Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Mời thầy lang đến khám, ta mới biết mình đã mang thai hơn hai tháng.

Thấy ta buồn, hắn cố tình trêu đùa: "Nàng đau lòng vì ta sao?"

"Hiện giờ ta cũng đã có người chiếm trọn cả trái tim. Chờ ta làm xong những việc này, kiếm được chút tiền, chúng ta sẽ cùng nhau sống những tháng ngày thật tốt, ta sẽ không bao giờ rời xa mẹ con nàng nữa."

Ta đưa tay bám vào cánh tay hắn, bỗng nhận ra hắn khẽ hít một hơi, như đang chịu đau.

Nghĩ đến những ngày qua hắn phải làm việc đến mức bị thương nặng, vẫn cố gắng tiết kiệm để dành cho mẹ con ta, lòng ta quặn đau, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Ta bám chặt khung cửa, cứng đầu cứng cổ đáp: "Ta không đi! Ai nói Triệu Thanh c·h·ế·t? Ta không tin!"

Chương 7

Cả nhà ai nấy đều cười tươi, ánh mắt tràn đầy niềm vui nhìn ta, khiến ta xấu hổ vội chạy về phòng.

Đầu xuân, mẹ chồng khai khẩn hai mẫu ruộng hoang, gieo đậu, đám cây non mọc lên xanh tốt. Nhưng Lưu quả phụ đỏ mắt ganh ghét, nhà bà ta ở gần đó, cứ khăng khăng nói mảnh đất ấy vốn là của bà ta và đòi chia một nửa số đậu khi thu hoạch.

Mẹ chồng dĩ nhiên không đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn lấy từ túi ra một nắm tiền đồng, đưa cho ta: "Tiền này nàng giữ lấy, mua ít đồ cho mẹ con nàng, đừng để bản thân phải chịu thiệt."

"Triệu đại nương, đừng tưởng ngươi sinh được ba đứa con trai mà lên mặt hống hách! Ba thằng con của ngươi, cho không ta còn chê!"

Kể từ lúc hắn rời đi, ta luôn cảm thấy bất an, mí mắt cứ giật liên hồi như có điềm chẳng lành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn lảng tránh, nói không sao cả, chỉ là lúc sửa từ đường cho người ta bị rơi khỏi giàn giáo, bị thép đ.â.m trúng. Giờ cũng gần lành rồi.

Ban đêm, Lưu quả phụ lén lút đổ nước tiểu vào ruộng, làm hỏng hết đám mầm đậu.

"Phá bỏ cái thai đi, rồi gả cho lão Trương què, ít ra hắn không chê ngươi là thân tàn ma dại."

Ta không để hắn chống chế, nhất định bắt hắn cởi áo ngoài ra. Nhìn thấy bên cánh tay phải của hắn có một vết thương dài năm tấc, từ khuỷu tay chạy tới vai, khiến ta không khỏi giật mình.

Triệu Thanh bước tới, vòng tay ôm lấy ta, râu lởm chởm dưới cằm hắn chạm nhẹ lên trán ta, ngưa ngứa.

Ta đưa tay che mặt, khẽ nói: "Chàng sắp làm cha rồi đó!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thời gian qua, vì hắn bận rộn đi làm xa cả chục ngày mới về, ta cũng không chú ý đến hắn, giờ mới nhận ra hắn đã chịu vết thương nặng như vậy.

Mặt ta nóng bừng, tim đập thình thịch, đứng trước gương soi, cảm thấy cả gương mặt đỏ hồng như vừa uống rượu. Trong gương, bóng dáng Triệu Thanh hiện lên.

Phụ thân ta sống c.h.ế.t đòi kéo ta đi:

Vừa vào đến nơi, lại gặp phụ mẫu ta đến gây chuyện, đòi đưa ta về.

"Còn đứa út của ngươi, đã bị người ta đánh gần c.h.ế.t rồi! Có người tận mắt thấy hắn bị khiêng vào nha môn, chắc chắn làm chuyện mờ ám, thật đáng xấu hổ!"

Lời nói của bà ta như tiếng sấm nổ bên tai mẹ chồng, bà không kìm được, xông lên bịt miệng bà ta: "Ngươi nói láo!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ chồng tức đến đỏ cả mắt, cầm cây chổi đuổi phụ mẫu ta ra khỏi nhà.

"Các người mà ép ta thêm, ta đập đầu c.h.ế.t ngay trước mặt các người!"

Trước khi đi, Triệu Thanh đã dặn lần này sẽ ở ngoài lâu, nói rằng Lưu viên ngoại muốn sửa sang một biệt viện có cả hoa viên, chuẩn bị để đón tiểu thiếp vào ở, nên phải hoàn thành thật gấp.

Mẹ chồng bị bà ta cào rách trán, m.á.u rỉ ra không ngừng, nhưng vẫn vội vã chạy về nhà.

"Đứa lớn thì ngốc nghếch, cưới về một con gà mái không biết đẻ!"

Có lẽ những lời mắng ấy chạm vào nỗi đau của Lưu quả phụ, bà ta như c·h·ó điên, đuổi theo mẹ chồng mà cắn xé: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thằng Triệu Thanh kia c.h.ế.t không rõ ràng ngoài đó rồi, ngươi không theo ta về, chẳng lẽ định ở đây làm quả phụ cả đời?"

"Đứa thứ hai thì như cái cọc gỗ, gõ cũng chẳng ra một câu, rụt cổ rụt đầu, đi đ.â.m vào tường cũng chẳng biết ngẩng lên, đúng là đồ vô dụng!"

"Trước đây ta thấy đại ca, nhị ca không bao giờ chịu đi làm xa, ta không hiểu tại sao. Giờ mới biết, khi một ai đó có người để bận lòng, thực sự không muốn rời đi."

"Từ nay trở đi, ngươi với nhà họ Triệu không còn chút quan hệ nào nữa."

Mẹ chồng giận không nuốt nổi cơn tức, chống nạnh mắng bà ta suốt nửa canh giờ, từ chuyện hồi trẻ trộm dưa leo, đậu đũa của nhà người khác, đến việc sau này cướp chồng của người khác, khiến bà ấy nghe mà tức c·h·ế·t.

Mùi dầu mỡ từ món thịt xào phảng phất trong không khí khiến ta bất giác buồn nôn.

"Chàng bị thương sao?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7