0
Du sinh ra tại một vùng quê nghèo phía bắc.
Nơi những đồng lúa thẳng cánh cò bay, nơi những đôi tay đượm mùi bùn đất.
Tương truyền, vào cái đêm hôm trước Du sinh, trời tắt nắng, vạn vật chìm trong tối tăm.
Khi Du cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc đất trời nổi giận, giông tố bão bùng.
Đêm đông giá rét, sấm giật đùng đùng, điềm xấu rõ ràng khiến cả nhà Du vô cùng lo lắng.
Sáng hôm sau, khi bố mẹ Du còn đang đắn đo suy nghĩ về một cái lễ giải hạn thì một thầy bói mù khám mắt đi qua.
Bằng chất giọng trầm ấm, tràn đầy từ tính thầy khẽ bảo cha mẹ Du rằng:
"Thằng bé kháu quá, tôi chỉ liếc qua đã thấy cái tướng hơn người, lớn lên kiểu gì cũng sống trong giàu sang, sung sướng. Anh chị sau này cứ chờ mà hưởng phúc."
Giàu sang hay không thì Du chưa biết, nhưng khi lớn lên cái tướng của Du quả thật cũng có phần to lớn hơn người.
Mái tóc dài hơi xoăn, để vắt nhiều hướng phong cách đ·iện g·iật của nhà vật lí vĩ đại Albert Einstein.
Một kiểu tóc khác biệt của một nhà khoa học vô cùng đặc biệt nhưng tiếc là lũ bạn Du lại không biết đến.
Quần áo Du thì toàn hàng nhập ngoại mod nhất Việt Nam... những năm 70!
Ngày xưa, chú của Du sống ở Tiệp Khắc mỗi lần về mang cho rất nhiều quần áo, nhiều cái quá khổ, bố không mặc vừa nên truyền đến tận đời Du.
Vì sợ áo mới, các bạn bắt khao nên Du phải nén mặc trước ở nhà mấy hôm cho cũ, mới dám đem đến trường thế mà chúng nó vẫn trầm trồ, chỉ chỏ.
Dưới chân Du là đôi dép tổ ong huyền thoại, vật tùy thân duy nhất theo Du đến tận giảng đường đại học sau này.
Tiếc là do sở hữu đôi mắt sáng nhất Vịnh Bắc Bộ mà Du không được đeo cặp kính cận dày cả 5 Đi-ôp như mấy con mọt sách khác vì sợ lũ bạn chê là giả tạo. Không thì phong cách thời trang độc đáo lúc đó của Du sẽ khiến mọi người phải ngỡ ngàng và choáng ngợp
Có một lần trong giờ vật lý, khi đang nói về chuyện thi cử ngày xưa thì thầy giáo bỗng quay về hướng Du và nói với cả lớp rằng:
“Các em đừng bao giờ coi thường những đứa chân đi dép lê, đầu tóc bù xù không quan tâm đến vẻ bề ngoài như Du. Đó mới là những đứa nguy hiểm, có nguy cơ đỗ đại học cao. Nếu được ngồi cùng phòng thì các em phải đối xử với chúng nó tốt vào. Chủ tịch bây giờ còn chưa nhiều nên các em phải biết nắm bắt.”
Du nghe xong mà cảm thấy mát lòng mát dạ, chí lí vô cùng. Đúng là chỉ có những người giỏi lý mới có khả năng quan sát tinh tế đến vậy.
Ngoài gu thời trang tương đối độc đáo ra thì một điểm nổi bật nữa của Du lúc đó là học rất giỏi, tiếp thu cực nhanh, đầu óc cực thông minh (thầy cô bảo thế không phải Du chém nha).
Nhưng mỗi tội con Intel trong não nhảy số hơi chậm, kiến thức xã hội thì gần như bằng không nên đi đâu cũng như thằng ngáo ngơ và giao tiếp thì cực kì kém nếu không muốn nói là sợ giao tiếp.
Hậu quả là Du dần trở thành một kẻ tự kỉ giai đoạn cuối, suốt ngày chỉ cắm mặt ở nhà chẳng bao giờ bước chân ra đường.
Chỉ số thông minh cảm xúc EQ cho đến tận bây giờ vẫn thấp đến mức đáng thương, đọc bao nhiêu sách mà vẫn chả cao lên được.
Hồi đó vào mùa gặt, cứ hôm nào cần phơi rơm hay phơi thóc là bố lại cho Du vài ngàn bảo ra quán trà đá đầu ngõ ngồi uống nước vì mẹ Du thường bảo rằng: "Mày mà bước chân ra khỏi ngõ thì có mà trời nắng to".
Quán trà đá nằm ngay cạnh cổng trường nên thường có rất nhiều học sinh ngồi uống.
(cái này hư cấu 100% nhà thằng viết cách rất xa trường, đạp xe mòn cả lốp mới đến nơi, đầu ngõ có mỗi quán bi-a hổng có quán trà đá).
Bình thường quán vắng ít khách thì không sao, chứ cứ hôm nào mà quán đông khách làm Du phải ngồi cạnh con gái nhất là gái xinh thì y như rằng cơ thể Du lúc đó lại ngân vang như một dàn nhạc giao hưởng.
Mở màn biểu diễn, nghệ sĩ Chân khẽ giật vài giật để kiểm tra độ đàn hồi co giãn của các bó cơ. Khi chắc chắn rằng gân guốc, xương sụn mọi thứ đều đúng vị trí, nó ngay lập tức chuyển sang chế độ auto, gõ nhịp tự động một cách tràn đầy điêu luyện mặc cho đôi tay của Du cố giữ đầu gối một cách bất lực.
Đằng xa, nhóc Tim thấy thế không chịu thua kém, cũng vội vã bắt nhịp nhảy theo. Khổ nỗi cảm nhạc hơi kém, toàn bị mất nhịp làm dàn trống ngực của Du cứ đánh loạn cả lên. Hậu quả tất nhiên là cơ thể Du thiếu máu, gục cả xuống bàn mà không tài nào thở được.
Cặp đôi hoàn cảnh quý ngài Răng và quý cô Miệng thì cứ mím chặt lấy nhau tỏ vẻ ta đây chẳng thèm quan tâm, nhưng thỉnh thoảng bất chợt lại tạo ra những âm tress đầy kinh điển làm cho mọi người xung quanh không khỏi ngoái sang nhìn.
May mà anh Bụng đẹp trai, những lúc như này lại bỗng vô cùng thân thiết biết điều chứ anh chỉ cần nhảy ra chế tạo một vài tiếng bass bí hiểm thì Du chỉ còn nước nhảy xuống con sông bên cạnh mất thôi.
Nói không phải chém gió chứ nếu các bạn không chăm uống sữa fristi từ bé thì còn lâu các bạn mới có thể tưởng tượng ra được cảnh Du đang ngồi uống nước lúc đó.
Lại nói, quán nước nằm sát ngã ba, lưng dựa gốc đa, mặt hướng sông nước, phong thủy phải thuộc tầm chất của huyện. Dù chỉ là một quán tự phát ven đường nhưng cũng có quạt mát, mái bạt đàng hoàng mà không hiểu sao cứ ngồi cạnh gái xinh là Du lại cảm thấy cơ thể oi bức, khó chịu một cách kinh khủng.
Trên trán những hạt mồ hôi nặng trĩu cứ thi nhau lăn dài xuống má lạnh toát.
Có lúc Du phải đứng dậy chỉnh cái quạt chĩa thẳng về phía mình mà cả người vẫn toàn mồ hôi nhễ nhại.
Đã nhát gái thì chớ, Du còn mắc thêm cái bệnh lạ, cứ khi nào ngồi đối diện với con gái là xương cổ lại tự dưng gãy mất mấy đốt khiến khuôn mặt thư sinh mọi ngày cứ cúi gằm cả xuống đất không tài nào ngẩng lên được.
Có em tưởng Du làm rơi món đồ gì quan tâm hỏi thăm ý định nhặt giúp khiến Du càng thêm bối rối.
Khuôn mặt thanh tú, ý lộn! phúc hậu của Du lúc này không hiểu sao mà bỗng trở nên đỏ bừng làm lũ con gái xung quanh cứ cười ngặt nghẽo không thôi.
Nhát gái là thế mà có hôm không may Du còn ngồi đối diện một em lớp dưới xinh thiệt là xinh.
Ngồi uống nước cạnh ẻm có một lúc mà Du cảm giác căng thẳng cứ như sắp bị dẫn lên trường xử bắn (ai không tin cứ tìm em nào thiệt xinh mời Du đi uống nước là biết liền).
Cả buổi hôm đó Du chỉ biết ngồi ngây như phỗng, lặng thinh nghe em nói chuyện.
Cũng phúc cho Du là em vừa duyên vừa nói nhiều chứ phải em nào băng sương ít lời thì chắc mọi người xung quanh đều bị đông cứng vì gặp phải không khí lạnh.
Tuy mang tiếng ngồi nghe ẻm nói cả buổi mà căng thẳng quá, nghe câu đực câu cái chả biết em đang nói gì, đến tên em là chi cũng còn không biết (đến tận bây giờ Du vẫn còn dậm chân đấm ngực vì tiếc) nhưng vẫn rất lịch sự cố tỏ ra chăm chú nghe hết sức có thể.
Thỉnh thoảng ẻm thấy khuôn mặt Du nguy hiểm quá muốn kéo dãn bầu không khí mới quay sang hỏi chuyện: "anh học lớp nào vậy?".
Du mới vui sướng đáp lại "à, nhà anh ở trong ngõ này nè" rồi nhã nhặn khẽ nhấp ngụm trà đá đã hết từ bao giờ, đôi mắt nhìn đầy xa xăm, đôi tai vẫn chăm chú lắng nghe em nói.
Chính vì thế mà em nào em nấy nói chuyện với Du một lần đều chạy mất dép thành ra đến bây giờ gần 30 tuổi đầu mà vẫn ế chỏng ế chơ, ngây thơ đến mức vẫn còn chưa bít bạn gái là cái chi chi.
Đi bộ đội buột miệng kể cho chúng nó nghe thì bị chúng nó chọc quê bảo là trinh trâu. Cho nên về sau rút kinh nghiệm đi đâu ai hỏi cũng bảo tao có bạn gái rồi, bạn gái tao xinh lắm quê ở mãi trên Hà Nội cơ.