Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60


Trình Cảnh Di gật đầu.

Hành vi hôm nay của Trình Cảnh Di, chẳng phải đã khiến đám đại thần cổ hủ đó tức giận đến mức giậm chân rồi sao?

Sao trần đời lại hiện hữu một cô gái nhỏ đơn thuần tốt đẹp ngần này chứ?

Triệu Quy Nhạn quan sát cảnh vật đang nhanh chóng lướt qua, nàng thoải mái thở phào một tiếng, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

ngạc nhiên thốt lên: “Thật ạ?”

Chú tiểu trả lời: “Sư bá Minh Tĩnh đang tu hành trong chùa, mời thí chủ đi theo ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trình Cảnh Di gật đầu, trong mắt chợt thoáng qua cảm xúc phức tạp: “Đã từng đến.”

Nàng không biết về Tiên đế, nhưng cũng từng nghe được một vài tin đồn.

Trình Cảnh Di trầm giọng đáp: “Ta muốn tìm đại sư Minh Tĩnh, không biết ông ấy có ở chùa không?”

Triệu Quy Nhạn che môi cười, hòa với làn gió, tiếng cười của nàng giòn tan, như tiếng chuông bạc vang vọng khắp núi rừng.

Song, nghĩ đến cả việc đóng kín cửa vào ban ngày mà ngôi chùa này còn làm được, Triệu Quy Nhạn cũng nhận ra, nội quy trong chùa không hề nghiêm khắc.

Quả là một ngôi chùa đặc biệt, độc nhất vô nhị.

Triệu Quy Nhạn theo sau cậu, líu lưỡi không nói nên lời, thái độ của chú tiểu này sao hời hợt quá nhỉ?

Trình Cảnh Di ôn tồn nói: “Không sao. Ngày nào cũng tuân theo quy tắc, trước đây nhiều lần các đại thần còn khuyên nhủ ta sống nhẹ nhàng thoải mái hơn. Bây giờ, ta muốn thảnh thơi một chút, cũng nghe theo ý họ mà, họ không thể nói gì ta đâu.”

Editor: Dứa

Bây giờ, hắn vừa cười vừa nói, làm nàng cảm thấy vươn tay ra là có thể chạm vào.

Nếu đổi thành người bình thường, bỏ đi cũng không ai để ý. Nhưng họ là Hoàng đế và Hoàng hậu một nước, làm như thế, có phải hơi vô trách nhiệm không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi cảm giác bức bối tiêu tan, Triệu Quy Nhạn mới nhớ tới chuyện chính, nàng khẽ hỏi: “Chúng ta rời khỏi như vậy, có phải không hay lắm không?”

Trình Cảnh Di lắc đầu: “Hôm nay không được. Lần này ta đến vì cây nhân duyên.”

Dĩ nhiên Trình Cảnh Di biết rõ, nhưng hắn mặc kệ.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy một ngôi chùa đóng kín cửa vào ban ngày, thông thường các chùa luôn mở cửa buổi sáng, chưa bao giờ từ chối khách hành hương.

trong lời của Trình Cảnh Di, “cây nhân duyên”?

Thấy Trình Cảnh Di nghiêm túc nói mấy lời này, Triệu Quy Nhạn hơi buồn cười.

Triệu Quy Nhạn mở to hai mắt,

Nhất là khi thấy Trình Cảnh Di đích thân gõ cửa, trông rất quen thuộc với nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Quy Nhạn nắm chặt yên ngựa trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng cười tươi lắc đầu.

Trình Cảnh Di dẫn Triệu Quy Nhạn dạo bước trên con đường mòn, giẫm lên lá tre khô kêu sột soạt, ánh nắng bao phủ lá xanh, như thơ như họa, giống hệt tiên cảnh.

“Cả đời này ta chỉ cần nàng.”

Ân tình và oán hận chồng chất, khó bề phân biệt thù ghét nhiều hơn hay biết ơn nhiều hơn.

Ngựa chạy băng băng,

Không khác gì thần tiên trong tưởng tượng của Triệu Quy Nhạn.

Trình Cảnh Di gật đầu, nghiêm túc đáp lễ.

“Các đại thần nghĩ vậy thật à?”

Chương 60

Dường như Trình Cảnh Di không thích Tiên đế lắm, hiếm khi nhắc đến, lần nọ tình cờ đề cập tới, hắn đã thể hiện cảm xúc phức tạp khó mà phân biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, cũng không đợi Trình Cảnh Di đáp lời, chú tiểu đã nhanh chóng xoay người, chậm rãi bước vào trong.

Trình Cảnh Di cụp mắt, thấy nàng cầm tay hắn rồi nở nụ cười thỏa mãn, cả trái tim hắn cũng mềm nhũn không sao chịu nổi.

Hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển “chùa Vô Danh”, giọng nói trầm khàn: “Thời thơ ấu, phụ hoàng từng dẫn ta tới.”

Triệu Quy Nhạn cũng vội vàng gọi theo một tiếng “Đại sư Minh Tĩnh”.

Và cả tấm biển trước mắt, bên trên khắc mấy chữ “chùa Vô Danh” với khí thế nuốt chửng non sông.

Đôi lông mày dài run run, trông ông ấy như toát lên vài phần tiên phong đạo cốt.

Hóa ra từng lời Trình Cảnh Di nói luôn nghiêm túc. Nàng cứ tưởng hắn chỉ muốn chọc tức Tống Thái hậu thôi!

Triệu Quy Nhạn băn khoăn về việc tại sao Tiên đế lại đến ngôi chùa nhỏ xa lạ và ít người biết này, nhưng nàng kiềm chế lòng hiếu kỳ, không nỡ nhắc tới nỗi đau của Trình Cảnh Di.

Trình Cảnh Di hỏi: “Bây giờ nàng còn khó chịu không?”

Một ngôi chùa nhỏ bé, không giống chùa Hương Tích hàng đầu Đại Ngụy. Chùa này nhìn hệt như một căn nhà được xây ở sườn núi, nép mình giữa rừng tre xanh khắp núi, từng làn gió thổi qua, vang lên tiếng xào xạc.

Tuấn mã lao vút, bụi đất tung bay, gió lạnh thổi vào mặt, nhưng nhiệt độ thế này vừa khéo đã khiến tâm trạng của Triệu Quy Nhạn dễ chịu hơn.

Trong mắt Trình Cảnh Di, Tiên đế cũng giống hệt Triệu Thanh Hồng trong mắt nàng.

Nếu sử sách thế hệ sau tô vẽ thêm điểm sáng cho ông, có lẽ thành tựu lớn nhất trong đời của ông chỉ là sinh ra Cảnh Hòa đế.

Triệu Quy Nhạn nhận ra đại sư Minh Tĩnh và Trình Cảnh Di rất thân thiết, chắc chắn hai người đã quen biết từ lâu, xem như bạn vong niên.

Đại sư Minh Tĩnh cũng hơi bất ngờ: “Trình thí chủ lặn lội đường xa đến đây chỉ để bái cây nhân duyên thôi à?”

Đại sư Minh Tĩnh nhìn Triệu Quy Nhạn, giọng điệu có phần nghiêm túc: “Lần này quyết định chắc chắn rồi?”

Là một ngôi chùa.

Triệu Quy Nhạn đến trước ngôi chùa mới phát hiện nó đang đóng cửa.

Cây nhân duyên là cây mà mọi người cầu nhân duyên ở chùa Vô Danh. Trước đây nghe kể ngôi chùa này rất linh nghiệm, nhưng vị trí hẻo lánh, đã thế trụ trì cũng không để ý tiền nhang đèn mấy, chỉ chuyên tâm học tập kinh Phật, mặc kệ thế sự bên ngoài. Dần dà, hòa thượng ngày càng ít nên người tới cũng thưa thớt hơn hẳn.

Không phải một minh quân.

Triệu Quy Nhạn bỗng dưng lặng người.

chỉ mất nửa canh giờ, hai người đã đến nơi muốn đến.

Triệu Quy Nhạn vừa nghĩ thế, bàn tay mềm mại vừa nhẹ nhàng nắm tay Trình Cảnh Di, mang tới cảm giác ấm áp chân thật xiết bao.

Chữ thì đẹp, còn tên… hơi qua loa lấy lệ.

Đôi mắt tròn xoe đen láy của Triệu Quy Nhạn chớp chớp, ánh lên vẻ ngại ngùng. Hắn nói vậy, chẳng lẽ vì nàng ư?

Nhìn con đường không dẫn thẳng đến hoàng thành, Triệu Quy Nhạn chớp mắt, tò mò hỏi: “Bệ hạ, chúng ta đang đi đâu thế?”

Mặc dù đúng là cũng khiến Tống Thái hậu khá tức giận…

“Bệ hạ, ngài từng tới đây à?” Triệu Quy Nhạn mềm giọng hỏi.

Si mê sắc đẹp, không chịu cầu tiến.

Trước đây cuộc sống của Trình Cảnh Di không dính bụi trần, hắn chẳng khác gì một bức tượng thần được thờ trong am Phật, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tiếp cận.

Trình Cảnh Di đáp: “Nếu đã bỏ trốn, vậy đôi ta phải tới một nơi mà họ không tìm được.”

Diện tích chùa không lớn, họ đi một lát là có thể thấy từng phòng thiền nhỏ. Có một cánh cửa mở ra, một hòa thượng với khuôn mặt hiền từ đang ngồi giữa phòng.

Chẳng mấy chốc, từ bên trong đã truyền đến tiếng bước chân, một chú tiểu vừa bước ra vừa ngáp. Cậu mở cửa, thấy hai người Trình Cảnh Di ở ngoài, đầu tiên sững sờ, rồi cậu khom lưng niệm: “A di đà phật, bái kiến hai vị thí chủ.”

Nhưng vào giờ khắc này, toàn bộ tâm trí của nàng đã đặt hết lên mấy chữ

Triệu Quy Nhạn tặc lưỡi ngạc nhiên, càng tò mò tại sao Trình Cảnh Di lại đưa nàng đến đây.

Triệu Quy Nhạn thấy Trình Cảnh Di phấn chấn, hăng hái và tự do tự tại như vậy, trong lòng nàng đầy ắp niềm vui.

Trước hết, khoan bàn đến việc đã muộn thế này mà lúc mở cửa cậu vẫn còn ngáp, trông hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, mà chỉ riêng cách đối xử qua loa với khách hành hương của cậu cũng đủ khiến mọi người không tin thờ.

Đám đại thần kia luôn thích chống đối Hoàng đế, trước kia Trình Cảnh Di cứng nhắc tuân thủ lễ nghĩa quá mức, các đại thần không cần bận tâm lo lắng. Nhưng để bày tỏ lòng trung thành, dù sao họ cũng phải tìm vài câu dễ nghe, chẳng hạn như quan tâm đến long thể hay nói mấy lời khuyên cao siêu.

“Đại sư Minh Tĩnh.” Trình Cảnh Di kính cẩn hành lễ.

“Nhiều ngày không gặp, Trình thí chủ vẫn khỏe chứ?”

Chú tiểu nói: “Xin hỏi thí chủ tới đây có việc gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại sư Minh Tĩnh bỏ kinh thư trong tay xuống, đứng lên, ông ấy rời khỏi phòng thiền, chủ động hỏi: “Lần này ở mấy ngày?”

Bảo Trình Cảnh Di sống thoải mái hơn xíu, nhưng cũng không hẳn muốn Trình Cảnh Di làm xằng làm bậy thật.

Nàng thích một Cảnh Hòa đế sống động thế này đấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60