Hôm Đó Trời Có Mưa
Uyển Lan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: 30: Bỏ Đi
Từ đầu dây bên kia, âm thanh của Khánh An truyền đến rõ ràng rất ngạc nhiên.
"Tôn trọng? Vậy em có tôn trọng anh không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
***
Chương 30: 30: Bỏ Đi
"Tôi mệt rồi Thư à." Anh nói.
Chắc là cô sẽ nói xin lỗi vậy….
Những lời Duy Thành nói có nghĩa là gì, Mai Thư đương nhiên nghe không hiểu.
Nhưng cô vẫn luôn không có cơ hội để kể, càng không nghĩ những chuyện đó có thể trở thành lý do để hai người họ xảy ra tranh cãi như bây giờ.
"Chuyện có liên quan đến anh Huy…" Mai Thư day trán, khẽ thở dài.
Thật sự nản quá đi mất!
Quốc Huy ngoài việc là bạn trai cũ còn là ân nhân cứu mạng của cô cơ mà? Anh ấy vì cô mới c·h·ế·t, sao cô có thể để người khác nghĩ và nói không hay về anh ấy chứ?
"Mày điên hả? Chồng mày ở đâu mà lại hỏi tao?"
Mai Thư có thái độ như vậy, căn bản không phải vì trong lòng cô còn yêu Quốc Huy.
Cô chỉ lo lắng cho anh nhiều hơn, sợ anh ở bên ngoài sẽ không thấy quen.
"Ngày mai để tao đi cùng mày."
Nghĩ đến đây, Mai Thư bất giác thở dài thườn thượt.
Lẽ nào… ức chế tích tụ giờ mới bộc phát?
Một ngày, hai ngày còn có thể coi thường được, nhưng sang ngày thứ ba, Mai Thư bắt đầu trở nên nóng ruột.
Nghe bạn mình nói vậy, Khánh An cũng nghiêm túc hơn hẳn.
Tất cả các mối quan hệ cô đều không biết, công ty anh ở đâu cô cũng không hay.
Giờ thì hay rồi, người đàn ông ấy đã giận Mai Thư tới mức chẳng thèm trở về luôn.
Mai Thư ngồi trên ghế không ngừng vò đầu bứt tai, cô thật sự chẳng thể nghĩ ra được điều gì có ích cả.
Tính ra anh ở trong lòng cô cũng chẳng bằng một góc của hắn ta, vậy cho nên anh không có quyền nói về hắn ta sao?
Cô gái trẻ dường như đã mất hồn, hôm nay đối với cô mà nói cũng xảy ra quá nhiều chuyện rồi.
Nhưng kể cả em có lỗi với anh, anh cũng không thể lôi người không liên quan vào như vậy.
Nhưng hiện tại chúng ta đừng bàn về vấn đề này nữa được không? Đợi đến khi anh bình tĩnh và em cũng bình tĩnh, em sẽ từ từ kể lại và nhận lỗi với anh."
Người đàn ông này đang vừa đoán liền trúng hay là đã biết điều gì đó từ trước?
"Cãi nhau? Hai người mà cũng cãi nhau hả? Ái chà! Việc gì mà cãi nhau to đến mức chồng mày phải bỏ nhà ra đi luôn thế?"
"Chẳng phải em nói hôm nay là ngày giỗ của người bạn đó sao? Hắn c·h·ế·t rồi mà vẫn khiến cho em mất hồn lâu như vậy, không phải đang ám em thì là gì đây?"
Hiện tại chính là như vậy…
"Không lâu, em hứa."
Có những chuyện trong quá khứ em vẫn giấu anh, chúng ảnh hưởng tới em rất sâu sắc.
Điều đó quá vô lý!
Mai Thư ngập ngừng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng một suy nghĩ điên rồ vừa vụt lên trong đầu cô, nó khiến cô ảo tưởng rằng dường như người đàn ông đó đã có tình cảm với cô từ rất lâu về trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mai Thư cũng đã xác định được cảm xúc của mình đối với người cũ, cô chắc chắn sẽ không để bóng hình anh ấy làm ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng với Duy Thành trong thời gian tới.
Với tính cách của Duy Thành, Mai Thư không sợ anh sẽ chơi bời gì cả.
Phòng khách bất giác chìm sâu vào tĩnh lặng.
"Sao? Nhớ tao rồi hả? Nửa đêm nửa hôm không ôm chồng mà còn gọi điện cho tao làm gì?"
"Tao không đùa đâu.
Mai Thư không biết đã chờ anh bao lâu, cô chỉ biết khi cô giật mình tỉnh dậy trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách, đồng hồ đã điểm sáu giờ sáng.
Những câu hỏi của Duy Thành thật sự khiến Mai Thư kinh ngạc.
Có lẽ cứ bỏ qua trước đã, chờ đến tối nay người đàn ông đó trở về cô sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy sau vậy…
Cô quyết định đi tìm Duy Thành nhưng lại chẳng biết nếu gặp được anh sẽ phải nói gì đầu tiên.
Ngoài trời vẫn không ngừng mưa, cơn gió mạnh ùa vào phòng khách rộng lớn, khiến gian nhà đã trống lại càng thêm lạnh lẽo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đáng tiếc là mọi chuyện không được suôn sẻ như Mai Thư dự tính. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mày có biết… anh Thành đang ở đâu không?"
"Ám? Anh nói cái gì ám cơ?"
Bỏ lại vài câu mông lung như vậy, Duy Thành cứ thế mà đi thẳng về phía cửa chính, không hề quay đầu.
"Em biết, hôm nay là em có lỗi với anh.
Duy Thành chậm rãi xoay người về phía đối diện cô, vẻ mặt anh lúc này thật sự rất lạnh nhạt.
Mai Thư thở dài.
Có tức thì anh cứ nhắm vào em, anh việc gì phải châm chọc đến họ chứ?"
Duy Thành cứ vậy mà đi suốt cả một đêm.
Xong xuôi, cô quyết định nhún nhường một bước với Duy Thành.
"Phải, em không dám thề.
Mai Thư chưa từng sợ anh sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Quốc Huy, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm anh những chuyện trong quá khứ.
Cô đã đang phiền não rồi mà còn gặp cái giọng lanh lảnh của nhỏ thần kinh này nữa.
Duy Thành không chỉ một đêm không về nhà, anh cứ vậy mà biến mất tăm, giống như chưa từng xuất hiện trước mặt Mai Thư vậy.
Cảm xúc mãnh liệt như vậy, Mai Thư quả thật chỉ bộc phát khi người ta động đến mối tình đầu kia của cô mà thôi.
Người đàn ông đối diện không đáp lời cô, anh cứ vậy mà đứng yên một chỗ như kẻ mất hồn.
"Hả? Nghiêm túc cái gì?"
Người đàn ông ấy dùng một đôi mắt mơ hồ nhìn Mai Thư, vẻ mặt giống như con thú nuôi đang bệnh và sắp bị người ta vứt bỏ, vừa mệt mỏi lại vừa đáng thương.
Cô khó khăn lắm mới đưa ra một khẳng định với anh như vậy, chỉ mong anh sẽ hiểu và cho cô thêm chút thời gian.
Cô gọi điện cho anh đều nhận được hai tiếng thuê bao khô khan, cô muốn đi tìm anh thì lại phát hiện ra bản thân không hề biết nên tìm anh ở chỗ nào.
Mai Thư vốn cứ nghĩ bản thân đang nghe nhầm, cô không ngờ rằng người đàn ông trước mặt đây lại có thể nói ra những lời khó tiếp nhận đến như vậy.
Còn có những câu nói của Duy Thành về người kia nữa.
Mai Thư đứng ngây người tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh.
Mai Thư tự ổn định tâm trạng của mình trước.
Nhưng hiện tại cô cũng chẳng dám gọi điện để hỏi han anh nữa…
Dù muộn thế nào anh cũng sẽ cố gắng về ngủ một giấc, vì anh từng nói đối với anh không nơi nào tốt bằng ở nhà.
"Tôi cứ tưởng tôi sẽ trụ được cho đến khi em quay đầu… Có lẽ tôi không thể đứng ở phía sau chờ em được nữa rồi…"
Mai Thư nghe xong thoáng tức giận, một người hiền lành như cô vậy mà cũng bị anh chọc cho tức giận.
Duy Thành nhìn biểu cảm khác thường của cô gái mà bật cười tự giễu.
Mai Thư hồi âm một chữ "ừ" rồi nhìn trân trân vào màn hình điện thoại.
Sang đến đêm thứ tư Duy Thành "mất tích", Mai Thư cuối cùng nhớ đến sự tồn tại của con nhỏ Khánh An.
Lâm vào bế tắc, Mai Thư nhất thời não cá mà quên đi chồng của bạn cô chính là bạn thân của Duy Thành.
Cô muốn đuổi theo anh và nói rằng trời đang mưa rất to, nhưng chẳng hiểu sao hai chân cứ cứng đờ ra không thể nhúc nhích.
"Tao có chuyện nghiêm túc muốn hỏi mày đây."
"Anh đang nói cái quái gì vậy? Anh Thành, em đề nghị anh tôn trọng người đã khuất."
Không có mày hỏi chồng mày, cho tao xin cái địa chỉ công ty của anh ấy đi?"
Không chút biểu cảm thừa thãi nào, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô rồi tiếp tục lên tiếng, ngữ điệu vô cùng bình thản.
Nếu một ngày anh thật sự muốn bỏ đi, Mai Thư có lẽ mãi mãi cũng sẽ không tìm được anh.
Hoá ra trước giờ Mai Thư vẫn chưa hiểu được chút gì về người cô nhận làm chồng cả.
Quả nhiên con nhỏ bạn cô nghe xong liền cười phá lên.
Anh ấy thật sự đã biết gì đó sao?
Từ hôm kết hôn đến nay, trừ hai lần đi công tác xa, Duy Thành chưa bao giờ qua đêm bên ngoài cả.
"Không liên quan? Đào Mai Thư, em có dám đứng đây thề rằng hắn không ảnh hưởng tới mối quan hệ của chúng ta không? Em có dám thề rằng hôm nay em ngồi mất hồn hàng tiếng đồng hồ không phải là vì hắn không?"
Trước kia Mai Thư còn gây ra nhiều hiểu lầm hơn nữa kìa, nhưng chẳng phải anh ấy vẫn vui vẻ bỏ qua sao?
Bọn tao cãi nhau, giờ tao thật sự không biết anh ấy đang ở đâu cả.
"Chuyện nghiêm trọng thật đấy."
"Đợi? Bao lâu?"
Qua một lúc, Duy Thành bỗng nhiên ngẩng đầu thở dài.
Người bạn đó của em đã mất, em không muốn anh dùng giọng điệu đó nói về họ.
Nó nhắn một dòng địa chỉ và bảo.
Khoảng ba mươi phút sau, Mai Thư nhận được tin nhắn từ Khánh An.
Cô lập tức cúp máy rồi quay sang đánh bốp vào tay ông chồng đang nằm cạnh hỏi chuyện…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
