Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

thiếu niên phá đá

thiếu niên phá đá


Chương 1: Thiếu niên phá đá

Lê Minh không nói gì, mắt chăm chú nhìn tảng đá trước mặt. Tảng đá nhẵn thín, cao hơn hắn một cái đầu, không biết đã nằm ở đây bao lâu, xung quanh rêu đều đã phủ xanh rờn.

Đám người xung quanh cũng không dám lên tiếng chỉ dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn. Từ mấy tháng trước không biết tên khốn kiếp nào đem tảng đá kì lạ này đặt giữa cổng làng gây cản trở vô cùng. Khiêng không đi, đục không vỡ, đến những thợ đá lành nghề nhất trong làng cũng phải chịu bó tay.

Bỗng Lê Minh tiến thêm một bước, hắn đưa tay về phía trước ước lượng khoảng cách giữa mình và hòn đá rồi hai chân từ từ trùng xuống. Đám người thấy vậy lập tức lùi lại đằng sau, nín thở chờ đợi hành động tiếp theo của chàng thiếu niên.

Lúc này Lê Minh hơi lùi chân phải điều chỉnh lại trọng tâm cơ thể. Hít một hơi thật sâu, hắn gồng năm ngón tay của mình lại cứng như sắt rồi mới dồn hết sức vừa từ từ nắm chặt lại, vừa chậm rãi đưa cánh tay về phía sau. Các bắp thịt trên tay hắn phồng lên căng tròn, gân xanh nổi lên chằng chịt, to bằng cả đầu đũa, cứng ngắc.

"Phá!" Lê minh hét to một tiếng đồng thời dùng hết sức bình sinh đấm mạnh về phía trước.

"Rắc!" Không khí xung quanh r·úng đ·ộng, bụi mù bốc lên trắng xóa, mấy người đằng trước phải lấy tay áo che mũi, quay mặt lại phía sau để tránh khói bụi, mấy người phản ứng chậm lập tức ho sặc sụa.

Đằng sau một đám dân làng không chịu khói bụi ảnh hưởng, nghe được tiếng động lập tức sung sướng ôm nhau hét to, cái tảng đá c·hết tiệt đó cuối cùng cũng bị phá vỡ. Nhưng sao tiếng đá vỡ lại bé thế nhỉ?

Đợi khói bụi tan đi, lão trưởng thôn dẫn đầu mọi người tiến lại chỉ thấy Lê Minh đang đứng thất thần ở đó. Phía trước tảng đá ngoài màu xanh rêu quen thuộc bỗng có thêm vài v·ết m·áu đỏ tươi thật là rực rỡ.

Lê Minh nén đau đớn cố nặn một nụ cười méo mó nhìn lão trưởng thôn. Hắn phải cố gắng lắm mới kìm được không ôm tay hét lên thật to, có lẽ tay hắn đã gãy mất mấy cái xương cũng không biết chừng.

Nhìn nắm đấm đang run rẩy vẫn còn nhỏ máu của hắn, ông lão trưởng thôn cũng không biết nói gì cho phải. Mọi người trong thôn lúc này cũng tiến đến, sững sờ mà nhìn tảng đá vẫn còn đứng sừng sững ở đó. Hóa ra không phải tiếng đá vỡ mà là tiếng xương gãy à, làm mọi người mừng hụt một phen.

"Xin lỗi đã khiến mọi người thất vọng!" Lê Minh cúi đầu 90 độ, không dám nhìn thẳng mặt lão trưởng thôn.

Yên lặng một lúc lâu, ánh mắt hắn bỗng lóe lên một tia kiên nghị: "Xin mọi người hãy để cháu thử lại lần nữa!". Vẫn là cái giọng nói sang sảng đầy sức mạnh lúc trước khiến mọi người chỉ nghe thôi cũng cảm thấy tin tưởng.

Người dân tuy đang rất thất vọng nhưng sự quyết tâm trong giọng nói của Lê Minh khiến họ b·ị đ·ánh động, mọi người đều nhìn về hướng trưởng thôn rồi không hẹn mà cùng lùi về phía sau. Nói thật, nếu cậu thiếu niên này có thể phá vỡ tảng đá thì quá tốt còn nếu không thì mọi chuyện vẫn như cũ, họ cũng chả mất gì cả.

Lê Minh lại một lần nữa nhìn tảng đá, lần này hắn biết đây không phải là một tảng đá bình thường bởi vì không có một tảng đá bình thường nào chịu một đấm toàn lực của cậu mà lại không hề hấn gì.

Nhưng nếu đã đáp ứng với mọi người thì dù khó khăn đến mấy hắn cũng sẽ quyết tâm thực hiện cho bằng được. Nếu đấm một quyền không vỡ, hắn sẽ đấm 10 quyền, 100 quyền, đấm đến khi tảng đá này chịu vỡ mới thôi.

Lê Minh lại bắt đầu xuống tấn để thử lại lần nữa.

"Cháu đang làm gì đấy, thằng ngốc!" Lúc hắn đang lấy hơi chuẩn bị khí tụ đan điền thì tiếng một ông lão tức giận bỗng vang lên từ phía sau hắn kèm theo đó là một tiếng cốc đầu rất vang. Cốc đầu mà cũng có thể tạo ra âm thanh lớn như vậy quả thật không phải người thường có thể làm được.

Mọi người nhìn sang, đó là một ông lão ngoài 80, dáng người chắc nịch, lưng đã hơi còng nhưng tóc thì vẫn còn đen nhánh như thanh niên hai mươi. Nhìn cái bắp tay đầy gân guốc chẳng hợp với tuổi tác của ông, mọi người không khỏi thương hại cậu thiếu niên đang ôm đầu trốn sau tảng đá.

"Ta mới rời khỏi một lúc mà cháu đã lập tức gây chuyện rồi. Cháu có biết đây là gì không?”

Không đợi Lê Minh trả lời, ông lại tức hổn hển tiếp tục nói.

“Đây là Hấp Thạch. Cháu có biết Hấp Thạch là cái gì không mà định đấm vỡ hả thằng ngốc. Có luyện quyền thêm chục năm nữa cháu cũng không làm gì được nó đâu."

Mắng xong một hồi ông lão lại lẩm bẩm: "cháu ngốc thế này làm sao ta yên tâm giao Tuyết nhi cho cháu chăm sóc được đây".

Nghe đến hai chữ Tuyết nhi, Lê Minh như bị động kinh, lập tức đứng phắt dậy nói: "Ông yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ chăm sóc, bảo vệ thật tốt em ấy."

"Có tảng đá cũng không làm gì được mà đòi bảo vệ người khác" Ông lão không thèm quay mặt lại bĩu môi nói. Ánh mắt ông lóe lên một vệt u buồn, khóe mắt có chút cay cay.

Đến ông đã từng đao vương lừng lẫy là thế mà còn không bảo vệ tốt được con rể, con gái mình thì có quyền gì yêu cầu thằng bé.

"Nhưng ông vừa bảo đó là Hấp Thạch" Lê Minh nghĩ trong đầu, hắn rất muốn phản bác nhưng lại không dám nói ra vì hắn biết nếu mình dám cãi lại ông thì sẽ thảm vô cùng.

Lão trưởng thôn thấy ông lão mới đến có vẻ giống võ lâm cao thủ lập tức tiến lại làm quen. "Không biết ông đây tên gọi là gì?"

"Cứ gọi tôi là Hàn lão là được" Hàn lão tươi cười đáp, quả là một người rất dễ gần.

"Tôi thấy Hàn lão có vẻ rất hiểu biết về tảng đá này, không biết Hàn lão có thể giúp chúng tôi rời đi hay phá vỡ nó được không, thôn chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích." Lão chỉ nói cảm kích mà không nói hậu tạ vì thôn này tương đối nghèo không xuất ra được đồ gì đáng giá. Mà nhìn cách ăn mặc của hai ông cháu hiển nhiên không phải cùng một hạng người với bọn họ.

"Đây là Hấp Thạch, một loại đá rất hiếm thấy nhưng giá trị không lớn. Loại tảng đá này rất cứng, một khối thống nhất tự thành một thể. Mọi tác động từ bên ngoài đều bị nó trung hòa hết vì vậy chỉ có thể phá vỡ nó từ bên trong và một khi vỡ là vỡ vụn nên không thể đục đẽo, chế tạo v·ũ k·hí, nói chung chẳng có tác dụng gì. Ông muốn phá vỡ nó thì cách đơn giản nhất là chất củi nung nóng đỏ tảng đá khiến nó hấp thu đủ năng lượng, sau đó chỉ cần tác động một lực nhẹ là nó sẽ tự vỡ."

Nói xong, ông đi về phía Lê Minh đang ngồi lấy tay kéo tai cậu xách lên. Lê Minh tội nghiệp không dám phản kháng chỉ có thể cố kêu to tỏ vẻ đáng thương.

"Thằng ngốc này, cháu làm gì cũng phải suy nghĩ một chút chứ. Nếu đây chỉ là một tảng đá bình thường thì mọi người cần gì phải nhờ cháu giúp."

"Dạ cháu biết sai rồi, ông có thể buông tay ra trước được không?" Lê Minh cầu xin nói.

Ông lão trưởng thôn thấy vậy lúc này mới chạy lại cười nói:

"Dân làng chúng tôi cảm ơn hai ông cháu rất nhiều. Nếu hai ông cháu rảnh xin hãy ở lại đây chơi, một lát đợi chúng tôi phá vỡ tảng đá xong sẽ làm cơm mời hai vị."

"Thằng nhóc này mới ra ngoài không hiểu chuyện đã khiến mọi người chê cười, chúng tôi còn muốn lên núi có chút việc xin phép đi trước". Nói xong ông khẽ chào mọi người rồi kéo tai Lê Minh đi về phía trong trấn.

Đại Phong là một trấn nhỏ nằm ngay dưới chân núi Thiên Sơn. Người dân ở đây sống chủ yếu bằng nghề săn bắt hái lượm, cuộc sống tương đối vất vả.

Hàng tháng đều có thương nhân mang theo vàng bạc, lương thực tới đây thu mua các loại da thú, dược liệu, đặc sản linh tinh nhưng do đường xá xa xôi hiểm trở nên số lượng thương nhân cũng không nhiều và thường tìm đủ mọi cách để ép giá người dân.

Trong trấn có một quán rượu duy nhất gọi là Lương Sơn quán. Mặc dù có cái tên rất giang hồ nhưng chủ nhân lại là một người phụ nữ xinh đẹp tên Hàn Xuân Hương, mọi người vẫn quen gọi là bà chủ quán.

Quán không rộng chỉ có vẻn vẹn sáu cái bàn nhưng bên trong lại rất ngăn nắp sạch sẽ, đúng là có bàn tay của phụ nữ có khác.

Giúp việc cho quán là một cậu nhóc tầm 13, 14 tuổi tên là Lý Lực. Cả Lý Lực và bà chủ quán đều vốn không phải người trong trấn mà là người từ nơi khác. Họ chuyển đến đây sinh sống đã được gần chục năm. Người ta vẫn đồn rằng Lý Lực chính là con trai của bà chủ quán tuy rằng hai người nhìn chả có nét gì giống nhau cả.

"Chủ quán cho một bình nếp cẩm, một cân thịt bò". Một giọng nói sang sảng đầy nội lực vang lên hiển nhiên chính là Lê Minh.

Hàn lão ngồi phía đối diện nghe xong lấy tay che mặt, kéo ghế cách xa thằng cháu ngốc của mình một ít. Tên ngốc này nghe truyện kiếm hiệp nhiều quá, đi đâu cũng động tí là một bình rượu, một cân thịt bò, ở đây rừng núi lấy đâu ra thịt bò.

Nhìn hai người mới đến, Lý Lực có chút ngạc nhiên. Trấn này tương đối hẻo lánh, lâu lâu mới có một đoàn thương lái ghé qua vì vậy ai đến quán ăn, thậm chí khẩu vị ra sao hắn hầu như đều có thể nhớ rõ.

Hai người mới đến hiển nhiên không phải thương nhân, không biết đến đây có mục đích gì, cậu thầm tự hỏi.

Nhìn hai người ăn mặc có vẻ giản dị nhưng để ý kĩ thì quần áo đều là loại vải thượng hạng hiển nhiên là kẻ có tiền, thật ra chỉ từ cách gọi món ăn cũng biết, thợ săn vùng này rất ít người dám một lần gọi cả cân thịt nhắm rượu như vậy.

Không quan tâm họ đến làm gì, chỉ cần có tiền là được. Tự cảm giác mình là một người bồi bàn chuyên nghiệp, Lý Lực lập tức chạy tới nở một nụ cười tươi nhất có thể đồng thời khom mình giới thiệu.

“Xin lỗi quý khách, chỗ chúng tôi không có thịt bò nhưng còn rất nhiều món ngon khác cầy tơ bảy món, gà hầm thuốc bắc, sườn xào chua ngọt...”

Hàn lão nghe hắn giới thiệu có chút phiền lập tức ngắt lời nói:

"Dừng, gọi bà chủ Hương Xuân của cậu ra đây trước đã, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy. Chuyện ăn uống hãy để sau."

Lý Lực lần thứ hai ngạc nhiên nhìn ông lão. Ở đây mọi người đều nghĩ bà chủ tên là Hàn Xuân Hương, chỉ có hắn biết bà chủ nhưng tên thật là Hàn Hương Xuân. Nhưng tại sao ông lão này lại biết được.

Hai người hiển nhiên là lần đầu đến trấn này không ít nhất cũng là lần đầu tiên ăn ở quán này bởi vì những người đã từng ăn ở Lương Sơn quán đều biết quán rượu chỉ cung cấp một loại rượu gạo duy nhất và chắc chắn là không thể có thịt bò rồi.

Tuy nghi ngờ nhưng hắn vẫn chạy vào trong tìm bà chủ.

Bên trong gian bếp nhỏ, một thiếu phụ xinh đẹp đang chuyên chú lọc thịt cá. Chiếc dao phay trên tay nàng còn đưa nhanh hơn cả thoi đưa khiến Lý Lực nhìn xem mà hoa hết cả mắt. Từ lúc bà chủ cứu hắn khỏi tay bọn buôn người cậu đã biết nàng là một võ lâm cao thủ.

"Khách gọi món gì?" Lúc này Bà chủ quán đã lọc xong con cá từ bao giờ quay sang hỏi Lý Lực.

"Không phải, bà chủ có hai khách nhân đến tìm ngài. Một ông lão ngoài 80 lưng hơi gù dẫn theo một thiếu niên tầm 17, 18 tuổi."

"Ta biết rồi, bưng thức ăn ra cho khách bàn 1 đi."

thiếu niên phá đá