Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
Như Mãn Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Điều kiện
Lời tác giả:
Dụ Gia Thạch nói tiếp: “Thanh Thanh, chắc hẳn cô biết thật ra tôi có chút tình cảm với cô, cũng muốn theo đuổi cô. Mặc dù cô đã từ chối tôi nhưng tôi vốn không phải là một người dễ dàng từ bỏ. Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao tôi lại đột nhiên không liên lạc với cô nữa ư?”
Chu Thanh Thanh hít sâu một hơi: “Tại sao anh phải làm như vậy? Anh làm thế sẽ khiến em cảm thấy thật ra mình vẫn luôn bị anh nằm giữ trong lòng bàn tay, thoạt nhìn giống như có thể tự do lựa chọn nhưng sự thật là không hề có sự lựa chọn nào khác.”
“Chắc là gặp khó khăn gì đó, áp lực lớn quá à?”
Về đến cửa phòng, cô đặt thẻ mở cửa lên tay nắm cửa, sau hai tiếng tít tít cửa đã mở ra. Khi cô đang đẩy cửa để đi vào thì cửa phòng bên cạnh mở ra, Ôn Tư Ngật đi từ trong ra: “Em đi đâu vậy, sao không trả lời tin nhắn?”
Giọng Chu Thanh Thanh trầm trầm, cô đưa hai tay ra, dựa cả thân trên vào lòng anh, nghiêm túc nói: “Ôn Tư Ngật, em thích anh nhưng em không thích bị kiểm soát trong tay.”
“Hơn nữa để mà nói, nếu anh thật lòng muốn tốt cho tôi thì tại sao không nói cho tôi biết ngay từ đầu? Mà đợi qua ba tháng, cảm thấy việc hợp tác của nhà mình ổn thỏa rồi mới đến trước mặt tôi để nói?”
Chu Thanh Thanh càng cảm thấy kỳ lạ hơn, lần gặp nhau này, biểu hiện của anh vẫn rất kỳ quái, cách nói chuyện cũng thế.
Âm thanh ở hội trường quá lớn nên cũng không thể nghe rõ tiếng nói chuyện.
Dường như không ngờ cô sẽ biết chuyện này, Ôn Tư Ngật hờ hững ngước mắt: “Dụ Gia Thạch nói với em à?”
Cảm nhận sự ấm áp ở cổ, Ôn Tư Ngật đưa tay vòng qua lưng cô và ôm chặt cô rồi anh nhắm mắt nói:
Nói đoạn, anh đưa tay ôm cô vào lòng.
Sao anh có thể yên tâm để một người đàn ông khác ở bên cạnh cô lâu như vậy được.
Chu Thanh Thanh khẽ nhíu mày không chút dấu vết.
Đúng là trùng hợp, không ngờ lại gặp nhau ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh nói đi có phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh vẫn luôn bá đạo như thế.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không nói lời nào, chỉ nhìn anh, chờ anh nói hết.
Dụ Gia Thạch lắc đầu: “Không sao, tôi muốn nói chuyện với cô một chút ấy mà.”
__
Chu Thanh Thanh dừng lại, mím môi cố ý không nói tiếng nào.
Dụ Gia Thạch nghẹn lời: “Anh ta…”
Chu Thanh Thanh quay đầu mới phát hiện đó là Dụ Gia Thạch.
Nghe những lời lẽ như quan tâm của anh, vẻ mặt Chu Thanh Thanh không hề thay đổi, cô chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói anh ấy âm thầm gây trở ngại cho anh?”
Chu Thanh Thanh đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào anh, thở gấp nói: “Sau khi đến Mỹ, anh đã cảnh cáo nhà họ Dụ đúng không? Cho nhà họ Dụ một hợp đồng rồi yêu cầu Dụ Gia Thạch không được đến gần em.”
Không thể nói rõ tâm trạng cô thế nào, cô vốn chẳng có tình cảm gì với Dụ Gia Thạch cả, chỉ cảm thấy buồn rầu, luôn có cảm giác thật ra anh đang nắm trọn cuộc sống của cô trong tay.
Nhưng cô không hề phủ nhận lời Dụ Gia Thạch: “Ừ. Anh còn việc gì nữa không? Tôi phải về khách sạn rồi, không phải bạn anh đang chờ à?”
Tại sao anh… Chu Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy mạch suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, không được tỉnh táo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng anh không có cơ hội.
Đoạn, anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cô, giọng có chút bất lực: “Không phải như em nghĩ đâu, anh chưa từng có ý nghĩ muốn kiểm soát em.”
“Không cần anh lo.” Chu Thanh Thanh kiêu ngạo nói: “Bây giờ em đi ra ngoài cũng phải có sự cho phép của anh à?”
Cô còn tự hỏi sao anh lại bình tĩnh như vậy, đi Mỹ ba tháng không hề quay về, hờ hững nước chảy mây trôi, hóa ra anh đã xử lý xong “tình địch” sau lưng cô từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Dụ Gia Thạch cũng cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Anh kéo cánh tay cô qua, cúi người ôm cô vào lòng: “Thanh Thanh, anh đã quen với việc nắm chắc tất cả mọi chuyện trong tay mình từ lâu rồi, không cho phép bất cứ vấn đề ngoài ý muốn nào xảy ra. Nhưng lúc đó chúng ta mới cãi nhau xong chưa bao lâu, ngay cả tình cảm của em anh cũng chưa thấy rõ, lại có một người bạn tiểu học có quan hệ tốt xuất hiện bên cạnh em, thậm chí em còn năm lần bảy lượt gặp anh ta, anh phân tích thiệt và hại của nhà họ Dụ cho em thì em hoàn toàn không để tâm. Mà thời điểm ấy anh lại phải đi Mỹ ba tháng, em bảo anh làm sao yên tâm được?”
Chu Thanh Thanh thấy thế cũng hiểu mình không cần phải ở lại đây nghe anh nói những chuyện nhảm nhí không cần thiết nữa, vì thế cô xoay người rời đi.
Những việc khác cô không thèm để ý, cô cũng sẽ không bị Dụ Gia Thạch khích bác nhưng điều đó không có nghĩa là cô không tức giận sau khi nghe chuyện này.
Cô hít mũi một cái, đột nhiên không muốn nói chuyện với anh nữa, vì thế cô quay người muốn mở cửa rời đi.
“Ôn Tư Ngật… ?” Nghe thấy cái tên này, nụ cười trên môi Dụ Gia Thạch cứng đờ, lát sau, anh cười khổ nói: “Cũng đúng, nếu cô không đi với anh ta thì có thể đi với ai khác nữa chứ.”
Không đến hai giây sau, cô bỗng nhiên ra sức giãy giụa để thoát khỏi tay anh.
Dứt lời, cô dùng sức kéo tay anh ra, chẳng thèm ngó ngàng gì đi đến muốn mở cửa.
Dụ Gia Thạch: “Có lẽ cô không biết, sau khi Ôn Tư Ngật đến Mỹ không lâu thì tôi nhận được thông báo từ ba tôi, yêu cầu tôi không được đến gần cô nữa, nếu không hợp đồng mà gia đình chúng tôi sắp đàm phán thành công sẽ chấm dứt. Không sai, việc đó là do chính Ôn Tư Ngật làm.”
Dụ Gia Thạch không ngờ rằng cô lại có thể nhìn thấu mọi việc ngay lập tức, mặt anh ta đỏ bừng lên vì bị vạch trần: “Thanh Thanh, tôi cũng bất đắc dĩ…”
Chu Thanh Thanh đứng bất động tại chỗ.
Bây giờ hai người đều đã nói rõ, giải quyết mâu thuẫn cuối cùng xong rồi.
Trong đầu cô đang suy nghĩ những lời Dụ Gia Thạch nói, bỗng dưng cô hơi bừng tỉnh, bảo sao dù biết rõ Dụ Gia Thạch đang theo đuổi cô nhưng Ôn Tư Ngật có thể yên tâm đi Mỹ ba tháng không hề quay về. Mà từ sau khi anh đi Mỹ, Dụ Gia Thạch cũng cắt đứt liên lạc với cô.
“Ừ.”
Dụ Gia Thạch thấy cô như vậy thì vội vàng đi về trước hai bước, nói với vẻ mặt vô cùng quan tâm: “Thanh Thanh, anh ta là người có lòng dạ thâm trầm như thế đấy, sao cô có thể đấu lại anh ta được? Bây giờ anh ta đang đeo đuổi cô nhưng cô có thể chắc chắn hoàn toàn rằng anh ta không hề có ý gì khác sao? Hơn nữa anh ta cũng không phải là người tốt, âm thầm gây trở ngại cho tôi, giúp người con riêng kia đối phó với tôi! Một người như vậy tốt hơn hết là cô nên tránh xa anh ta một chút!”
“Em không thích anh ta!” Chu Thanh Thanh nhìn anh: “Sau đó em cũng đã từ chối anh ta rồi, thậm chí khi nãy ở bên ngoài, anh ta đã nói dối một số lời hoang đường nhưng em đều biết, cũng có thể phân biệt được. Em có sự phán đoán và sự lựa chọn của riêng mình.”
Lúc ấy anh vẫn chưa hiểu rõ lòng cô nên cùng lắm là chỉ làm thêm một phần bảo hiểm thôi.
Không biết tại sao Chu Thanh Thanh lại cảm thấy hơi kỳ lạ khi nghe lời này của anh, cái gì mà “không đi với anh ta thì có thể đi với ai khác nữa”?
Dụ Gia Thạch cứng người trong một tích tắc rồi lập tức nói: “Không sai.”
“Là anh sai.”
Ôn Tư Ngật thở dài: “Thanh Thanh, khi đó chúng ta mới cãi nhau chưa được bao lâu, mà anh phải đi Mỹ ít nhất ba tháng không thể về nước.”
Cô không thích Dụ Gia Thạch, cô chỉ ghét bị kiểm soát mà thôi.
Dụ Gia Thạch nói một tiếng với bạn bè bên cạnh rồi đứng dậy đi ra ngoài quán bar với Chu Thanh Thanh, họ tìm một nơi yên tĩnh hơn.
Nếu cô không thích anh thì sao, anh lại muốn làm thế nào nữa?
Chưa đi được hai bước thì Dụ Gia Thạch đứng sau lưng bỗng nhiên gọi cô lại: “Thanh Thanh, cô chờ đã, thật ra tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Anh cũng không làm gì cả, chỉ đưa ra điều kiện để anh ta chọn thôi, là bản thân anh ta tự chọn lợi ích.” Ôn Tư Ngật nói với giọng bình thản: “Thanh Thanh, anh cũng đã sớm nói với em rồi, nhà họ Dụ không phải là một lựa chọn tốt dành cho em.”
Cô cũng có bạn, sao nghe anh nói cứ như cô chỉ có thể đi cùng với Ôn Tư Ngật vậy.
“Thật ra anh ấy không hề làm gì anh, cũng như nhà họ Dụ các anh cả, đúng không?” Chu Thanh Thanh lạnh giọng nói: “Tôi làm trợ lý cho anh ấy hơn một năm, anh cảm thấy tôi không đủ hiểu anh ấy à? Nhà họ Dụ các anh chẳng đáng để anh ấy dùng thủ đoạn gì, huống chi là anh.”
Cô không biết phải miêu tả thế nào, chỉ biết là cô không thích như vậy.
Chu Thanh Thanh cười giễu, nói năng không chút nể tình: “Chúng ta chỉ là bạn tiểu học bình thường không thể nào bình thường hơn được nữa, thật ra lựa chọn của anh thế nào cũng không quan trọng đối với tôi. Chỉ là anh đừng tỏ ra mình rất tủi thân trước mặt tôi, còn tạo ra một lời nói dối không hề có bất kỳ chứng cứ nào, như thế thật sự giống vừa ăn cướp vừa la làng đấy.”
Chu Thanh Thanh biết từ góc độ của anh mà nói thì anh cũng có những băn khoăn của riêng mình. Cô không vui cũng không phải vì Dụ Gia Thạch mà là qua chuyện này, cô lại thấy được tham vọng kiểm soát mọi thứ trong tay của anh một lần nữa.
Từ sau lần anh hẹn cô đi xem hòa nhạc và cô từ chối, về sau Dụ Gia Thạch chưa từng hẹn cô lần nào nữa, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau nhiều tháng.
Sau đó… Cô càng nghĩ càng giận!
Khách sạn này được thiết kế quả thật rất toàn diện, trong đại sảnh có chuẩn bị một bao cát lớn, có lẽ là chuẩn bị cho những người đang gặp áp lực quá lớn!
Cô nghi ngờ quay đầu lại, thấy vẻ mặt cực kỳ xoắn xuýt và dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại đắn đo của Dụ Gia Thạch.
Khi mọi thứ lắng xuống, anh hỏi: “Sao thế? Không vui à?”
“Nhưng anh làm như thế cứ như em chỉ có thể bị kẹp giữa sự kiểm soát của anh mãi mãi, chỉ có thể đưa ra lựa chọn giữa những câu trả lời của anh vậy.”
Bây giờ cô cũng đang có áp lực rất lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trầm mặc hai giây.
Nói xong, cô quay người đi, chuẩn bị về khách sạn.
Sau khi ra sức đấm vài cái, Chu Thanh Thanh quay người rời đi với gương mặt lạnh lùng.
Cô đi đến, xem bao cát đó là mặt Ôn Tư Ngật rồi nhíu mày, dùng sức hung hăng đấm vài lần, thu hút những ánh mắt khác thường từ những người lui tới trên đường.
Chu Thanh Thanh gật đầu, nói sự thật: “Tôi đi với Ôn Tư Ngật.”
“Vậy anh ấy đã gây trở ngại gì cho anh, giúp người con riêng kia đối phó với anh thế nào?”
Dường như Dụ Gia Thạch đã xoắn xuýt một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thật ra tôi muốn nói với cô, Ôn Tư Ngật là người rất nguy hiểm, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, tôi cần phải nói cho cô biết một số chuyện.”
Chu Thanh Thanh chớp chớp mắt, không trả lời mà chỉ nói: “Vậy tạm biệt nhé.”
“Sao vậy?”
Chương 47: Điều kiện
Ôn Tư Ngật dứt khoát ôm lấy cô rồi đặt cô ngồi yên trên bàn ở huyền quan: “Đây là phòng của em, muộn thế này rồi em còn muốn đi đâu?”
“Chậc chậc chậc, người đẹp cũng nổi điên…”
Trong phòng yên tĩnh lại.
“Cô cũng đến ngâm suối nước nóng sao? Đi với bạn à?” Dụ Gia Thạch nhìn chằm chằm Chu Thanh Thanh đã lâu không gặp. Vài tháng không gặp nhau, cô vẫn xinh đẹp như vậy.
Ôn Tư Ngật nhíu mày, đi đến cầm tay cô cùng đi vào phòng rồi trở tay đóng cửa lại.
Chỉ cần anh không hài lòng thì anh có thể dễ dàng loại bỏ từng chút từng chút tất cả mọi người bên cạnh cô?
Vậy là Ôn Tư Ngật không chỉ phân tích khuyết điểm của nhà họ Dụ trước mặt cô mà còn cảnh cáo nhà họ Dụ sau lưng nữa ư?
Dụ Gia Thạch bị cô nói đến nỗi mặt đỏ tía tai, lúc này anh mới nhớ ra bắt đầu từ lúc học tiểu học, Chu Thanh Thanh đã không phải là một người dễ bị lừa gạt rồi.
Chu Thanh Thanh không quan tâm đến anh ta nữa, đi thẳng vào khách sạn.
Vừa mở hé cửa ra thì Ôn Tư Ngật bắt lấy tay cô, đóng cửa lại lần nữa: “Em đi đâu?”
Hai giây sau, cô định đi thẳng vào phòng.
Hiển nhiên Dụ Gia Thạch không nói ra được.
Nhưng sau khi nghe anh giải thích xong, cảm xúc của cô đã bình tĩnh lại. Cô ngồi trên bàn nhìn anh.
“Bây giờ hai người đang ở bên nhau nhỉ?”
“Cái mà anh bảo là chấm dứt hợp đồng của nhà các anh, thật ra là anh ấy đưa ra một điều kiện trước mặt nhà họ Dụ các anh để cho các anh lựa chọn phải không? Xem thử các anh muốn hợp đồng mà anh ấy cung cấp hay là lựa chọn tôi. Dĩ nhiên kết quả đã rõ ràng, chính anh chọn hợp đồng nên buộc phải chủ động cắt đứt liên lạc với tôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.