Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hồi Kí Hadidu
Unknown
Chương 1: Hạ Du
Tiếng búa gõ côm cốp vang lên giữa khoảng không chật hẹp của xưởng sửa máy. Mùi dầu nhớt hòa với không khí oi nồng cuối ngày, vương lại trên nền xi măng ẩm. Một chiếc máy khoan cũ nằm lăn lóc trên bàn, vết nứt nhỏ trên thân máy giống như một vết sẹo lâu năm.
Hạ Du cúi đầu, ngón tay chai sạn siết chặt chiếc vít. Mồ hôi rịn trên trán, chảy thành vệt mờ trên làn da rám nắng. Anh vặn vít bằng một động tác dứt khoát, tiếng "cạch" khô khốc vang lên.
Ngoài cửa, một giọng nói the thé cất lên:
— Thợ Du câm ơi! Sửa cái này bao lâu?
Anh không nhìn lên. Chỉ lặng lẽ kiểm tra lại linh kiện rồi đáp, giọng khàn đặc:
— Hai tiếng.
Người khách bĩu môi, làu bàu điều gì đó về đám thợ sửa máy suốt ngày vùi đầu vào đống sắt vụn. Hạ Du không bận tâm. Anh quen rồi. Cái tên “thợ Du câm” không còn là lời trêu chọc nữa, mà giống như một danh xưng mặc định dành cho anh.
Bác Tám, chủ tiệm sửa xe gần đó, cười ha hả:
— Hạ Du này, cháu làm gì mà mặt lúc nào cũng nghiêm nghị như sắp tận thế vậy? Cười lên chút đi!
Hạ Du ngước lên, gượng cười. Nhưng ngay cả nụ cười ấy cũng mang vị của rỉ sét.
Phía trên đầu, tấm biển "Xưởng sửa máy Hạ Phát" treo vẹo vọ, lớp sơn bong tróc thành những mảng loang lổ. Một con mèo xám nhảy lên bàn, vươn vai lười biếng, mắt vàng lấp lánh trong ánh hoàng hôn.
Buổi trưa, Hạ Du đóng cửa tiệm quay về trong phòng.
Căn gác xép ọp ẹp, không rộng hơn gian bếp của một căn nhà tử tế. Một bên là giá dụng cụ sáng bóng, xếp ngay ngắn theo thói quen nghề nghiệp. Một bên là góc giường lộn xộn, nơi những tờ hóa đơn viện phí nhàu nát chồng lên nhau.
Hạ Du đặt bát mì xuống khay, nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên cho mẹ. Người đàn bà nằm bất động sau một cơn đột quỵ, gương mặt hốc hác, đôi mắt khép hờ như thể đang trôi dạt trong một giấc mơ không hồi kết.
Trên bàn làm việc, cuốn sổ tay cũ vẫn nằm im, một góc trang bị vệt d·ầu l·oang lổ. Thỉnh thoảng, giữa những con số và bản vẽ, anh lại lén ghi vào đó một câu thơ, một giai điệu ngắn. Như thể giữa những bánh răng cơ khí, anh vẫn cố tìm một chút hơi thở của chính mình.
Đài radio cũ bất chợt phát lên bài "Dấu Chân Địa Đàng". Một tiếng guitar mộc mạc vang lên, kéo theo cơn sóng hoài niệm. Hạ Du dừng tay, nhắm mắt lại một giây. Anh muốn để âm nhạc nhấn chìm mình, nhưng tiếng chuông điện thoại chát chúa kéo anh trở lại thực tại.
— Anh ơi, trường em cần đóng tiền thiết kế đồ án…
Giọng Hạ Lan vang lên qua điện thoại, khiến đôi mắt anh nhắm nghiền lại.
Anh lặng lẽ đặt điện thoại xuống bàn, đôi mắt anh lướt qua những con số trên tờ hóa đơn viện phí, rồi lướt đến bức tường, nơi treo bức ảnh gia đình đã cũ.
Cha mẹ anh trong bức ảnh trông trẻ trung, đầy sức sống. Người đàn ông ấy từng ôm hai anh em vào lòng, kể chuyện về những chiếc máy thần kỳ có thể tạo ra phép màu.
Giờ đây, trong phòng chỉ còn tiếng thở khò khè của mẹ anh, loang ra từ phòng bên, len qua những kẽ hở trên vách gỗ.
Ánh mắt anh dừng lại trên tờ lịch cũ, nơi có dòng chữ nguệch ngoạc:
"Trả nợ lãi Ngân hàng - 15 triệu"
Hạ Du ngồi bệt xuống sàn, lặng lẽ ăn mì trước màn hình TV đen ngòm. Không có âm thanh nào ngoài tiếng nhai nhóp nhép khô khốc.
Đêm muộn, gió heo may lùa qua khe cửa, mang theo cái lạnh cuối thu. Hạ Du ngồi trên giường, ánh đèn vàng hắt lên những đường nét mệt mỏi trên khuôn mặt anh.
Hạ Du quỳ xuống, thò tay dưới gầm giường, kéo ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Lớp sơn đã phai, mối mọt đã gặm nhấm những góc cạnh.
Anh mở nắp hộp.
Mùi gỗ mục xộc vào mũi.
Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn đường hắt qua khe cửa, anh nhìn thấy một cây đàn guitar phủ bụi, nằm im lìm như một ký ức bị lãng quên.
Bên dưới cây đàn, có một tập giấy nhàu nát. Những trang giấy úa vàng, trên đó là nét chữ nguệch ngoạc:
"Tập truyện ngắn Dã Thảo - 2012"
Bàn tay anh khẽ run.
Hình ảnh người cha thời trẻ hiện lên trong tâm trí anh.
Ông đang sơn chiếc hộp gỗ, vừa làm vừa cười:
— Con ơi, chỗ này để giấu những giấc mơ không dám nói thành lời…
Cậu bé Hạ Du khi ấy ngồi xổm bên cạnh, say mê nhìn bàn tay cha lướt trên những thanh gỗ.
Bất chợt, hình ảnh ấy nhòa đi. Tiếng máy móc ầm ầm lấn át. Mùi dầu nhớt bủa vây, kéo anh về thực tại.
Hạ Du mở mắt.
Anh cầm cây đàn lên, phủi lớp bụi mỏng, ngón tay run run lướt trên dây đàn. Một sợi dây đã đứt, treo lơ lửng như một câu chuyện bị bỏ dở.
Anh khẽ nhấn ngón tay xuống phím đàn. Một âm thanh khô khốc vang lên, lạc lõng giữa màn đêm.
Hạ Du ôm cây đàn vào lòng. Lâu lắm rồi, anh mới cảm thấy một điều gì đó trong tim mình đang khẽ lay động.
Bên ngoài cửa sổ, bóng anh in lên tường, nhỏ bé và lặng lẽ giữa những dãy nhà chìm trong bóng tối.
Mưa rơi lấm tấm trên mái tôn, để lại những giọt nước đọng lại như nốt nhạc lặng thinh. Trời không quá lạnh, nhưng cái se sắt len lỏi qua từng ngõ ngách, bám vào quần áo, tóc tai, cả trong lòng người.
Quán cà phê "Lá Thu" nằm nép mình dưới tán cây sưa già, cửa kính phủ hơi nước mờ mờ, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ bên trong, như một cái ôm dịu dàng giữa trời mưa.
Cánh cửa kính rung nhẹ khi Hạ Du bước vào. Bên ngoài, bảng hiệu gỗ có khắc dòng chữ "Lá Thu" đung đưa theo gió, những vệt sơn cũ kỹ nhòe dưới ánh đèn đường. Trên mặt kính mờ hơi nước, bóng dáng anh phản chiếu méo mó, lẫn vào những tia sáng ấm áp từ trong quán hắt ra.
Tiếng chuông leng keng vang lên. Giai điệu Dancing with Your Ghost bản acoustic khe khẽ trôi trong không gian.
Hạ Du vô thức siết chặt túi đồ nghề khi lại gần khung cửa, nơi những sợi dây trầu bà rủ xuống mềm mại. Một mùi hương thoảng qua – quế, vani, và thoang thoảng mùi gỗ cháy.
Anh phủi nhẹ chiếc áo khoác cũ trước khi bước vào, vài vệt dầu máy vẫn bám trên tay áo, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với không gian tinh tế xung quanh.
Tấm rèm hạt cườm lay động, từ phía sau, một cô gái bước ra với khay cà phê nghi ngút khói.
Linh, cô chủ quán, cô bé một thời từng là fan nhí của anh suốt những năm cấp 3.
Cô mặc áo bà ba lụa trắng, phối quần ống rộng màu nâu nhạt. Mái tóc búi cao, cài hờ một cây bút chì. Trông cô giống như bước ra từ một bức tranh xưa, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh lại là điều kéo con người ta trở về thực tại.
Cô nghiêng đầu, mỉm cười:
— Anh Du đúng giờ quá! Cỗ máy "bà cụ" này lại trái chứng rồi.
Hạ Du không đáp, chỉ gật đầu. Anh kéo ghế ngồi xuống bên chiếc máy pha cà phê cổ. Một cỗ máy cồng kềnh với lớp đồng xỉn màu, từng chi tiết đều toát lên dấu vết thời gian.
Linh đặt khay xuống, vô tình chạm phải ly nước.
Cạch.
Giọt nước loang ra, thấm vào cuốn sổ ghi chú của Hạ Du.
— Ôi! Em xin lỗi!
Linh chụp lấy cuốn sổ, vội vã lau khô, nhưng trang giấy đã ướt nhòe.
Hạ Du lật giở trang sổ. Những vết nước loang vào nét chữ, làm nhòe một bản vẽ mạch điện. Nhưng ở mép trang, ẩn dưới những ghi chú kỹ thuật, là một dòng chữ nguệch ngoạc:
"Tôi bước trên con phố... ôm giấc mộng lớn lao... mặc cho đời trôi xa..."
Những câu từ rời rạc, một bài hát chưa thành hình.
Linh khựng lại. Ngón tay cô bất giác chạm vào tay anh, giữ lại giữa không trung.
— Anh viết ca từ?
Hạ Du giật tay lại, nhưng cô đã kịp lướt mắt qua những dòng chữ.
— Sao không ký tên Hadidu ở đây?
Anh sững người, Hadidu, bút danh anh tự đặt cho mình thời cấp 3. Cái tên ấy, bao lâu rồi anh chưa nghe ai nhắc đến?
Hạ Du vội đóng sổ, nhưng vết dầu nhớt trên tay đã in thành một vệt mờ trên tay áo lụa trắng của Linh.
Cô nhìn xuống, rồi bật cười khẽ.
Anh quay đi, vờ như không thấy.
Trong sự im lặng kéo dài, Hạ Du cúi xuống, tập trung vào công việc. Tiếng tua vít xoáy vào kim loại vang lên chát chúa.
Linh ngồi bệt xuống sàn bên cạnh anh, ngón tay khẽ vuốt ve sợi dây đàn tranh đứt.
— Tối thứ Bảy quán em có acoustic night...
Giọng cô nhẹ như hơi cà phê vừa pha.
— Anh đến chơi đi?
Hạ Du siết chặt cây tua vít.
— Tôi là thợ máy, không phải nghệ sĩ.
Linh mỉm cười, nhưng không nói gì.
Anh vặn mạnh con ốc cuối cùng, có phần quá lực.
Chiếc máy pha cà phê khởi động, phát ra một âm thanh gằn gượng như tiếng thở dài của một kẻ già nua.
Linh đẩy về phía anh một ly cà phê đen.
— Của thợ máy – không đường.
Khói bốc lên, hòa vào ánh đèn vàng.
Hạ Du nhìn xuống ly cà phê. Hơi đắng trầm lặng của nó phản chiếu cuộc đời anh – không có chỗ cho vị ngọt.
Anh không vội uống.
Tiếng máy xay cà phê vang lên sau quầy. Nhân viên pha chế giã trà đinh bằng chiếc chày nhỏ, từng nhịp từng nhịp, tạo nên một giai điệu vô thức.
Ánh mắt Hạ Du lướt qua quầy tính tiền.
Ở đó, giữa những hóa đơn chưa thanh toán, một cuốn vở mỏng lẫn vào – bìa giấy đã ngả vàng, bốn chữ "Hồi kí Hadidu" mờ dần theo thời gian.
Anh nhắm mắt.
Bên tai, tiếng dây đàn đứt vẫn rung khe khẽ trong tâm trí.
Chiều chủ Nhật, những tia nắng nhợt nhạt len qua cửa sổ, vẽ lên lớp bụi phủ trên kệ sách và những món đồ cơ khí ngổn ngang. Căn phòng của Hạ Du vẫn như cũ – đơn sơ, lạnh lẽo, hệt như chủ nhân của nó.
Anh ngồi bên bàn làm việc, tay xoay chầm chậm cây bút máy. Trước mặt là cuốn sổ tay mở sẵn, nét chữ nghiêng nghiêng bắt sáng:
"Cuộc sống như một cuộc đua
Ai cũng cần một đường chạy"
Một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Trước khi Hạ Du kịp phản ứng, cánh cửa bật mở.
Hạ Lan xuất hiện như một cơn lốc: chiếc váy vàng nhạt lay động theo từng bước chân, mái tóc buộc hờ hững vương chút hương nước hoa ngọt ngào. Cô kéo theo một chiếc vali sặc sỡ, trái ngược hoàn toàn với tông màu xám xịt trong phòng.
"Anh Du!" – Cô reo lên, không giấu nổi phấn khích – "Em về thăm này! Anh nhớ em không?"
Không đợi trả lời, cô lao đến ôm anh như ngày bé vẫn thường làm. Nhưng Hạ Du chỉ khẽ nghiêng người tránh đi.
"Sao không báo trước?" – Giọng anh khàn đặc, mắt né tránh ánh nhìn của em gái – "Để anh... dọn phòng."
Hạ Lan đảo mắt nhìn quanh. Vẫn căn phòng cũ, vẫn sự bừa bộn đầy tính toán. Nhưng có gì đó... khác.
Cô cúi xuống, nhặt một vật dưới gầm giường.
"Gì đây? Đàn guitar?"
Hạ Du giật mình, vội chụp lấy cây đàn như muốn che giấu điều gì đó. Nhưng đã quá muộn.
Bên trong hộp gỗ, một tập bản thảo dày cộp lộ ra, cái tên trên trang bìa khiến Hạ Lan khựng lại:
"Tiếng hát Từ trái tim"
Cô lật nhanh vài trang, mắt lướt qua những dòng chữ phủ đầy đam mê mà anh chưa từng nhắc đến. Rồi cô ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm.
Không khí trong phòng đặc quánh lại.
"Dã Thảo?" – Cô đọc to bút danh của anh, giọng run run – "Cỏ dại? Anh coi nghệ thuật của mình là thứ bỏ đi?"
Hạ Du không đáp.
Cô siết chặt tập bản thảo, cảm giác bị phản bội dâng tràn trong lồng ngực.
"Tại sao anh giấu em?" – Giọng cô nghẹn lại – "Anh từng bảo anh ghét văn thơ phù phiếm mà?"
Hạ Du nhìn xuống, bàn tay đặt trên cây đàn khẽ siết lại.
"Tại sao anh bỏ học?" – Giọng cô trở nên gay gắt hơn – "Vì em sao? Vì cái lý do vớ vẩn 'anh trai phải hy sinh' của anh sao?"
Hạ Du nhắm mắt lại một thoáng. Trong đầu anh vang vọng giọng cha năm xưa, thấm vào từng kẽ tường mục: "Làm anh cả... phải biết che chở..."
Anh nhớ rõ cái đêm h·ỏa h·oạn định mệnh, anh và mẹ ngồi bệt trên hành lang bệnh viện lạnh ngắt. Tờ giấy miễn trách đè nặng trên đùi, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Tay anh vô thức xé từng trang nhật ký, ném vào thùng rác y tế.
Anh nhớ cái ngày anh cầm tờ đơn xin thôi học dưới cơn mưa tầm tã, thầy cô bạn bè đều khuyên anh tiếp tục nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu. Cha mất, mẹ không thể một mình nuôi cả anh và em gái ăn học.
Anh nhớ buổi tối hai anh em ngồi dưới hiên nhà, mưa rơi lộp độp trên mái tôn. Cô bé Hạ Lan ôm chặt lấy cuốn phác thảo trong lòng, mắt đỏ hoe.
"Mẹ không cho em vẽ nữa…" – Giọng cô thổn thức – "Bảo em phải học kinh tế, kiếm tiền, không được vẽ vời linh tinh."
Hạ Du đã siết chặt vai em, nói như một lời thề:
"Không sao. Anh sẽ làm thay phần của em. Em cứ vẽ, anh sẽ lo tất cả."
Vậy mà bây giờ, chính cô lại là người đứng trước mặt anh, chất vấn anh về điều mà anh từng từ bỏ.
Hạ Lan cúi xuống, lật trang bìa. Một hình dán Hello Kitty cũ kỹ lộ ra dưới lớp keo bong tróc. Món quà sinh nhật cô vẽ tặng anh năm mười lăm tuổi.
Nó vẫn còn đây.
Cô bật cười, nhưng tiếng cười nghe như gió thổi qua tán lá khô.
"Anh cứ làm anh hùng một mình đi!" – Cô bật khóc, giọng vỡ vụn.
Tiếng vali lăn trên sàn gỗ như tiếng nức nở. Hạ Lan kéo chiếc vali sặc sỡ ra cửa, dừng lại ở ngưỡng nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau. "Em không cần anh hy sinh!" – Cô hét lên, giọng vang xé không gian – "Em cần một người anh thật sự, không phải tượng đài tử tế!"
Cánh cửa đóng sầm. Bóng tối tràn vào căn phòng như thủy triều.
Tiếng kính vỡ vang lên.Trên kệ sách, một bức ảnh gia đình vừa đổ xuống. Lớp kính rạn nứt kéo dài, chia đôi gương mặt hai anh em trong tấm hình.
Hạ Du ngồi thụp xuống, tay run run nhặt từng mảnh kính vỡ.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Trong quán cà phê đối diện bến xe, Hạ Lan ngồi co ro góc tối. Ly cà phê đen nguội lạnh, viên đường cuối cùng tan dần dưới đáy. Cô lật từng trang bản thảo của anh trai, mắt dừng lại ở chi tiết:
"Em gái tôi mang chiếc khăn quàng đỏ – thứ duy nhất còn sót lại sau trận h·ỏa h·oạn t·hiêu r·ụi giấc mơ..."
Tay cô run lên, chạm vào vết sẹo nhỏ trên cổ – di chứng từ v·ụ c·háy năm nào.