoa viên, cácphitần mới tiến cung bọn họ khó được tụ tập chung một chỗ, mỗi lần nhắc tới HiPhi, vẻ mặt mọi người đều phức tạp, còn có ai mà không hiểu nữa chứ?

Chương 158-1: Đậu Phương Nghi c·h·ế·t (Phần 1) (đọc tại Qidian-VP.com)

Editor: Hương Cỏ

Đây là một cảm giác bất lực không thể nói ra. Nếu sớm biết như vậy thì không được chọn trong đợt tuyển cuối cùng tốt biết mấy. Có lẽ cuộc sống tốt hơn nhiều so với hiện tại. Nhưng nhớ tới trong nhà kỳ vọng, lại nuốt ý nghĩ vào trong. Chính là bởi vì trong cung sinh ra một HiPhi, cho nên mới khiến cho bọn họ như thiêu thân gặp đèn, vây tụ mà đến vậy.

Vương Tịnh Uẩn cũng tốt, Lý Uẩn Tú cũng được, hai người kia chỉ thiếu một cơ hội, chỉ cần có thể lọt mắt xanhHoàngthượng, khiếnHoàngthượng nhìn thấy các nàng, tương lai tiền đồ ai có thể nói không bằng HiPhichứ?

Cho nên, tất cả mọi người đều ngóng trông HiPhitrở về Di Cùng hiên. Ít nhất nơi đó còn là địa giới hậu cung. Nhưng không biết rõ vì saoHoàngthượng đã tranh cãi với thái hậu chuyện này, kết quả hắn rất không vui. Trong cơn tức giận,Hoàngthượng không cho phép HiPhirời Hợp Nghi Điện. Cứ thế kéo dài, vốn ba tháng trước phải chuyển ra Hợp Nghi Điện mà bây giờ vẫn còn đang ở đó.

"Đúng vậy, phải đểHoàngthượng thấy được trong cung này còn rất nhiều người khác mới tốt."KiềuLinh Di mím môi cười một tiếng, ngước mắt nhìn Bành Minh Vi, "Tết Trung thu cô có tiết mục gì không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy ngày này Tiêu Kỳ cũng không có đặt chân hậu cung, cộng thêm HiPhimẫu tử vẫn ở Hợp Nghi Điện thì làm gì còncơ hội cho người khác gặp đượcHoàngthượng đây. Do đó, yến hội trung thu cũng tốt, sinh nhật Đạihoàngtử cũng được, đều là một cơ hội tốt vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bành Minh Vi ngồi thêm một lát rồi cáo từ. Nàng ta vừa đi thì Sở Trừng Lam liền đến.

HiPhicũng từ trong vũng bùn ngoi lên, người khác chưa chắc không làm được.

Lần đó trong tiệc ngắm hoa HiPhikhiến người ta cảm giác được sự sắc bén, cảm giác được cao quý không thể chạm tới, cảm giác được khoảng cách không thể vượt qua. Nhưng sau khiHoàngthượng hồi cung, HiPhilại biến thành người không bước chân ra khỏi nhà. Giống như hết thảy trong hậu cung này không có bất kỳ thứ gì có khả năng hấp dẫn nàng.

"Không cần đa lễ như vậy, chỗ này có người khác đâu. Không ngờ lại vừa vặn gặp muội, chúng ta lại được làm bạn trò chuyện." Giọng nói thánh thót như tiếng nước chảy, gõ vào lòng người, nhu hòa ấm áp làm người ta cực thoải mái.

Thái hậu làm khó dễ, quýphikhó xử,hoànghậu bảo vệ, mỗi một kiểu HiPhiđều ứng đối rất khéo léo. Ngay cảKiềuLinh Di cũng có một thời gian không thể giấu giếm sự phẫn nộ của mình, trong lời nói để lộ ra việc thái hậu cũng tạm thời không có cách nào xử lý với HiPhi.

Mang tràn đầy tâm sự, Bành Minh Vi đi về viện của mình. Viện của nàng ta ở trong hậu cung này là loại tầm thường nhất, chỉ là thiên điện. Trong ngoài có ba gian, phòng ốc rất nhỏ, còn không thoải mái bằng khuê phòng của nàng ta ở nhà.

Có thể khiến choHoàngthượng bảo vệ như thế, HiPhi... Thật sự làm cho người ta khôngnắm bắt được.

Từ nơi này nhìn lại, trong bức tường thành cung cao cao, ngói lưu ly ngũ sắc rực rỡ lấp lánh hào quang dưới ánh mặt trời. Cung điện nguy nga kia doHoàngthượng tự mình đôn đốc xây dựng, chỉ còn chờ chủ nhân của nó trở về. Mà bây giờ, bên trong còn chưa có chút động tĩnh nào, biểu lộ trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ HiPhivà Đạihoàngtử vẫn ở tại Hợp Nghi Điện như cũ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có lẽ nàng ta… nếu như không có cơ hội gì sẽ phải ở căn phòng nhỏ như vậy, ở cả đời.

Hơn nữa, đại xuất danh tiếng thế này khó tránh khỏi không bị HiPhighen ghét. Nàng ta không có căn cơ sâu như người khác, cho nên cũng không dám làm vậy. Còn nữa, nàng ta vẫn cảm thấy cho dù làm cũng chưa chắc hữu dụng. Từ khi các nàng thamgiatuyển tú đến bây giờ, thì không thấyHoàngthượng đi đâu ngoài chỗ HiPhi.

Huống chi, bây giờKiềuLinh Di nói với nàng ta mấy lời này chỉ là thuận miệng vô tình nói sao? Còn không phải là muốn cổ động nàng ta tranh thủ tình cảm với HiPhi. Nghĩ tới đây, trong lòng Bành Minh Vi cũng cực kỳ phức tạp. HiPhilàm cho người ta có cảm giác thật khó nói cho rõ.

Công bằng? Vậy bây giờ không công bằng sao?

Xoay người, xa xa nhìn thấy Sở Trừng Lam bước vào sân việnKiềuLinh Di, lại nhìn sang phía xa khác. Chỗ đó là Di Cùng hiên mới được sửa chữa xong, còn chưa có người về ở. Di Cùng hiên vốn cách Tố Vân Điện một khoảng xa. Nhưng bây giờ mở rộng cung, hóa ra rộng không chỉ gấp đôi, lại trở nên rất gần với Tố Vân Điện.

Tự nhiên là không cam lòng.

Dù sao muốn chỉnh trị một người thì phải bắt được nhược điểm của họ. Nhưng HiPhithật sự quá thông minh, không để lại chút dấu vết nào để người ta tóm được. Hợp Nghi Điện lại không phải ai cũng có thể vào, vậy lại càng không có biện pháp động thủ.

Bành Minh Vi nghe có người gọi, lập tức liền dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn sang liền thấy Vương Tịnh Uẩn đang đội nắng đi đến, vội vã quỳ gối chào, "Vương tỷ tỷ."

Chỉ cần mẹ con các nàng ở chỗ đó,Hoàngthượng vĩnh viễn sẽ không nhìn người khác.

Cam tâm sao?

Bành Minh Vi nhìnKiềuTiểuNghi ngồi đối diện, mỉm cười thản nhiên, "Kỳ thật thì cũng chẳng có gì khác nhau. Trong mắtHoàngthượng cho tới bây giờ chỉ có HiPhinương nương. Dù cho chúng ta có đi, chỉ sợHoàngthượng cũng không nhìn tới. Cho nên xiêm y cũng tốt, đồ trang sức đeo tay cũng tốt, quả thật đều không cần gì hết."

Bây giờ tiến cung cũng đã một năm. Một năm nay phát sinh quá nhiều chuyện, Bành Minh Vi suy nghĩ, hình như nàng ta đang sống một cuộc đời khác trong cung. Mỗi ngày trải qua chính là ởtiểuviện kia ngửa đầu nhìn lên bốn góc trời, như nước trong giếng cạn, ngay cả một tia rung động cũng không có.

Mặc dù Thư Họa bên cạnhKiềuLinh Di biến mất không giải thích được, nhưng chỉ cần thái hậu còn ở một ngày thì nàng ta vĩnh viễn cản không nổi bước chân củaKiềuLinh Di.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158-1: Đậu Phương Nghi c·h·ế·t (Phần 1)