Tử Văn bước đi từ từ đến chỗ cây cột, mỗi bước chân đặt xuống đều thận trọng, nếu có bất cứ vật kì lạ nào xuất hiện hắn có thể phản ứng kịp.
Đương nhiên, khung cảnh xung quanh, bên trên và vị trí cây cột cũng được hắn liệt vào hàng nguy hiểm. Có thể nói không gian yên tĩnh không khiến Tử Văn thả lỏng đề phòng mà càng khiến hắn đề cao cảnh giác.
Từng bước, tường bước. Cuối cùng Tử Văn đã đến được vị trí của cây cột, vết lõm nằm ở vị trí cao bằng ngực hắn. Tử Văn đưa tay phải đang nắm v·ũ k·hí, rồi xoay sang đầu thương chuẩn bị găm vào vết lõm.
"Cẩn thận!!!" Tiếng thét đồng thanh của những người còn lại vang lên.
Cùng ngay lúc đó Tử Văn cũng nghiên người né đi. Hắn không biết thứ tấn công là gì nhưng hắn cảm nhận được thứ này muốn lấy mạng mình, như phản ứng tự nhiên hắn đã tránh được.
"Nhanh! Nằm sấp xuống!" Số 1 hét lên cảnh tỉnh cho mọi người, bởi vì hắn đã thú hóa nên mọi giác quan của hắn rất mạnh, hắn lập tức đưa ra phán đoán.
"Vụt… Vụt…" Ba bức tường còn lại ngay trên mỗi chiếc vảy của ba con rồng đột nhiên bị chạm rỗng, mũi tên thi nhau từ đó bắn ra.
Rất may cả bọn nghe theo lời số 1 nằm sấp xuống, mũi tên chỉ bay sượt qua đỉnh đầu mà không hạ thấp thêm nữa.
"Mau mở khóa đi! Ta không muốn ở đây nữa!" Số 15, tên đồng bọn duy nhất của số 3 còn sống sót sau đại nạn. Hắn dường như hỏng mất mà la lớn, nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì hiện tại đã bị bắn thành con nhím rồi!
Tử Văn cũng không khá hơn là bao, hắn cũng nhờ nằm sấp xuống mới thoát được kiếp nạn này. Theo như hắn dự đoán thì mũi tên không phải đột nhiên xuất hiện mà nó do ai đó đã kích phát cơ quan. Nhưng rõ ràng trên đoạn đường đến cây cột hắn không hề làm vật nào thay đổi vị trí.
Không tìm được vấn đề ở mình hắn liền nói lớn cho những người còn lại: "Mọi người xem lại có đè hoặc làm vật nào ở đây thay đổi vị trí hay không? Ta nghĩ đã có người vô tình kích phát cơ quan."
Những người còn lại vội nhìn xung quanh mình nhưng họ không thấy được điểm bất thường nào.
"Mẹ nó! Số 15! Chân ngươi đang đạp làm một viên gạch bị lún kìa!" Âm thanh Hoắc Kỳ tức muốn hộc máu vang lên báo cho mọi người biết kẻ nào đã gây ra tai nạn này. Bởi vì hắn ở phía sau số 15 nên mới thấy được, vậy mà tên ngu đó còn không biết!
"Ta nhớ rồi! Bởi vì giẫm phải nó nên ta mới té ngã!" Số 15 hoảng hốt nói, với một kẻ bao cỏ như hắn sao có thể phản ứng nhanh nhạy theo lời số 1 được, là bởi vì hắn té ngã đúng lúc.
Số 15 di chuyển chân ra khỏi viên gạch đó, bỏ đi trọng lượng đạp lên, viên gạch từ từ trồi lên mặt đất. Vị trí vảy của ba con rồng cũng trở lại như cũ, mưa tên cuối cùng cũng kết thúc.
"Cẩn thận mỗi chi tiết xung quanh." Tử Văn lên tiếng nhắc nhở, hắn đứng lên tiếp túc nâng vũ khí đâm vào 'ổ khóa'.
[Phát hiện người chơi có hành vi gian lận, tiến hành kích hoạt độ khó phó bản lên mức cao nhất. Phó bản tiến vào trạng thái mạt sát, sau 10 phút tất cả người chơi đều phải chết. Tiến hành đếm ngược.]
Thông báo của Quản trò như một quả bom làm nổ tung vẻ bình tĩnh của tất cả người còn sống sót. Bọn họ mở to mắt, há miệng thở không ra hơi bởi vì quá bất ngờ.
"Không phải các ngươi đã lo hết rồi sao!" Số 1 đi đến trước mặt số 15, không giữ được bình tĩnh hét lên.
"Không! Không!!! Tại sao lại từ bỏ ta! Ta vẫn còn sống mà!" Số 15 mặc kệ lời chất vấn, hắn điên loạn ngước mặt lên trời hô lớn.
"Kết thúc rồi sao? Tại sao lại như vậy? Các ngươi lừa ta!" Số 15 tiếp tục la lớn.
"Rõ ràng nói chiến thắng sẽ được…" "Vụt" "Phụt" Số 15 chưa kịp dứt lời thì một mũi tên bay ra, đâm thẳng vào giữa mày. Hai mắt hắn trợn trừng như không thể tin được. Miệng hắn mấp máy muốn nói gì đó nhưng đã quá muộn, hắn chết không nhắm mắt.
"Vụt… Vụt…" Mũi tên vừa kết thúc lại bắt đầu xuất hiện. Nhưng lần này không bắn dày như mưa mà nó thình lình bắn ra bất ngờ từng mũi. Những người còn lại gồng mình đề phòng mũi tên bắn ra ở vị trí nào.
Còn phía Tử Văn thì hắn cũng không khá hơn là bao. Mũi tên đã tập kích hắn, khiến hắn không thể bỏ vũ khí vào 'ổ khóa' được. Hắn vừa né tên vừa tận dụng thời cơ, là lúc này! Tử Văn nhanh tay đâm vũ khí vào, nhưng cách vị trí 'ổ khóa' một đốt ngón tay thì hắn không thể đâm vào được nữa, dường như có một bức tường vô hình đang ngăn trở hắn.
Tử Văn phải thu hồi tay lại bởi vì lại có mũi tên bắn hắn. Hắn cảm thấy không gian không còn như cũ, nhỏ hơn so với lúc mới bước vào.
"Không ổn! Bốn bức tường đang thu hẹp lại. Nếu không bị cung bắn chết thì cũng bị ép thành thịt nát!" Số 1 cảnh báo cho mọi người, phần nào cũng củng cố suy nghĩ của Tử Văn.
"Chết tiệt! Phần ngoài kia đang bị lún xuống! Mặt đất đang sụp!" Hoắc Kỳ la lớn, khuôn mặt hắn hiện tại không đẹp chút nào. Không gian để bọn họ né mũi tên ngày càng ít.
"Văn ca! Mở được 'ổ khóa' chưa?" Hoàng Lâm sốt ruột lên tiếng. Người luôn lấy vẻ ngoài bình tĩnh làm ngụy trang vào ngay lúc này cũng phải nhăn nhó.
"Không được! Phía trước 'ổ khóa' có một bức tường vô hình không cho ta mở!" Tử Văn lên tiếng trả lời.
"Để ta thử." Số 1 chật vật né tránh mũi tên chạy đến.
Tử Văn xoay người đối mặt với số 1, tay vừa nhấc tính đưa 'chìa khóa' thì dị biến đã phát sinh. Tử Văn bị một lực hút rất lớn hút dán lưng vào cây cột.
"Cái quái gì?" Số 1 chưa kịp đến gần Tử Văn đã bị hút dính vào trên tường.
"Aaa…" Tiếng thét đầy tuyệt vọng của Kim Ly khiến mọi người phải đưa mắt nhìn.
"Nhanh! Nắm lấy chân ta!!!" Hoắc Kỳ sốt ruột nói thất thanh.
Thì ra chỗ Kim Ly đang đứng bị sụp, chỗ bị sụp như một cái hố tối đen, quỉ mới biết rớt xuống đó có sống hay không. Nhưng rất may mắn, Hoắc Kỳ bị hút dính lưng vào tường, hai chân hắn vừa lúc vươn đến cho Kim Ly bắt kịp.
Kim Ly dùng sức ôm chặt chân Hoắc Kỳ, nàng như treo vất vưởng giữa ngọn núi. Nàng không biết có thể kiên kì đến đâu nhưng nếu có thể sống 1 phút nàng cũng rất trân trọng.
Tử Văn nhìn những người còn sống sót, ai cũng bị hút dính vào tường. Cả đám bọn họ giờ như thịt cá trên thớt, mặc sức cho phó bản xâu xé. Mũi tên bay loạn xạ, bọn họ còn may có thể nghiêng đầu né tránh, còn các vị trí như lưng, eo thì đã bị dính cứng chỉ có thể chịu đòn.
"Mẹ kiếp Quản trò! Không cần đồ gian lận thì chúng ta cũng gần thu thập đủ rồi! A!" Hoàng Lâm tức giận mắng chửi, có thể vì chửi Quản trò nên lập tức hắn bị một mũi tên bắn trúng vào bụng.
[Còn 5 phút. Nhận thấy người chơi có yếu tố xúc phạm Quản trò, tăng nhanh thời gian mạt sát, thời gian còn lại 1 phút.] Quản trò lạnh lẽo thông báo.
"Mẹ nó! Ta chửi ngươi đó Quản trò! Ngươi có mù không? À không, ngươi còn không phải là người, phi! Ta nhổ vào!" Hoàng Lâm nhận thấy không được sống lâu nửa hắn như cởi bỏ phong ấn, hình tượng với hắn bây giờ không là nghĩa lí gì nữa. Nếu chửi chết được Quản trò hắn sẽ ra sức chửi nhiều hơn nữa!
"Không ngờ ta không phải rớt chết, mà là bị ép thành thịt nát." Kim Ly sợ hãi nhìn các bức tường nhanh chóng kéo lại gần nhau, nàng mím chặt môi cố nén không phát ra tiếng khóc. Không ngờ đứng trước sinh tử con người lại bất lực đến vậy.
"Uyển, ta không thể gặp lại nàng được rồi!" Số 1 thất thần nói.
"Ha, người anh em, ít ra ngươi còn có người để mong nhớ. À đúng rồi, ngươi tên là gì? Từ lúc gặp đến giờ chúng ta chỉ gọi ngươi là số 1." Hoàng Lâm cố tỏ ra nhẹ nhàng để nghênh đón cái chết, hắn không muốn bản thân tỏ ra sợ hãi trước Quản trò.
"Ta sao? Ta tên An Bằng, Nguyễn An Bằng." An Bằng nhìn trời trả lời.
"Tên hay! Ngươi rất mạnh, ta khâm phục ngươi lắm đó." Hoàng Lâm dùng lời khen cũ rích của Hoắc Kỳ để khen An Bằng. Dù cố như nào thì đứng chết cái chết không ai không sợ hãi cả.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, Tử Văn nhìn bốn người kia hôi bại không còn ý chí sống sót cũng rất khó chịu. Hắn hiện tại cũng như bọn họ, nhưng hắn không muốn từ bỏ.
Thời gian dần cạn, Tử Văn nhìn 'chìa khóa' trên tay, hiện tại lưng hắn dán vào cột không cảm nhận được bức tường vô hình nữa. Dù sao cũng phải chết, hắn xem như thử vận may của bản thân vậy.
"Đừng uể oải nữa! Nhìn ta đây!" Tử Văn nở một nụ cười đầy khí phách, lên tiếng gọi những người kia nhìn về phía hắn.
0