Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
Như Mãn Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Nhận lỗi
“…”
Đám tóc con uốn éo ngu ngốc này không phù hợp với khí chất người đẹp của cô chút nào!
Đi hết con đường mòn rợp bóng cây yên tĩnh từ nhà hàng ra sẽ bắt gặp một xe bán đồ ngọt.
Trời sắp mưa, xe lại đình công, có cản cũng cản không được.
Chu Thanh Thanh bấm chìa khóa xe một cái, chiếc BMW lập tức kêu lên hai tiếng. Cô sờ chiếc mã yêu của mình một cái rồi lấy điện thoại ra quét mã QR chuẩn bị thanh toán phí đậu xe.
Dụ Gia Thạch bật cười: “Chào cô, chắc lần trước cô không nghe rõ, tôi tên là Dụ Gia Thạch.”
Chu Thanh Thanh mím môi, chóp mũi nhăn lại trông có vẻ mất tự nhiên. Hồi lâu sau, cô mới dần ổn định cảm xúc hỏi: “Nhưng cũng không chỉ là vì tôi nhỉ?”
“?”
Đây là vệ sĩ thường đi bên cạnh Ôn Tư Ngật mà?
Con đường ấy được lát đá cẩm thạch, hai bên trồng cây xanh và hoa tươi đẹp đẽ, khung cảnh xinh đẹp và rất yên tĩnh.
Chu Thanh Thanh và Dụ Gia Thạch đang cúi đầu thêm Wechat của nhau, thành thử không nhìn thấy có một chiếc Rolls Royce đang đậu bên đường cách đó không xa.
Chu Thanh Thanh im lặng hai giây.
“Xem như tôi nhận lỗi vì đã sa thải cô.”
Thậm chí đến tận bây giờ, thật ra anh chưa bao giờ thừa nhận mình thích cô.
“Lớp 1-1 trường tiểu học số một Thâm Thành, chủ nhiệm lớp là cô Lưu Xuân Hồng.”
“Là tôi.”
Thậm chí có lúc Chu Thanh Thanh cảm thấy, mặc dù cô đang thử thăm dò, cô đang giả vờ nhưng thực ra anh mới là người nắm đầu cuối của sợi dây, chỉ cần tay anh thả lỏng hoặc cầm chặt hơn một chút đã không nhanh không chậm khống chế được quan hệ gần xa của họ rồi.
Chắc chắn là bị tổn thất rất lớn, nếu không một người làm chủ như người phụ nữ kia sẽ không bỏ hết mặt mũi thể diện để đến cầu xin Ôn Tư Ngật tha thứ.
Dụ Gia Thạch nhìn nhìn một lát mới hỏi: “Cần tôi giúp một tay không?”
Tài xế lão Vương trước nay luôn im lặng kiệm lời trong giờ làm việc lo lắng nhìn bóng dáng Chu Thanh Thanh rời đi: “Sếp Ôn, thiệp mời của sếp chưa đưa cho Thanh Thanh nữa.”
Ngày mốt là tiệc sinh nhật của vợ chủ tịch rồi.
“Cô nghĩ quan hệ chúng ta là gì?” Giọng Ôn Tư Ngật vẫn vô cùng bình tĩnh: “Chẳng phải cô hết lần này đến lần khác thử thăm dò ranh giới cuối cùng của tôi sao?”
“Không cần, gọi Lâm Thành đưa đồ đến cho cô ấy.”
Người đàn ông kia không phải là hình mẫu Chu Thanh Thanh thích.
Vì anh biết rõ, cô vẫn ở đây, không đi đâu cả.
Nói rõ một chút, phần Thanh Thanh và Ôn Tư Ngật cãi vã là đang diễn trò thôi, dĩ nhiên cũng có cảm xúc của riêng mình.
“Chu —” Lâm Thanh nuốt ngược hai chữ “trợ lý” gọi theo thói quen xuống, cung kính nói: “Cô Chu Thanh Thanh, sếp Ôn bảo tôi đến đưa đồ cho cô.”
Anh không đến mức phí tâm phí sức vì bất cứ người đàn ông nào.
“Cũng không có chuyện gì lớn.” Dụ Gia Thạch gãi gãi đầu: “Chỉ là tôi cảm thấy cô hơi quen quen, muốn hỏi thử cô thật sự không phải người Thâm Thành sao?”
Mấu chốt là trợ lý Chu còn không nhận quà!
Cung Tín chỉ nói với cô một câu, anh đã cho người cắt hợp đồng hợp tác của Cung Tín.
Một người như anh, có lẽ tất cả mọi chuyện đều bị xếp dưới dã tâm của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tài xế lão Vương đưa mắt nhìn ra ngoài, nom nụ cười nhẹ trên khuôn mặt Chu Thanh Thanh, sau đó ông lại lặng lẽ nhìn ra phía sau.
Thoạt nhìn như đang nghĩ suy một chuyện gì đó cực kỳ khó khăn.
Nhà họ Lý cũng đã bày tỏ rõ thành ý của họ đối với anh từ sớm rồi.
Nhưng anh vẫn mặc kệ để tin tức hai nhà họ liên hôn gây xôn xao bên ngoài.
Cúi đầu suy tư một lúc lâu.
Nghĩ kỹ hơn, cô lại cảm thấy sự kiểm soát như kẻ ngồi trên cao của anh đúng là khiến người ta tức giận. Xem cô là cái gì chứ? Món đồ chơi có thể tùy ý nắm trong tay à?
Chu Thanh Thanh: “Anh học tiểu học ở đâu?”
Khi nãy nghe những gì mà bà Mạnh nói, Ôn Tư Ngật cắt đơn hàng lớn của lão ta ư?
Không nói gì.
Chu Thanh Thanh bước xuống từ xe của Dụ Gia Thạch: “Hôm nay làm phiền anh rồi, cảm ơn nhé.”
Tài xế lão Vương cũng nhanh chóng lái xe rời đi.
Thấy Chu Thanh Thanh không nói năng gì, vì để thể hiện mình không nói như vậy để mượn cớ bắt chuyện, Dụ Gia Thạch tự nhiên giới thiệu: “Là thế này, tôi thấy cô rất giống một người bạn học của tôi năm lớp một tiểu học, ngoại hình giống, mà tính cách hình như cũng khá tương tự.”
“Đưa gì thế?”
“Sao mà thế được!” Chu Thanh Thanh làm ra vẻ nói.
“Xin lỗi, tôi còn có việc, tạm thời không tiện.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai chữ đồ chơi ở câu sau, cô còn lâu mới cho phép bản thân tự nói ra.
Đoạn, bà ta quay đầu bám víu chặt ở cửa sổ xe: “Sếp Ôn, tôi không biết lão Cung nhà tôi đắc tội anh chuyện gì, tôi thay mặt ông ấy xin lỗi anh, xin anh đừng cắt đứt hợp tác giữa chúng tôi với Trần thị, chúng tôi thật sự rất cần đơn hàng của Trần thị.”
Thoáng chốc đã đến thời gian ăn trưa, vừa nãy cô không kịp xuống xe nên đã ngồi trên xe rời đi cùng anh.
Vốn dĩ đều là đồng nghiệp của nhau, bây giờ nghe giọng điệu cung kính của anh ấy, cô cảm thấy không được tự nhiên.
“…”
“Không sao.”
Cô không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì.
Ngờ đâu người phụ nữ kia lại gạt tay Chu Hùng ra: “Tôi có gì để nói với một trợ lý như cậu.”
Nhưng không chỉ là vì cô, đồng thời đó cũng là một sự cảnh cáo cho Tần Vinh về dự án trí tuệ nhân tạo.
Bây giờ cô nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cô đưa tay vuốt chúng ra sau đầu nhưng đám tóc con ngu ngốc ấy vẫn kiên cường xù lên lại.
Anh đã đưa ra ý tưởng c·h·ó má, bảo rằng mọi cô gái đều thích quà, tặng quà chắc chắn sẽ khiến trợ lý Chu vui vẻ.
Món trang sức giá trị hàng chục triệu mà cô phải mất mấy năm tiền lương mới có thể mua được, vậy mà chỉ để… Nhận lỗi với cô thôi ư?
“Không có việc gì nữa thì tôi đi trước.” Chu Thanh Thanh vẫy vẫy tay với đối phương rồi mở cửa xe ngồi vào chuẩn bị rời đi.
Tám giờ tối, ánh trăng nhàn nhạt.
__
Nhưng tại sao Ôn Tư Ngật lại phải ra tay xử lý một công ty khoa học kỹ thuật nhỏ chứ?
Chương 27: Nhận lỗi
“…”
“Tôi xem cô là thú cưng lúc nào?”
Vậy nên việc Ôn Tư Ngật đối phó với ông ta cũng nằm trong dự đoán.
Cũng không biết người đàn ông bên cạnh Chu Thanh Thanh là ai.
Chu Thanh Thanh nhìn một lúc lại ngẩn người.
Anh có thể biết, cô cũng chẳng lấy làm lạ.
Bảo sao lại thấy cô quen quen, đây chẳng phải là nhóc mập c·h·ế·t bầm từng tè vào người cô khi còn bé đó sao? Bây giờ anh ta đã giảm cân và vì chỉ học một năm đã chuyển trường nên Chu Thanh Thanh đã quên béng anh ta sau đầu từ lâu rồi.
Yên tĩnh một hồi, Chu Thanh Thanh lúng túng kêu “a a” hai tiếng rồi thản nhiên chuyển chủ đề, vờ như vô tình than thở một câu: “Yêu đương mất não đúng là đáng sợ quá đi.”
Chỉ tích tắc sau khi nhìn khuôn mặt người đàn ông, Chu Thanh Thanh đã nhớ ra họ từng gặp nhau ở sơn trang Kính Hồ.
Ánh đèn đường sắc vàng lờ mờ được bao quanh bởi những nhành cây xanh tốt xung quanh, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Anh tự nghĩ rằng mình thích cô nhưng đến bây giờ và sắp tới là tiệc sinh nhật của mẹ anh mà anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ mời cô tham dự sao?
“Đúng rồi, anh định đi đâu tiếp thế?”
Mặc dù không biết cô đang giận điều gì, Ôn Tư Ngật nhức đầu suy nghĩ một phen, sau giây lát im lặng, anh nhìn xe đồ ngọt ở cách đó không xa: “Có muốn ăn kem không?”
“Tại sao lại không nhận?”
Ôn Tư Ngật thôi nhìn, nâng cửa sổ xe lên, lạnh nhạt nói: “Trước hết cứ để cô ấy bình tĩnh lại đã.”
Nghĩ đến chuyện hôm qua, cô cảm thấy khó chịu vô cùng… Bèn đưa tay xoa mạnh đầu mình. Lát sau, cô ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, da thịt trắng nõn nà không chút tì vết, ngũ quan xinh đẹp, điều duy nhất không quá hoàn hảo đó là đám tóc con trên đầu, ngủ một giấc dậy rồi vẫn chưa chịu xẹp xuống.
Mà Chu Hùng – người đưa ra chủ ý này đang ngồi ở ghế phụ lái sắp đổ mồ hôi lạnh. Lúc trước sếp Ôn đột nhiên hỏi anh, nếu Chu Thanh Thanh cứ mãi buồn bực vì chuyện nghỉ việc thì phải làm thế nào.
…
Lời tác giả:
Con mã yêu của cô lại nghỉ việc ngay lúc này.
Chu Thanh Thanh cúi đầu không nói năng gì, hàng mày nhíu lại, vô thức dính chặt vào nhau.
Nếu như dùng cái cớ “hình như đã từng quen biết” ấy để bắt chuyện với một người, lần thứ nhất là quê mùa, lần thứ hai chắc chắn là… Đầu óc có vấn đề. Nhưng người đàn ông trước mặt cô đây không phải là người có chỉ số thông minh thấp gì cả, như vậy có thể nói, anh ta thật sự cảm thấy cô quen mắt.
Rạng sáng ngày hôm sau, Chu Thanh Thanh tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, thực hiện động tác duỗi người một cách không giữ kẽ.
Cũng đúng, anh nhớ người bạn học kia không mang họ Chu, họ… Là gì ấy nhỉ?
“Là món đồ chơi có thể tiện tay đùa nghịch, bị anh thao túng.” Nói đến đây, Chu Thanh Thanh dừng lại rồi lại chậm rãi tiếp câu: “Hay là một con thú cưng — lúc vui thì dỗ dành, lúc không vui thì ném sang một bên để phát tiết?”
Những ngón tay trắng nõn mềm mại cuộn tròn lại thành quả đấm, lát sau Chu Thanh Thanh đóng nắp hộp trang sức màu xanh lam kia lại cái “cạch”, cất vào trong túi rồi đẩy về lại phía anh: “Tôi không nhận.”
“Vậy ranh giới cuối cùng của anh là gì?”
Chu Thanh Thanh: “…”
“Lâm Thành?”
Ôn Tư Ngật đưa mắt nhìn xuống, thấy cô đang ủ rũ cụp mắt, đôi môi đỏ mọng mím chặt lại nom có vẻ không vui.
“Anh… Dụ Gia?”
__
Vì hầu như có rất ít chuyện cô có thể giấu giếm được anh.
Buổi tối khi đã mua xong những món đồ cần chuẩn bị, cô bắt xe đến khách sạn Uy Đăng. Đi đến bãi đậu xe, quả nhiên chiếc “mã yêu” đầu tiên cô tự mua bằng tiền lương của mình đang yên lặng nằm đó chờ cô.
Lúc nghe thấy hai chữ “thú cưng”, Ôn Tư Ngật nhíu nhẹ mày một cách khó phát hiện: “Cô đang nói gì vậy?”
Ăn cơm xong, trên đường đi ra khỏi nhà hàng có một đoạn đường mòn hai bên rợp bóng cây tuyệt đẹp, hai người sóng vai bước đi.
Chu Thanh Thanh im lặng chuẩn bị một hồi mới hỏi: “Anh là người cắt đơn hàng của công ty khoa học kỹ thuật Cung Tín à?”
Nói xong câu này, Chu Thanh Thanh vui vẻ chuẩn bị xuống: “Xe tôi đang đậu ở bãi, tạm biệt nha.”
Vậy xem ra anh thật sự nhận nhầm người rồi.
Câu hỏi của anh đã phá vỡ mạch suy nghĩ của Chu Thanh Thanh, có lẽ vì không biết sắp tới phải làm thế nào mới phải nên cô cảm thấy bản thân hơi thất bại, thế nên giọng điệu cũng không tốt lắm, nhíu mày nói: “Không muốn ăn.”
Chu Thanh Thanh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, hoặc cũng có thể cô không muốn nói nhiều lời với anh. Cô mất tự nhiên quay người đi: “Anh đi làm việc đi, tôi đi trước.”
“À.” Chu Thanh Thanh gật đầu: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Có sếp nào lại nhận lỗi với một nhân viên bị mình sa thải bằng món đồ trị giá mấy chục triệu chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa hỏi xong thì cửa sổ xe bỗng dưng bị người ở bên ngoài gõ một cái.
Chu Thanh Thanh hỏi.
Nói với cô xong, anh ta lại bảo gì đó với chàng trai bên cạnh, thế là đối phương rời đi.
Bầu không khí bên trong xe trầm xuống.
“Không sai.” Ôn Tư Ngật ung dung đáp, giọng điệu rất bình thản, thoáng như chỉ đang nói về một chuyện không quá quan trọng.
Nếu cô nhớ không nhầm thì hình như công ty khoa học kỹ thuật Cung Tín cũng không biết tự lượng sức mình, muốn tham gia vào dự án trí tuệ nhân tạo do Tần Vinh phát triển, dã tâm không hề nhỏ. Một số hành động của ông ta chắc chắn trong lúc vô tình đã cản đường Ôn Tư Ngật.
“…” Nghe anh nói thế, Chu Thanh Thanh càng chột dạ hơn: “Đâu có? Chỉ là tôi đã có thói quen từ trước, bệnh nghề nghiệp ấy mà. Quên mất đã bị anh sa thải, không cần làm trợ lý tốt đạt chuẩn 24 tiêu chuẩn của anh nữa thôi.”
Âm thanh cửa xe đóng sầm lại hung hăng va vào màng nhĩ, tạo ra một lực mạnh đập thẳng vào lòng người.
Chu Thanh Thanh ngơ ngác.
Chưa đến mấy giây, có người bỗng vỗ lên vai cô một cái. Chu Thanh Thanh quay người lại, người đàn ông kia lập tức cười nói: “Cô Chu, lại gặp nhau rồi này?”
Huhuhu, rõ ràng hai người đều là trợ lý chuyên biệt, vậy mà số phận lại khác biệt nhau đến thế!
Còn có một số đôi tình nhân trông có vẻ tình cảm rất tốt đang ngọt ngào chia sẻ với nhau một cây kem.
Lúc này, Chu Hùng đã nhanh chóng xuống xe chặn trước mặt người phụ nữ: “Bà Mạnh, nếu bà cần bàn bạc chuyện công việc thì bà có thể báo trước với tôi. Đây là danh thiếp của tôi, khi về có thể liên lạc lại với tôi.”
Chiếc Maybach với những đường nét trang nhã và những đường cong sang trọng tinh tế vững vàng dừng lại dưới lầu tiểu khu.
Sau lưng có hai giọng nam đang nói chuyện với nhau.
Quả thật Ôn Tư Ngật không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp: “Chu Hùng, mời bà Mạnh đi giúp tôi.”
“Chưa từng gặp, không quen biết.”
Cảm xúc của Chu Thanh Thanh có vẻ rất sa sầm, cô mở cửa xe rời đi: “Cảm ơn.”
Chu Thanh Thanh mở to mắt nhìn anh giây lát, sau đó lấy hộp trang sức màu xanh lam tinh xảo từ bên trong ra, mở nắp xem thử và cứ cúi đầu không nói năng gì một lúc.
Nói xong, cô lấy điện thoại ra mở mã QR tài khoản lên: “Anh kết bạn với tôi đi.”
Có lẽ vì đã quen với tính khí thay đổi khó lường của Chu Thanh Thanh nên cảm xúc của Ôn Tư Ngật cũng không dao động mấy: “Cô làm sao thế?”
Chu Thanh Thanh khựng lại, hơi chần chừ, nghĩ ngợi chuyện hồi tiểu học trôi qua lâu rồi mà cô cũng không thích so đo với người khác, bèn đáp: “Được thôi.”
“Cô năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện này là muốn khiến tôi áy náy à?”
Lần này sau tiệc sinh nhật của mẹ Ôn, không cần nghĩ cũng biết chắc những suy đoán về quan hệ giữa hai nhà sẽ càng tràn lan ra bên ngoài nhiều hơn.
Một món trang sức mấy chục triệu tệ chỉ để nói một câu xin lỗi với trợ lý Chu.
Ôn Tư Ngật biết rõ chắc chắn mẹ Ôn sẽ mời bà chủ Lý thị và Lý Giai Viện tham dự tiệc. Mà tin tức Lý thị muốn liên hôn với Ôn thị đã sớm bị lan truyền đi rồi.
“Tôi không muốn ăn gì hết.” Bây giờ cô không có tâm trạng để ăn.
Anh cảm thấy cô không đủ tư cách hay vì cái gọi là thích anh dành cho cô cũng chỉ đến thế mà thôi, không xứng đáng được công khai.
Chu Thanh Thanh vừa bước nhanh vài bước đi đến bên lề đường thì bỗng nhiên bị người nắm lấy cổ tay từ phía sau: “Tôi đưa cô về.”
Nhìn bóng lưng cô, anh kiềm chế hít sâu một hơi.
“…”
Ai ngờ con người đúng là xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị kẹt kẽ răng.
Sau đó, Lâm Thành lấy hai hộp quà được gói ghém trông rất sang trọng và đắt tiền từ tay một người trong số đó và đưa cho cô: “Đây là lễ phục và đồ trang sức mà sếp Ôn đã chuẩn bị cho cô.”
Vậy tình cảm anh dành cho cô thì xem là cái gì?
Dù đã làm việc bên cạnh anh một năm trời, cô vẫn không thể hiểu thấu lòng dạ anh.
Ăn sáng xong, cô chuẩn bị lái xe đi lấy đồ nhưng sau khi đi một vòng trong nhà xe, nhìn nhà xe trống trải, bấy giờ cô mới nhớ ra xe mình vẫn còn nằm ở bãi đậu xe của khách sạn Uy Đăng.
Có lúc Ôn Tư Ngật thật sự không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô nhưng lý trí bảo rằng mình không nên dung túng cho tính khí hở một chút lại cãi nhau vô lý của cô.
“Được, vậy tạm biệt nhé.”
Trên bầu trời đêm thưa thớt các chấm nhỏ ảm đạm, trông mờ mờ ảo ảo.
Dưới ánh mặt trời, rất nhiều đứa trẻ đang vui vẻ ôm ba mẹ làm nũng muốn mua kem ăn trước cửa tiệm.
Cô muốn đến dự tiệc sinh nhật của mẹ Ôn.
Chưa kịp vào trong đã trông thấy một bóng người mặc cả cây đen đang đứng ngay cửa.
Trong vài câu nói của bà Mạnh lúc nãy có quá nhiều tin tức khiến Chu Thanh Thanh nhất thời không thể hiểu rõ đầu đuôi.
Ôn Tư Ngật: “…”
Trong không gian mờ tối, khó mà nhìn rõ được vẻ mặt của Ôn Tư Ngật.
Dụ Gia Thạch: “…”
Đi qua một đoạn đường dài mà vẫn không nghe thấy tiếng cô.
“Vậy cô muốn ăn gì?”
Giá cuối cùng là 55 triệu tệ.
“Không nói nữa.”
Vừa ngước mắt lên thì thấy Lâm Thành ra hiệu cho hai người đứng sau lưng mình tiến lên: “Sếp Ôn gửi thiệp mời cho cô, sếp mời cô ngày mai đến tham dự tiệc sinh nhật của vợ chủ tịch Ôn.”
Anh đứng ở nơi cao nhìn đủ mọi phản ứng và thăm dò của cô.
“Cái đó…” Dụ Gia Thạch nói tiếp: “Tôi thấy chúng ta cũng có duyên đấy chứ, muốn thêm cách liên lạc với cô, được không?”
Chu Thanh Thanh dừng bước lại.
Công ty khoa học kỹ thuật Cung Tín… Cô hồi tưởng trong đầu, chẳng phải là người đàn ông trung niên đi bên cạnh Tần Vinh ở sơn trang Kính Hồ lần đó sao? Lúc ấy gã còn nói những lời d*m d*c ghê tởm khiến cô chán ghét muốn c·h·ế·t nhưng ở trong trường hợp đó, cô không tiện trở mặt giở giọng, đành phải nhẫn nhịn.
Dựa theo nguyên tắc đã đến rồi, cô quyết định ăn cơm trưa cùng anh.
…
Bầu không khí yên lặng một cách quái dị.
Trầm mặc một hồi, Chu Thanh Thanh mới ngẩng đầu lên nói: “Tôi chỉ là một trợ lý cũ của anh, chúng ta có quan hệ gì mà anh lại tặng tôi quà đắt tiền như vậy?”
Chuyện Cung Tín xảy ra tại sơn trang Kính Hồ, vậy nên không phải vào thời điểm mua túi xách mà sớm hơn từ trước. Anh sẵn sàng ra tay vì Cung Tín ăn nói l* m*ng với cô, có thể thấy chắc hẳn anh đã có tình cảm với cô trước sự kiện ở sơn trang Kính Hồ.
Dĩ nhiên là cô không thích anh, anh làm gì và muốn làm gì cũng chẳng liên quan đến cô, chỉ cần lấy được thứ cô muốn là tốt rồi.
Nói thật thì thời điểm nhìn thấy con số này, cả người anh ấy gần như đông cứng lại.
Lúc này Dụ Gia Thạch cũng bước xuống xe, gãi đầu đáp: “Có gì đâu mà, chỉ là việc nhỏ thôi, cô đừng bận tâm, sau này cần thì có thể nhờ tôi giúp đỡ bất cứ lúc nào.”
Đó chính là thủ đoạn tính toán lòng người của riêng bản thân anh.
Náo nhiệt và rộn ràng, bình dị nhưng cực kỳ gần gũi khắng khít.
“Cái này là gì đây?”
Chu Thanh Thanh… Càng tức giận hơn.
“Hình như gần đây cô rất quan tâm tôi ở đâu nhỉ?”
“Hơn nữa không phải anh sẽ liên hôn với Lý thị sao, nhà họ Mạnh tôi là bà con xa của nhà họ Lý, sau này đều là người một nhà, xin anh nương tay với chúng tôi!”
Ôn Tư Ngật cau mày.
Cũng giống như bây giờ vậy, lại tặng cô trang sức đắt tiền nhưng vẫn có thể không gặp cô trong nhiều ngày, thờ ơ trước sự dò xét của cô. Anh có rất nhiều công việc bận rộn, chẳng có tinh lực đâu để tốn thời gian dỗ dành một trợ lý cũ mà mình có tình cảm.
“…”
Nếu như cô giận dỗi thì thỉnh thoảng anh lại “hạ tấm thân cao quý” để đến dỗ dành cô, ví dụ như biết cô thích túi xách, anh sẽ mua cho cô rất nhiều túi xách, trông thì như nhún nhường nhưng chỉ là dùng phương pháp thích hợp nhất không tốn sức nhất để hốt thuốc đúng bệnh với cô mà thôi.
Người đàn ông này, lòng dạ sâu khó nhìn thấu, anh sẽ luôn thành thạo nắm giữ tất cả mọi chuyện trong tay mình.
“Sếp Ôn, có cần tôi đi xuống báo với Thanh Thanh một tiếng là sếp đã đến rồi không.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Là một người từng trải, mặc dù không thích nói nhiều nhưng ông không phải là người không có đầu óc, ông vẫn có thể nhìn thấu sự khác biệt mà sếp Ôn dành cho Chu Thanh Thanh.
Dụ Gia Thạch thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì hơi hưng phấn nói: “Cô có ấn tượng gì không?”
Cảm xúc dâng trào trong đầu Chu Thanh Thanh quả thật rất quái dị, cô nhất thời không biết nên làm gì, một cảm giác khó giải thích chợt lan tỏa khắp lồ|\|g ngực.
Cô nuốt nước bọt, lại hỏi: “Vì tôi sao?”
Một người như vậy, tỉnh táo, bạc tình đến mức có phần đáng sợ.
Dứt lời, anh thôi nhìn.
“Chờ chút.” Ôn Tư Ngật cảm thấy hơi nhức đầu, lấy một hộp quà từ phía sau đưa cho cô.
…
Những con côn trùng không biết từ đâu bay đến, chẳng tự lượng sức mình lao thẳng vào giữa ánh sáng, chẳng bao lâu đã đập cánh và rơi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó cô đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Hai giây sau cô mới quay người, tiến từng bước từng bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, giọng có phần trầm xuống: “Tôi cũng muốn hỏi anh xem tôi là gì?”
“Anh mà là người sẽ cảm thấy áy náy vì sa thải một nhân viên cẩn trọng lao tâm lao lực vì công ty ấy à?”
Cửa sổ hạ xuống để lộ khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên khoảng độ 50 tuổi, đối phương nở nụ cười lấy lòng: “Chào anh, sếp Ôn, tôi là Mạnh Phàm, vợ của Cung Tín – chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật Cung Tín. Tôi muốn nói chuyện với anh một lát, không biết có tiện không?”
Nhưng vậy thì sao chứ.
Cô có thể làm gì được chứ.
Chu Thanh Thanh: “…”
Anh khẽ “xùy” một tiếng.
“Ừ.”
Món trang sức này là do sếp Ôn đích thân đi mua.
Đúng là muốn c·h·ế·t quá.
Chu Hùng lập tức liên lạc với vệ sĩ, kéo bà Mạnh kia ra.
Sợi dây chuyền kim cương được cắt hoàn mỹ lấp lánh rực rỡ trước mắt cô, lóe lên những tia sáng chói mắt.
Trợ lý tốt đạt chuẩn 24 tiêu chuẩn…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.