Chương 1: Thức tỉnh trong thế giới mới
Hạ Du mở mắt, cơ thể nhẹ bẫng, cảm giác đau nhức sau vụ t·ai n·ạn hoàn toàn biến mất. Trước mắt anh là một căn phòng lạ lẫm, sáng bóng với ánh sáng tự nhiên lan tỏa t·ừ t·rần nhà. Những vật dụng xung quanh vừa hiện đại, vừa xa lạ, không có bất kỳ điểm tương đồng nào với ngôi nhà nhỏ mà anh từng sống. Anh bật dậy, tim đập thình thịch.
“Xin chào, Hạ Du.”
Một giọng nói vang lên. Không phải từ môi trường xung quanh, mà từ trong đầu anh. Âm thanh rõ ràng, máy móc nhưng lại dễ chịu, khiến anh giật mình.
“Cái quái gì… Ai đang nói?” Hạ Du nhìn quanh, giọng run run.
“Tôi là O-Muse, Trợ lý Âm nhạc Tối ưu. Anh đã được chuyển sinh đến thế giới Azuris. Tôi được tích hợp vào hệ thần kinh của anh để hỗ trợ trong việc sáng tác và thực hiện các tác phẩm âm nhạc.”
“Azuris? Chuyển sinh?” Anh ngây người. “Đây là một trò đùa sao? Tôi không c·hết chứ?”
“Anh đ·ã t·ử v·ong trong thế giới cũ. Đây không phải giấc mơ. Tôi sẽ giúp anh hòa nhập với thế giới mới.”
Hạ Du thở dồn dập. Một AI tích hợp trong đầu anh? Điều này giống như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà anh từng đọc, nhưng tất cả lại quá chân thật để là tưởng tượng. Anh cố gắng trấn tĩnh và nhìn ra cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài khiến anh kinh ngạc: Những tòa nhà cao tầng, đường phố tấp nập người qua lại, nhưng điều khiến anh chú ý hơn cả là bầu không khí vô cùng thoải mái.
Không giống Trái Đất nơi ai cũng tất bật làm việc để kiếm sống, ở đây mọi người dường như sống chậm hơn, vui vẻ hơn. Những quán cà phê, sân khấu biểu diễn, và trung tâm giải trí xuất hiện dày đặc, thu hút đám đông. Anh thấy các nhóm người đang chăm chú lắng nghe một ban nhạc biểu diễn ngay trên phố, tiếng cười nói hòa quyện trong không khí.
“Azuris là một thế giới nơi sức sản xuất phát triển vượt bậc,” O-Muse giải thích. “Nhu cầu cơ bản của con người như thực phẩm, nơi ở, và các tiện ích khác được đáp ứng dễ dàng. Vì vậy, người dân tập trung vào việc tận hưởng cuộc sống, và ngành giải trí được tôn vinh hơn bất kỳ lĩnh vực nào.”
Hạ Du gật đầu, bắt đầu hiểu ra lý do không khí ở đây khác biệt đến vậy. Anh cũng nhận ra rằng những người làm trong ngành giải trí được coi trọng, họ không chỉ là nghệ sĩ mà còn là biểu tượng văn hóa.
“Tôi được thiết kế để hỗ trợ anh trong việc sáng tác âm nhạc, giúp anh đạt đến đỉnh cao khả năng của mình,” O-Muse tiếp tục giải thích.
“Chờ đã,” Hạ Du ngắt lời. “Vậy tôi phải làm gì ở đây? Tại sao lại là tôi?”
“Câu hỏi đó vượt ra ngoài khả năng của tôi. Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ anh tối ưu hóa âm nhạc, giúp anh đạt được tiềm năng tối đa. Tôi đã nhận diện được khả năng sáng tác nhạc vượt trội của anh.”
“Khả năng sáng tác? Nhưng tôi chưa bao giờ thành công…” Hạ Du thì thầm.
Anh chợt nhớ về những ngày tháng cặm cụi sáng tác, nhưng mọi bài hát của anh đều bị chính anh cất giấu. Cảm giác tự ti, sợ bị từ chối luôn khiến anh không dám chia sẻ âm nhạc của mình với bất kỳ ai.
“Tôi sẽ minh chứng,” O-Muse lên tiếng. “Anh hãy nghĩ về một giai điệu đơn giản.”
Sau một thoáng chần chừ, Hạ Du nhắm mắt lại. Anh thử tưởng tượng một đoạn nhạc nhỏ mà mình từng nghĩ ra khi còn làm việc trong phòng thu âm, một giai điệu piano chậm rãi, mang chút cảm giác u sầu.
Ngay lập tức, trong đầu anh vang lên âm thanh của bản phối hoàn chỉnh. Giai điệu piano giờ đây được thêm vào nhạc nền trầm ấm của dàn dây, tiếng trống khẽ gõ tạo nhịp, và một giọng hát ảo hòa quyện vào giai điệu.
“Chuyện này…” Hạ Du há hốc miệng.
“Đây là bản tối ưu hóa đầu tiên từ ý tưởng của anh. Với tôi, mọi giai điệu đều có thể được biến đổi thành một tác phẩm hoàn chỉnh.”
Hạ Du ngồi phịch xuống ghế, vừa kinh ngạc vừa bối rối. “Nếu tất cả đều được tối ưu bởi AI… thì nó có còn là âm nhạc của tôi không?”
“Âm nhạc vẫn bắt đầu từ ý tưởng của anh. Tôi chỉ là công cụ giúp anh hiện thực hóa nó.”
Hạ Du lặng thinh. Anh nhìn vào lòng bàn tay, nơi vẫn còn cảm giác lạnh lẽo từ vụ t·ai n·ạn. Liệu đây có phải cơ hội để anh làm lại cuộc đời?
Trong khoảnh khắc ấy, một ký ức chợt hiện lên trong tâm trí Hạ Du: Một đêm khuya ở Trái Đất, anh ngồi trước cây đàn piano cũ, sáng tác một bài hát mà anh không bao giờ hoàn thành. Bài hát ấy gắn liền với nỗi đau từ việc anh luôn sợ hãi bị từ chối, sợ bị phán xét.
O-Muse ngay lập tức nhận diện ký ức này.
“Tôi đã ghi nhận giai điệu đó. Anh có muốn tôi hoàn thiện nó ngay bây giờ không?”
Hạ Du lắc đầu, cảm xúc trào dâng.
“Không. Đây là thứ duy nhất mà tôi muốn tự mình làm. Nếu tôi làm lại cuộc đời, tôi phải hoàn thành nó bằng chính đôi tay của mình, không phải sự hoàn hảo từ AI.”
O-Muse im lặng trong giây lát, rồi đáp: “Tôi sẵn sàng chờ đợi.”