0
"Chào mừng người người chơi đến với phó bản [Lối thoát]. Như tên phó bản, người chơi chỉ cần tìm ra lối thoát của phó bản thì được tính là vượt phó bản. Phó bản không giới hạn thời gian, người chơi có thể lập thành tổ đội với nhau nhưng không được quá bốn người." Qui tắc phó bản được thông báo ngay từ khi vừa đặt chân xuống.
Tử Văn quan sát xung quanh. Hắn đang đứng trên một cái đồi, phía dưới là một vườn bắp trải dài không có điểm cuối.
Theo như hắn đánh giá thì đây có lẽ là khung cảnh của một vùng thôn quê, ở đây lương thực không còn là vấn đề đáng lo ngại, qui tắc cũng không bắt buộc còn bao nhiêu người sống sót nhưng thời gian lại vô hạn. Quá kì lạ, hắn đang đắn đo có nên tham dự vào đội nào hay không.
"Số 16, ngươi có đội chưa? Còn ở đây một mình chắc là vẫn chưa có đội rồi. May thật, ngươi có muốn chung đội với ta không, ta vừa hay chưa có đội nào." Tiếng vọng từ xa của số 5 vang lại đây, người chưa thấy nhưng tiếng thì đã truyền tới trước.
Tử Văn xoay người lại, nhìn theo hướng số 5 xuất hiện. Hắn cũng đang suy nghĩ về lập đội, dù sao qui tắc cho phép lập đội cũng có nguyên nhân của nó. Thay vì lập đội với người lạ thì số 5 cũng là lựa chọn không tồi, từ vòng khởi động trước cũng đủ nhận ra số 5 đã tham gia phó bản nhiều hơn hắn, hắn cần biết thêm về phó bản nhiều hơn.
"Được, ta cũng đang muốn tìm người lập đội." Đợi số 5 chạy lại gần, Tử Văn đưa ra hồi đáp.
"Người anh em, ngươi nói nhiều hơn được không? Chỉ nói có vậy thôi à!" Số 5 không hài lòng vì mức độ kiệm lời của Tử Văn.
Tử Văn nhìn số 5 không nói gì. Chưa quen biết kĩ vẫn nên nói ít lời còn hơn, nói nhiều lộ sơ hở càng nhiều.
"Không muốn nói thì thôi để ta tự nói. Xin tự giới thiệu, ta là Hoắc Kỳ. Ngươi tên là gì? Đừng gọi nhau bằng số nữa, cứ như tù nhân." Hoắc Kỳ thân thiện nói, hắn nhìn thấy được khí chất của số 16 không tầm thường, trực giác của hắn luôn đúng cho nên làm quen thân thiết với số 16 chỉ có lợi, ngu gì mà không tranh thủ.
"Tử Văn." Tử Văn giới thiệu lại tên của mình, hắn không sao cả. Gọi là số cũng được, gọi bằng tên cũng không sao. Hắn chỉ cần biết mình cần gì là đủ rồi.
"Tên hay, haha. Ngươi kiểm tra phần thưởng đạt được trong lần này chưa?" Hoắc Kỳ cố tìm đề tài để tiếp tục câu chuyện, người càng kiệm lời thì hắn phải càng chủ động.
"Chưa kịp kiểm tra thì ngươi đã xuất hiện." Tử Văn nhìn Hoắc Kỳ rồi tìm phần thưởng để ở đâu trên người. Vừa liếc sang vai thì hắn thấy một túi vải vắt chéo sau lưng. Tử Văn lấy xuống, túi vải hình trụ chỉ to hơn cổ tay hắn một chút. Tử Văn kéo khóa túi ra, trước mắt hắn hiện ra hai ống kim loại. Lấy ra khỏi túi, ống đầu tiên có đầu như thanh đao, ống thứ hai thì được mài nhọn ở đầu.
"Vũ khí sao? Hình dạng như này ta chưa gặp bao giờ." Hoắc Kỳ đi theo quan sát v·ũ k·hí của Tử Văn.
Tử Văn không đáp lại, hắn cầm hai ống kim loại lên ước lượng trọng lượng. Không biết làm từ vật liệu gì nhưng thoạt nhìn rất rắn chắc nhưng lại không quá nặng. Hai cây này một cây thì như trường đao, một cây thì như thương. Nhưng chiều dài thì lại không đúng.
Tử Văn xoay ngược lại thì thấy bên dưới hai cây đều có khớp, hắn ghép hai cây lại với nhau thì ra một cây v·ũ k·hí hoàn chỉnh. Đầu đao đuôi thương, dựng đứng cao hơn hắn chừng hai gang tay. Tử Văn thử cầm xoay một vòng. Nói thầm: "Vũ khí tốt."
"Ngươi biết dùng v·ũ k·hí này dạng này sao? Nhìn ngươi rất quen thuộc." Hoắc Kỳ kinh ngạc, dáng vẻ thành thạo này cũng phải luyện tập rất lâu mới xoay được.
"Có luyện qua một chút, còn phần thưởng của ngươi là gì?" Tử Văn dừng lại động tác trên tay, quay sang hỏi Tử Kỳ.
"Là dao chặt củi." Hoắc Kỳ rút từ cái sọt sau lưng ra cho Tử Văn xem, hắn cũng quá xui xẻo. Người khác được v·ũ k·hí hoành tráng còn hắn thì thôi khỏi nói.
"Có vẫn hơn không." Tử Văn đồng cảm, ở vòng loại trước hắn được cây liềm cũng không khá hơn Hoắc Kỳ là bao.
"Cảm ơn lời an ủi, người anh em." Hoắc Kỳ cất cây dao vòng sọt, hắn vui vẻ trở lại. Có anh em lợi hại là được, mặc dù chỉ có hắn đơn phương coi Tử Văn là anh em.
Tử Văn im lặng tháo v·ũ k·hí bỏ lại trong túi, cầm bên ngoài rất dễ gây chú ý. Hắn nói ra nghi hoặc với Hoắc Kỳ: "Phó bản không giới hạn thời gian có quá khó không?"
"Ta cũng mới vượt năm phó bản thôi, nhưng chưa từng gặp trường hợp như vậy bao giờ. Thời gian lâu nhất trong phó bản ta tham gia là 30 ngày, thời gian lâu đồng nghĩa với độ khó cao, hi vọng với phó bản này thì không như vậy." Hoắc Kỳ nhún vai tỏ vẻ mình cũng không rõ.
"Cho v·ũ k·hí thì cũng không tránh khỏi chém g·iết rồi." Tử Văn đưa ra suy đoán, nhưng là với đối tượng nào thì hắn cũng không biết. Trước mắt nên tìm đủ người lập thành đội rồi bàn tính tiếp.
"Ngươi nghĩ sao nếu tìm số 9 cùng số 10 vào đội. Nếu không tìm được thì suy xét người khác được chứ?" Hoắc Kỳ lập kế hoạch cho bước tiếp theo.
Số 9 cùng số 10 cùng đội trong vòng loại, được nhận phần thưởng từ Quản trò nếu mời được hai người này về đội thì cũng đảm bảo được phần nào.
"Ta không ý kiến." Tử Văn gật đầu đồng ý, bây giờ nên gấp rút tìm người. Thời gian càng kéo dài thì không ai biết được có biến số gì đang đợi.
Từ khi Tử Văn bắt đầu tham gia vào vòng khởi động thì 2113 đã cho mở phòng phát sóng. Bởi vì là người mới nên không có ai quan tâm, lác đác có người vào rồi ra, con số thiếu đến đáng thương.
Nhưng vẫn có khoảng ba bốn người bởi vì nhan sắc của Tử Văn mà ở lại. Các nàng trò chuyện với nhau trên khung phát sóng.
[Cô bé kẹo ngọt: Chủ phòng là người mới sao? Thoạt nhìn không lợi hại cho lắm nhưng vì đẹp trai ta sẽ ở lại ủng hộ.]
[Công chúa cô đơn: Đồng ý với lầu trên. Chủ phòng đẹp trai không cưỡng lại được.]
[Bươm bướm bay: Đẹp thật, nhưng cũng quá kiệm lời rồi.]
Các nàng nhàm chán bàn luận nhan sắc của Tử Văn được một lúc rồi im bặt. Nếu phòng phát sóng không hiện có người đang xem thì 2113 cũng nghi ngờ các nàng đã đi hết rồi.
[Công chúa cô đơn: Trời ơi! Phó bản không giới hạn thời gian, có phải bị sắp đặt không vậy?]
[Bươm bướm bay: Không thể nào, nếu không biết người chơi được cho vào phó bản ngẫu nhiên ta cũng nghi ngờ sắp đặt.]
[Cô bé kẹo ngọt: Anh đẹp trai xui quá đi. Chắc không qua nổi lần này rồi, lần đầu có người chơi hợp mắt ta đến vậy, ông trời ơi!]
Đến cả 2113 cũng bất ngờ, cái vận khí gì thế này? Mới là phó bản đầu tiên mà đã cho độ khó cao đến vậy rồi. Nó bây giờ cũng bồn chồn không yên tâm nổi, tâm huyết của nó chẳng lẽ sẽ bị thất bại!
Nhưng ký chủ đã tham gia vào phó bản, nó không giúp được thêm gì.
[Cô bé kẹo ngọt: Không được! Dù có thất bại thì ta cũng phải cho mọi người thấy được cái nhan sắc này!]
[Công chúa cô đơn: Đúng đúng, phó bản độ khó cao vậy cũng thu hút nhiều người xem lắm. Giúp hắn tỏa sáng lần cuối vậy.]
[Bướm bươm bay: Chị em! Đi kéo người đến xem nào! Biết đâu lại có kì tích.]
Ba người xem bị thu hút bởi nhan sắc của Tử Văn nhưng bởi mức độ khó của phó bản mà tiếc nuối không thôi. Các nàng lên trang chủ của nơi phát hành trò chơi viết bài kéo người đến xem, coi như giúp Tử Văn tỏa sáng lần cuối.
[Cô bé kẹo ngọt: Mọi người mau vào xem phó bản độ khó cao không giới hạn thời gian. Chỉ có thể ngộ mà không cầu được, chủ phòng đẹp trai lai láng. Mau mau vào xem!]
[Bươm bướm bay: Phòng tên "Hồi Sinh" mau vào kẻo bỏ lỡ.]
[Công chúa cô đơn: Chủ phòng siêu cấp đẹp trai, là gương mặt mới nhưng không được may mắn trong lần đầu. Mọi người mau vào xem.]
Phía dưới bài viết lần lượt thu hút nhiều người chú ý, người xem trên đây phần lớn chủ phòng kiểu dáng nào cũng coi qua. Nhưng thu hút vẫn là phó bản không giới hạn thời gian, lại còn là người mới.
Chỉ cần hai yếu tố này cũng đủ kích thích trí tò mò muốn xem rồi. Và cũng một bộ phận bị thu hút bởi thông tin chủ phòng đẹp trai, cho nên chỉ sau vài phút mọi người lũ lượt kéo vào phòng phát sóng.