Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Hờn Dỗi

Thời Tinh Thảo

Chương 57

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57


Diệp Thanh nói với cô những lời này, không phải muốn cô cảm thấy áy náy hay cảm động.

Hai người im lặng đi lên tầng cao nhất.

Giang Thu Linh nhướng mày: "Ngạc nhiên lắm à?"

Quý Thanh Ảnh mỉm cười: "Nhưng bà không hiểu là, với tôi, bà mang hai thân phận, điều tôi muốn không phải là quan điểm dưới thân phận nhà thiết kế của bà."

Cô không nên xúc động như vậy.

Tôi chỉ có thể nói, bà sống cuộc sống của bà, tôi sống cuộc sống của tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, Quý Thanh Ảnh cũng không định ở lại thêm nữa.

"Đúng vậy, không biết vì sao, trực tiếp lên thẳng hotsearch."

Bây giờ mặc dù vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết như trước, nhưng cô đã có tự tin.

Trong lần tụ hội lần trước của mấy người bạn tốt của Phó Ngôn Trí, Trình Trạm không đi.

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Trăn Trăn?"

Cô nhìn trần nhà nói: "Em về nhà chờ anh."

Triệu Dĩ Đông chỉ chỉ: "Không quấy rầy hai người nữa, chị qua bên kia nghỉ ngơi một chút."

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười.

Hầu kết của Phó Ngôn Trí chuyển động lên xuống, không ngăn cản động tác của cô.

Nghe thấy động tĩnh, Chu Chỉ Lan ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Con tới rồi."

Chu Chỉ Lan nói: "Ngay cả nửa tiếng đồng hồ cũng không muốn cho mẹ à?"

Quý Thanh Ảnh dừng lại, không lên tiếng.

Bây giờ cô chỉ có bà ngoại.

Cô đi theo trợ lý của Chu Chỉ Lan vào trong, khi đi qua thang máy ở sảnh lớn, cửa thang máy đúng lúc mở ra.

Nhưng lúc ấy, cô không thể không thừa nhận, khi quyền lực của con người đạt đến một mức độ nhất định, thì thật sự có thể một tay che trời.

Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh gọi xe về nhà.

Giang Thu Linh gật đầu: "Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Giang Thu Linh." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói rồi, anh nhéo nhéo thịt trên mặt của Quý Thanh Ảnh, thấp giọng nói: "Ở đây chờ anh nhé?"

Đồng nghiệp: "..."

Sau khi biết việc Chu Chỉ Lan đã làm, cảm xúc của Quý Thanh Ảnh cũng không dao động quá lớn.

Cô nghiêm túc nói: "Thật sự cảm ơn cậu."

"Có một chút." Quý Thanh Ảnh thành thật trả lời: "Chủ yếu là do không ngờ tới."

Cô chắc chắn có thể nhận đơn này chứ?"

Nói bà không xứng đáng làm một người mẹ cũng được, nói cái khác cũng thế.

Quý Thanh Ảnh chớp mắt: "...Anh ấy không nói với cháu."

Diệp Thanh nói, trước kia trên cơ bản Phó Ngôn Trí sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ.

Quý Thanh Ảnh không biết phải diễn tả nội tâm mình thế nào, cô nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay, một lúc lâu sau mới nói: "Cháu cảm ơn dì."

Cô gọi một tiếng: "Tổng giám đốc Trình."

Mí mắt của Quý Thanh Ảnh cũng không thèm động.

Giang Thu Linh gật đầu: "Đúng vậy."

Cô kéo suy nghĩ về, nhìn cô ta: "Sao cậu lại ở đây?"

Y tá bên cạnh cười nói: "Sao vậy? Vừa rồi cô đẩy cửa ra nhìn thấy gì à?"

Không ổn không ổn.

Hai người liếc nhau, Giang Thu Linh nhìn cô cười cười: "Tới tìm bác sĩ Phó à?"

"Thời điểm Quốc Khánh á."

Diệp Trăn Trăn vừa lướt Weibo vừa báo với cô: "Bây giờ mọi người đều đang đào bới về chị, còn có rất nhiều người...!đang mắng chị."

Diệp Thanh gật đầu: "Vậy là tốt rồi, cứ chuẩn bị trước đã.

Vẻ mặt Quý Thanh Ảnh lãnh đạm, đi thẳng vào vấn đề: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Mấy phút sau, đợi tới khi Phó Ngôn Trí biến mất trước mặt các cô, Triệu Dĩ Đông vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm.

Quý Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt anh tuấn mang ý cười của anh, ôm lấy cổ anh nói: "Sợ anh đang bận."

Nhưng vì chuyện của Quý Thanh Ảnh, mà anh tìm tới Diệp Thanh rất nhiều lần.

Quý Thanh Ảnh nhẩm tính thời gian: "Hẳn là không thành vấn đề."

Quý Thanh Ảnh mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì."

Bà nhìn Quý Thanh Ảnh: "Con nghĩ thế nào, vẫn muốn tham gia sao?"

Quan hệ huyết thống đặt ra ngay trước mắt, khi bà tuổi già sức yếu, cô sẽ chịu trách nhiệm phụng dưỡng bà, kết thúc nghĩa vụ chăm sóc.

Chuyện trước đây, chỉ cần bọn họ có làm, thì không có khả năng không để lại dấu vết."

Tôn Nghi Gia bị thái độ này của cô làm cho nghẹn lời: "Cậu không tức giận à?"

Quý Thanh Ảnh thúc giục anh đi ra ngoài, sốt ruột nói: "Anh mau đi thăm Tiểu Manh đi."

Cô vừa vào đã có thể cảm nhận được nội thất xa hoa của khách sạn.

Hai người im lặng đối diện.

Quý Thanh Ảnh cúi đầu đi về phía trước, sau khi đi tới sảnh lớn, cô mới quay đầu nhìn về phía Tôn Nghi Gia: "Có phải cậu có video camera giám sát của ký túc xá lúc ấy không?"

Cô hít sâu một hơi: "Cảm ơn chuyện trước đây bà đã làm giúp tôi, nhưng cảm ơn là cảm ơn, tôi không muốn diễn cảnh mẹ con thân thiết với bà."

Quý Thanh Ảnh không nói gì, nói đúng hơn là không biết đáp lại thế nào.

Là trợ lý của Chu Chỉ Lan, trước đây hai người cũng đã từng gặp nhau.

Triệu Dĩ Đông gật đầu: "Đúng vậy."

...

Nói cô không xứng.

Chu Chỉ Lan lắc đầu: "Vẫn còn đang trong quá trình điều tra, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."

Quý Thanh Ảnh sửng sốt: "Em có ý gì?"

Bà chỉ đơn thuần muốn nói cho Quý Thanh Ảnh biết, đứa con trai này của bà, thật sự rất thích cô.

Về chuyện này, Quý Thanh Ảnh cũng không oán trách bất kỳ ai.

Sau khi thang máy đi xuống, ngừng ở tầng 12.

"Xin chào."

Chu Chỉ Lan lời ít ý nhiều nói: "Bạn học kia của con cũng không phải là đèn cạn dầu, mẹ đoán không lâu sau, cô ta sẽ vạch trần những chuyện trước đây của con."

Quý Thanh Ảnh nâng mắt nhìn bà, có thể cảm nhận được sự dịu dàng của bà.

]

Chu Chỉ Lan ném cho cô một tập tài liệu, nhàn nhạt nói: "Cuộc thi quốc tế xét duyệt thí sinh nghiêm ngặt."

Việc Chu Chỉ Lan làm, cô sẽ cảm kích.

Trợ lý thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, không dám hỏi lại.

Khi cô đến khoa, thì cửa văn phòng khoa đang đóng chặt.

Tôn Nghi Gia bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Hi vọng cậu nhanh chóng xử lý cho tốt, chúng ta gặp lại ở cuộc thi quốc tế, tôi muốn cạnh tranh công bằng."

Cô ta lấy một thứ từ trong túi xách ra ném cho cô: "Nếu không phải dáng vẻ của Lâm Hiểu Sương thật sự khiến người khác chán ghét, tôi tuyệt đối sẽ không đưa cho cậu."

"Con có ý gì?"

Quý Thanh Ảnh không lên tiếng.

Chu Chỉ Lan cứng họng, khó lòng giãi bày.

]

Phó Ngôn Trí cong ngón tay, búng nhẹ lên trán cô.

"Quý Thanh Ảnh."

Cô nhìn Chu Chỉ Lan: "Hơn nữa, với tính cách của hai chúng ta, tôi cảm thấy không thể ở chung hòa thuận với bà được.

]

Giang Thu Linh bật cười: "Đừng ngạc nhiên, chủ yếu là do bạn gái của bác sĩ Phó quá nổi tiếng ở bệnh viện, cho nên chúng tôi ai cũng biết cả."

Nhưng những cái khác, thì không.

Cô ta muốn nổi tiếng thì sẽ không để con có thể thuận lợi tham gia thi đấu."

Quý Thanh Ảnh nhìn bà: "Tôi biết bà muốn làm gì."

Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng: "Có chút thời gian để nghỉ ngơi."

Phó Ngôn Trí tạm ngưng, phản ứng lại: "Nói chuyện xong rồi?"

Nhưng còn chưa kịp gọi xe, thì cô nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại xa lạ.

"Cô Quý, mời đi bên này."

Đối diện với đôi mắt sáng ngời của Quý Thanh Ảnh, bà trấn an: "Vậy nên đừng sợ hãi, sau lưng cháu còn có chúng ta, cháu muốn làm gì thì làm.

Tôn Nghi Gia đi rồi, Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm USB trên tay một lát, vừa định rời đi thì chuông điện thoại vang lên.

Trì Lục: [ Đúng rồi đó, có nhớ tớ không? ]

Huống hồ, bà cũng nghe qua tên của Quý Thanh Ảnh từ rất nhiều người.

Quan hệ giữa tôi và bà, cũng có khả năng sẽ bị lộ ra ngoài."

Cô nhìn về phía Chu Chỉ Lan, mím môi nói: "Bao giờ bà về?"

Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, ngửi thấy mùi nước sát trùng trên người anh thì hít sâu một hơi: "Bác sĩ Phó."

Cô gật đầu: "Đúng vậy."

Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Cảm ơn."

Chu Chỉ Lan về nước, bởi vì bà ngoại bị bệnh nặng, nên Quý Thanh Ảnh gọi điện cho bà.

"Alo?" Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhìn mũi chân: "Anh không bận ạ?"

Cô thất thần cầm điện thoại, ngay cả khi cánh cửa phòng bên cạnh mở ra cũng không phát hiện.

Quý Thanh Ảnh không biết quyền lực trong ngành của Chu Chỉ Lan mạnh tới mức nào.

Diệp Thanh thu hồi ý cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Tới khách sạn Cận Trình."

Dù là bất cứ chuyện gì, Phó Ngôn Trí đều tự dựa vào năng lực của bản thân để đi đến ngày hôm nay.

Sau khi ra khỏi phòng khách sạn, Quý Thanh Ảnh đề nghị trợ lý của Chu Chỉ Lan không cần tiễn cô nữa, cô đi vào thang máy.

Sau chuyện xảy ra thời đại học kia, các bạn học bỏ đá xuống giếng, những bản nháp đó của Quý Thanh Ảnh biến mất không còn dấu vết, hơn nữa có Hạ Viễn đứng ra làm chứng, cùng với thế lực sau lưng anh ta, tội danh ấy ngay lập tức bị áp lên người Quý Thanh Ảnh.

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu.

Phó Chính là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, anh cũng không mở miệng.

Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta: "Tôi đoán trúng rồi."

Hai người im lặng nhìn nhau, cô nói: "Không có ý định gì cả, chuyện này không cần làm phiền cô Chu giúp đỡ."

Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn.

Anh vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật thì thấy tin nhắn Trình Trạm gửi cho anh.

Cô không qua gõ cửa, chỉ yên tĩnh ngồi trên hàng ghế chờ lạnh lẽo dài dằng dặc.

Quý Thanh Ảnh: [ Có ai ở đây không? ]

]

Quý Thanh Ảnh cúi đầu chơi điện thoại, điều chỉnh cảm xúc của mình.

Khi Chu Chỉ Lan làm chuyện đó, Quý Thanh Ảnh không cảm kích.

Chu Chỉ Lan nhíu mày: "Nhưng con không có chứng cứ."

Không nói những chuyện khác, tốt xấu gì Diệp Thanh cũng là người lãnh đạo, mắt nhìn người của bà rất chuẩn.

Cô ấy nghĩ tới hình ảnh Quý Thanh Ảnh kề sát vào tai Phó Ngôn Trí thủ thỉ với anh, cọ vai đồng nghiệp, nói: "Hic hic hic tôi cũng muốn yêu đương."

Bên cạnh người nọ là mấy người ăn mặc chỉnh tề, hình như là nhân viên khách sạn.

Tôn Nghi Gia nhìn cô, chủ động lại gần hỏi: "Tôi nghe nói, cậu gặp cả Lâm Hiểu Sương và Hạ Viễn rồi?"

Sau khi hôn lên vị trí kia, Quý Thanh Ảnh ngừng lại.

Quý Thanh Ảnh lãnh đạm nói: "Có thể đoán được."

"Vâng ạ."

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh đột nhiên bật cười: "Không phải tôi muốn, mà là bà sẽ đi."

Diệp Thanh hiểu rõ: "Có phải cháu vẫn định thiết kế sườn xám trong cuộc thi quốc tế không?"

Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy người đàn ông đứng trước cửa.

"Ừm."

Nhưng vừa lên xe, cô đã đổi ý.

Trần Tân Ngữ: [ Trước khi chào mừng siêu mẫu của chúng ta trở về Tổ quốc, tớ có việc muốn nói với Thanh Ảnh.

"Ừ?"

Mặc dù cô không thừa nhận, nhưng mọi người cũng hoàn toàn thất vọng về cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy sờ sờ chóp mũi, nói: "Tôi muốn tìm cô đặt may một bộ sườn xám mặc trong hôn lễ, không biết có tiện hay không."

"Nhưng chịu thiệt thòi thì cũng đã chịu, khi còn nhỏ tôi muốn một cái váy, khi lớn lên lại mới mua cho tôi, tôi đã mặc không được nữa, chẳng lẽ bà không hiểu sao?"

Diệp Thanh cười nhẹ, mặc dù là trưởng bối, nhưng bà không hề làm cao.

Quý Thanh Ảnh cắn môi, nhàn nhạt hỏi: "Gặp ở đâu?"

Bà không phải là người mù quáng tin tưởng người khác, mà bà biết mình tiếp xúc với người như thế nào.

Diệp Trăn Trăn vâng vâng hai tiếng, thấp giọng nói: "Đàn chị Quý, em tin chị, em chắc chắn chị không làm vậy."

Cô lời ít ý nhiều đề cập đến tập tài liệu Diệp Thanh đưa cho cô, tin nhắn vừa gửi đi không lâu thì nhận được hai reply.

Giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Quý Thanh Ảnh mơ hồ cảm thấy, người này có hơi quen mắt.

"Được."

Còn có người nói, cô có thể tham gia cuộc thi toàn quốc, có phải vì đã mua chuộc ban giám khảo hay không, có phải đã ngủ với giám khảo hay không.

Đã lâu rồi cô không tới đây, bây giờ cảm thấy có hơi xa lại.

Cô nói: "Khi còn nhỏ tôi không muốn bà rời đi, không phải bà vẫn đi hay sao."

Chu Chỉ Lan nhíu mày, bị lời nói của cô chọc giận: "Con nói gì?"

Nụ cười trên mặt Tôn Nghi Gia cứng đờ: "Cậu cho rằng tôi sẽ dễ dàng đưa cho cậu sao?"

Chẳng qua, chuyện Chu Chỉ Lan có thể làm chỉ là áp tin tức kia xuống, không để cho nó lan truyền trong giới, không để cô mang theo vết nhơ này.

Quý Thanh Ảnh ngượng ngùng cười cười: "Em vừa đến thôi ạ, em thấy mọi người đang bận nên không quấy rầy."

Phó Ngôn Trí nghỉ trưa nửa tiếng, sau khi tỉnh lại thì thấy tin nhắn Diệp Thanh gửi tới, nói Quý Thanh Ảnh tới bệnh viện tìm anh.

Tôn Nghi Gia trợn trắng mắt: "Đừng có tâng bốc tôi."

Giọng nói của Triệu Dĩ Đông từ bên ngoài truyền vào: "...!Bác sĩ Phó, tôi không cố ý muốn phá ngang chuyện của hai người, nhưng Tiểu Manh tìm anh."

"Đừng vội cúp điện thoại, mẹ có chút chuyện muốn bàn bạc với con, liên quan tới cuộc thi, còn có chuyện thời đại học của con." Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.

Phó Ngôn Trí cười một cái, giọng nói mê hoặc lòng người: "Thật không?"

Bàn tay Quý Thanh Ảnh nắm chặt điện thoại, khí lạnh bao trùm lấy cô, khiến cô lạnh tới mức muốn phát ra âm thanh cũng khó khăn.

Tôn Nghi Gia nhướng mày, nhìn cô: "Sao như cà ngậm sương thế?"

Quý Thanh Ảnh: "..."

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra.

Phó Ngôn Trí: "..."

Sau khi quay lại Giang Thành, Quý Thanh Ảnh nghĩ tới chuyện tương lai.

Đột ngột không kịp chuẩn bị, Phó Ngôn Trí chưa kịp phản ứng lại, thì nụ hôn của Phó Ngôn Trí đã dừng ở sau vành tai anh.

Cô nhắm mắt, click mở hotsearch.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Thanh Ảnh nhìn ánh mắt sáng rực của anh, theo bản năng cắn môi.

"Dạ."

Huống hồ đây còn là người con trai mình thích.

Không phải cô không biết thiết kế những kiểu dáng khác, chỉ là so ra thì Quý Thanh Ảnh càng muốn kiên trì với ý nguyện ban đầu của mình hơn, tiếp tục thiết kế sườn xám mà cô yêu nhất.

Người thân của cô không có nhiều lắm, sau khi ông nội bà nội qua đời, cô cũng hoàn toàn cắt đứt với thân thích bên nhà nội.

Tôn Nghi Gia bị cô chọc cười, cong môi hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Cô nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói hơi khàn khàn: "Ngay bây giờ sao?"

Tôn Nghi Gia nhoẻn miệng cười, đắc ý nhìn cô: "Thì sao nào?"

Nói cô ghê tởm.

"Con tới khách sạn Cận Trình đi, mẹ đang ở đó."

Hai người giằng co, bầu không khí yên tĩnh dị thường.

Cô ta nói: "Nhưng con người mà, cuối cùng cũng phải trưởng thành thôi."

Vào thang máy.

Cháu có ý tưởng mới chưa?"

Quý Thanh Ảnh lắc đầu: "...!Không nên thì tốt hơn."

Quý Thanh Ảnh có một tài khoản Weibo không dùng thường xuyên lắm, đôi khi sẽ đăng các thiết kế và cuộc sống hằng ngày lên, số lượng người theo dõi không nhiều không ít, khoảng mấy nghìn người.

Chỗ Quý Thanh Ảnh ngồi, vừa mở cửa ra là có thể thấy ngay.

Khi Quý Thanh Ảnh tới bệnh viện thì gần tới hai giờ chiều.

...

Bà nhìn Quý Thanh Ảnh hỏi: "Lúc ấy bản phác thảo trong tay con hoàn toàn biến mất trong một đêm, chẳng lẽ con không rõ sao?"

Giữa cô và Chu Chỉ Lan không phù hợp làm mẹ con.

"Cậu cũng nói là sẽ không dễ dàng, nhưng cũng nói là sẽ đưa cho tôi." Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn cô ta: "Tôi dám khẳng định, cậu sẽ đưa cho tôi."

"..."

Cô duỗi tay, chủ động hỏi: "Như vậy có gì không ổn không?"

Nếu khi về già bà sinh bệnh rồi về nước, tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ làm con gái của tôi, còn những chuyện khác, không có đâu."

Cô nhìn qua, hơi ngạc nhiên: "Anh hết bận rồi ạ?"

Khi bà xem xét chuyện gì đó, sẽ quen thói dùng suy nghĩ tổng giám đốc của bà để chỉ trích, chỉ cần nói tới thiết kế lần trước, kỳ thật bà cảm thấy thiết kế của tôi cũng không tồi, nhưng bà không khen được, vậy nên đã chỉ ra khuyết điểm của tôi trước."

Cô nhìn thẳng về phía Chu Chỉ Lan, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Bây giờ bà thế này, đơn giản là có tuổi rồi nên hối hận, cảm thấy đã khiến tôi chịu quá nhiều thiệt thòi."

Quý Thanh Ảnh vô cảm nói: "Nhưng vì biết rõ, nên tôi càng muốn chứng minh bản thân."

Nhận thấy cánh tay vòng bên hông mình của Phó Ngôn Trí dần dần siết chặt, Quý Thanh Ảnh vươn đầu lưỡi, l**m nhẹ vành tai anh.

Tôn Nghi Gia cười khanh khách nói: "Bây giờ so sánh giữa cậu và Lâm Hiểu Sương, thì tôi càng không thích Lâm Hiểu Sương hơn.

"Bao giờ cô cần?"

Nếu không chứng minh bản thân không đạo nhái, thì sau này tội danh sao chép này sẽ mãi đi theo cô, thậm chí trong tương lai cũng không có tư cách tham gia bất kỳ cuộc thi nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Quý Thanh Ảnh nâng mắt nhìn bà, nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Thật ra Quý Thanh Ảnh chưa từng hôn Phó Ngôn Trí như vậy, lúc bình thường, giữa hai người đều do Phó Ngôn Trí chủ động.

"Ừm."

Trì Lục: [ Bên này tớ cũng có một ít tài liệu, vốn định về nước rồi đưa cho cậu sau, bây giờ xem ra có thể gửi cho cậu xem trước rồi.

Nếu đổi lại là người khác, bà sẽ không muốn suy nghĩ gì cả, thậm chí cũng không thèm nghe giải thích, cảm thấy lãng phí thời gian.

Cô nói: "Người kia hẹn em."

Triệu Dĩ Đông hắng giọng: "Tôi cảm thấy anh cần sửa sang lại vẻ ngoài một chút." (đọc tại Qidian-VP.com)

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, nhìn gương mặt có hơi quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là ai trước mắt: "Vâng."

"Tôi nghe Triệu Dĩ Đông nói, cô có một phòng làm việc, chuyên nhận đơn đặt trước phải không?"

"Dì ơi."

Năm đó đúng thật là bà chỉ nghĩ đến sự nghiệp của mình, nhưng con người khi đến một độ tuổi nào đó mới có thể hiểu ra được.

"Má ơi, làm tôi sợ muốn c·h·ế·t."

Phó Ngôn Trí rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Ngẩng đầu."

Phó Ngôn Trí chăm chú nhìn cô, nhấn điện thoại gọi đi.

Chương 57

Quý Thanh Ảnh: "...Dạ?"

Bà cũng đã quen ngồi ở vị trí cao, dùng ngôn ngữ của lãnh đạo để nói chuyện với người khác.

Thật ra cô biết, Chu Chỉ Lan muốn làm gì đó để đền bù cho cô.

Tôn Nghi Gia hơi hơi mỉm cười: "Lâm Hiểu Sương bên kia không muốn để cậu tham gia cuộc thi quốc tế."

Sau khi bà ra nước ngoài, Quý Thanh Ảnh mới biết được chuyện này từ miệng của giáo viên.

Phó Ngôn Trí vô cảm liếc các cô ấy, thấp giọng hỏi: "Ở phòng bệnh à?"

Tôn Nghi Gia mỉm cười, cong môi nói: "Chẳng lẽ cậu không muốn chứng minh trong chuyện ở thời đại học cậu trong sạch sao? Cậu cầu xin tôi đi, tôi có thể đưa cho cậu một ít tư liệu đã cất giấu nhiều năm."

"Vâng ạ."

Bà dừng lại: "Những chuyện thời đại học được đè xuống, điều tra ra được cũng không ngạc nhiên gì."

Quý Thanh Ảnh trầm ngâm vài giây, lắc lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa chắc ạ."

Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Khách sạn Chu Chỉ Lan ở do ban tổ chức sắp xếp, bà luôn nhận được đãi ngộ tốt nhất.

Quý Thanh Ảnh ngượng ngùng cười một cái.

Quý Thanh Ảnh miễn cưỡng nở nụ cười: "Cảm ơn Trăn Trăn, chị cúp điện thoại trước."

Giang Thu Linh nhìn cô, mỉm cười nói: "Hôm qua tôi có xem cô thi đấu."

Nghe vậy, đôi mắt của Giang Thu Linh sáng lên, cười nhẹ nói: "Ok.

Quý Thanh Ảnh hoàn hồn, ngước mắt nhìn về phía bà: "Đã điều tra ra?"

Trì Lục: [ Có, đang thu thập đồ đạc chuẩn bị về nước.

Thời gian nghỉ ngơi, bệnh viện trở nên quạnh quẽ không ít.

Cô hỏi: "Cô có yêu cầu cụ thể gì không? Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc trước đi, sau này có thời gian có thể thảo luận cụ thể hơn."

Tôn Nghi Gia nhìn cô: "Cậu không hỏi xem vì sao lúc đó tôi không đưa ra à?"

Bà về nước vì bà ngoại.

Ngay cả một số người trong cuộc biết chuyện cũng đồng thời ngậm miệng không đề cập đến, hoàn toàn chôn giấu chuyện này xuống đáy lòng.

Hôm nay cô ăn mặc vô cùng khiêm tốn, ngồi giữa vài người, cũng không hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Quý Thanh Ảnh: [ Nhớ.

Quý Thanh Ảnh gật đầu, đưa mắt nhìn cô ta: "Mặc dù cậu cũng rất đáng ghét, nhưng cậu có điểm mẫu chốt cơ bản nhất của nghề nghiệp."

Chu Chỉ Lan thật ra rất chướng mắt chiêu trò thế này.

Cô đang bắt chước anh.

Cũng chính lúc này, mấy y tá đang ríu rít trò chuyện bên kia mới chú ý tới cô.

Diệp Thanh cười cười, dịu dàng nói: "Nếu bọn họ lại tới tìm cháu, nếu cháu không tiện làm gì thì có thể nói với dì bất cứ lúc nào."

Trần Tân Ngữ: [ Sếp Diệp trâu bò vãi! ]

Còn về phần chuyện xảy ra thời đại học kia, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra, chuyện gì đã qua thì cứ cho qua, không cần nhắc lại.

Quý Thanh Ảnh cong môi cười: "Bây giờ em đang định về nhà, anh yên tâm làm việc đi, em ở nhà chờ anh."

Cô chưa gọi điện thoại cho Phó Ngôn Trí, lo mình sẽ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của anh.

"Vâng."

Giáo viên thất vọng về cô, nhưng vẫn tin tưởng cô.

Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta: "Ý cậu là sao?"

Sau khi về đến nhà, Quý Thanh Ảnh về nhà mình.

Sau đó, không biết bà biết được chuyện Quý Thanh Ảnh gặp phải từ đâu, cũng không đánh tiếng với Quý Thanh Ảnh, trực tiếp cho người đè chuyện này xuống.

Có cảm giác căng thẳng không nói thành lời, có thể là vì đang ở bệnh viện, cũng có thể là vì đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này.

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Cô hỏi đi."

Diệp Thanh đưa mắt nhìn cô: "Sao vậy?"

"Nghĩ gì vậy?"

Anh duỗi tay, xoay mặt cô đối diện với mình.

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Gần như vậy."

Rời khỏi bệnh viện, Quý Thanh Ảnh vừa định gọi xe về nhà.

Triệu Dĩ Đông gọi một tiếng: "Em đến đây từ bao giờ vậy?"

Cô nhìn chằm chằm dãy số hiển thị trên màn hình hồi lâu, sau đó mới chậm chạp bắt máy.

Quý Thanh Ảnh ôm lấy cổ anh, ghé lại sát bên tai anh thủ thỉ: "Trong thời gian nghỉ ngơi, anh có thể hôn em không?"

Chu Chỉ Lan không lên tiếng.

Vừa nâng mắt, Quý Thanh Ảnh đã thấy người đàn ông bên trong.

Quý Thanh Ảnh hơi mỉm cười, lắc đầu nói: "Không sao cả, chỉ là tôi thấy may quá, ông trời không tuyệt đường người."

Mặc dù tính cách cậu vẫn đáng ghét như cũ, nhưng tôi vẫn muốn được so tài một cách quang minh chính đại với cậu một lần."

Phó Ngôn Trí duỗi tay vỗ về lưng cô, cánh môi phớt qua tai cô, nhắc nhở: "Bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, cũng không phát sinh tình huống khẩn cấp, không sao cả."

Diệp Thanh gật đầu: "Chắc là thấy cháu bận quá, nên không nỡ nói."

Nghe vậy, Diệp Thanh cũng nhìn giờ: "Ok, chắc giờ là thời gian nghỉ trưa đấy."

Quý Thanh Ảnh vô cảm nhìn cô ta.

Bà nói: "Chỉ có làm cái mình thích nhất, thì mới cho ra thành quả tốt nhất." Nói rồi, bà nhịn không được lại nói thêm: "Khi dì mới biết cháu còn bảo Phó Ngôn Trí nhờ cháu làm giúp dì một bộ sườn xám, mà nó không đồng ý."

Con trai do bà tự tay dạy dỗ, mắt nhìn người sẽ không kém.

Quý Thanh Ảnh mặt đỏ tai hồng, dán vào tai anh nói: "Em không làm đâu."

Cô biết ơn những chuyện Chu Chỉ Lan đã từng giúp cô, nhưng cô cũng thật sự không thể nào quên đi những chuyện đã từng xảy ra thời thơ ấu trong quá khứ.

Quý Thanh Ảnh: "..."

Nghĩ tới sắc mặt của Quý Thanh Ảnh, anh cũng không yên tâm.

Hơn nữa, cho dù thật sự giành được, thì Quý Thanh Ảnh cũng không muốn nhận được một cách không minh bạch.

Nhìn bóng lưng Quý Thanh Ảnh đi vào bệnh viện, tài xế ngồi đằng trước hỏi một tiếng: "Sếp Diệp, bây giờ đi đâu ạ?"

Phó Ngôn Trí nhìn dáng vẻ thẹn thùng né tránh của cô, dở khóc dở cười.

Vào văn phòng với Phó Ngôn Trí, Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn xung quanh: "Chỉ có một mình anh thôi ạ?"

"Hm?"

Anh thấp giọng trả lời: "Được, tôi tới liền."

Trong tay Quý Thanh Ảnh cầm tập tài liệu Diệp Thanh đưa cho cô, khi đến sảnh lớn ở lầu một, cô còn đi vào nhà vệ sinh.

Còn về Chu Chỉ Lan, cứ như lời cô vừa nói là được.

Suy nghĩ của cô ta đều bị Quý Thanh Ảnh đoán trúng, căn bản không thể nào phản bác.

Khi hỏi anh, anh chỉ nói để tránh tị hiềm, nên anh muốn tới bệnh viện công lập.

Phó Ngôn Trí cắn môi, vừa định sát lại gần hôn cô, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan.

Trì Lục: [? ]

Trong nháy mắt, Quý Thanh Ảnh bật dậy khỏi đùi của Phó Ngôn Trí, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.

]

Nhưng bây giờ, số lượng người theo dõi không tăng, nhưng số lượng bình luận dưới bài viết gần nhất cô đăng lên Weibo lại tăng lên chóng mặt.

Quý Thanh Ảnh mỉm cười.

Nghĩ rồi, bà cố tình thả chậm ngữ điệu, thấp giọng hỏi: "Con có ý định gì?"

Quý Thanh Ảnh nói rồi tự bật cười.

Cô bật máy tính, cắm USB Tôn Nghi Gia đưa cho cô vào ổ cắm USB, còn chưa kịp click mở thì Diệp Trăn Trăn gọi tới.

"Thanh Ảnh?"

Trần Tân Ngữ: [? ]

Giang Thu Linh nhìn cô: "Không biết có tiện hỏi cô vài vấn đề hay không?"

Thật ra Quý Thanh Ảnh là một người quật cường.

Mặc dù sự tự tin này rất mù quáng.

Một cô gái nhỏ như vậy, không phải là người có lòng dạ xấu xa.

Dứt lời, cô ta giương cằm, nói: "Chỉ cần cậu cầu xin tôi, tôi sẽ đưa một phần tài liệu mà mọi người đều xem nhẹ vào thời đại học cho cậu."

Quý Thanh Ảnh duỗi tay nhận lấy, quơ quơ USB trong tay: "Cảm ơn."

Cô mãi mãi sẽ không thể tha thứ cho chuyện bà thật sự đã vứt bỏ cô, cũng chính vì vậy mà quan hệ giữa hai mẹ con mới mãi giằng co như vậy.

Anh mở cửa đi ra ngoài, vừa mở cửa đã đối diện với vài ánh mắt tò mò.

#Quán quân cuộc thi thiết kế toàn quốc đạo nhái#

Anh thấp giọng nói: "Trình Trạm nói với anh có gặp em ở khách sạn, có chuyện gì sao?"

Trước đây cô yếu đuối, nhu nhược và ngốc nghếch, không tìm được cách giải quyết.

Diệp Thanh nhẹ nhàng thở ra: "Ai biết nó có vậy hay không." Bà nói đùa: "Có vợ quên mẹ cũng bình thường mà."

Mặc dù là mùa hè, nhưng vẫn lạnh căm căm.

Quý Thanh Ảnh vừa ăn vừa trả lời mấy câu hỏi thỉnh thoảng Diệp Thanh đưa ra.

Quý Thanh Ảnh gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra anh ấy là ai.

"Vâng."

Quý Thanh Ảnh nhoẻn miệng cười.

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Có thể ạ."

Những cái khác, cô không làm được.

Quý Thanh Ảnh nhìn giờ, nhỏ giọng nói: "Dì có thể đưa cháu tới bệnh viện được không ạ?"

Quý Thanh Ảnh không ở bệnh viện lâu thêm, đợi sau khi Phó Ngôn Trí ra ngoài được mười phút, cô cũng lặng lẽ rời đi.

Cô nhớ lại động tác khi anh hôn mình trước đây, tim đập thình thịch.

Khi Quý Thanh Ảnh đến Cận Trình, đã có người chờ cô ở cổng.

Hốc mắt của Quý Thanh Ảnh ươn ướt, nghiêm túc gật gật đầu: "Được ạ, cháu cảm ơn dì."

Diệp Thanh xoa đầu cô: "Đi đi, đợi khi nào các con rảnh thì về nhà ăn cơm."

Diệp Thanh đột nhiên bật cười: "Đừng khách sáo như vậy, sau này đều là người một nhà mà."

Diệp Thanh gật đầu: "Không tồi."

Tôn Nghi Gia chăm chú nhìn cô vài lần, ngập ngừng nói: "Cậu cầu xin tôi đi."

Quý Thanh Ảnh: "Dạ?"

Quý Thanh Ảnh mỉm cười cúp điện thoại, đứng dậy.

Chỉ là trước khi Chu Chỉ Lan xuất hiện, bọn họ không đắc tội nổi với bối cảnh sau lưng Hạ Viễn, huống hồ Quý Thanh Ảnh cũng không có chứng cứ.

Bà nói: "Cuộc thi quốc tế không thể giống cuộc thi trong nước, trong nước có thể khơi thông quan hệ, nhưng quốc tế liên quan tới nhiều người, cho dù là mẹ cũng không thể đảm bảo sẽ không bại lộ chút nào."

Tôn Nghi Gia không nói gì.

"Cậu cứ tự tin rằng tôi sẽ đưa cho cậu như vậy?"

Trước cửa có người thúc giục, Quý Thanh Ảnh chớp mắt lấy lại tinh thần, bước ra ngoài.

Quý Thanh Ảnh: "...!Cậu nói cái gì?"

Bà nói: "Lần này số lượng nhà thiết kế Trung Quốc có thể tham gia cuộc thi thiết kế không nhiều lắm.

Những chữ này đập vào mắt của cư dân mạng đầu tiên.

Trình Trạm bước ra khỏi thang máy, nhìn qua Quý Thanh Ảnh một cái, đột nhiên nói: "Bạn gái của Phó Ngôn Trí?"

"Alo."

Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn cô ấy: "Từng gặp qua một lần."

Chu Chỉ Lan im lặng nhìn cô: "Con cứ muốn mẹ đi như vậy?"

"...!Ồ."

"Dì biết cháu không phải là kiểu người chủ động công kích người khác." Bà khẽ cười: "Nhưng dì thì phải."

"Đàn chị Quý!" Đầu bên kia truyền đến âm thanh sốt ruột của Diệp Trăn Trăn: "Đàn chị Quý, chị lên hotsearch."

No.1 hotsearch, chính là cô.

Đúng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đây là cơm nhà vô cùng bình thường, nhưng màu sắc tươi ngon, hương vị thơm ngon, chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi.

...

Lúc ăn cơm, hai người chuyển từ đề tài thiết kế sang Phó Ngôn Trí.

Trợ lý nhìn về phía Quý Thanh Ảnh, có chút kinh ngạc: "Cô Quý, cô quen tổng giám đốc Trình à?"

Còn về danh sách trúng tuyển, bà không có cách nào giành về cho Quý Thanh Ảnh.

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra: "Hả?"

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát, sau đó gửi một tin nhắn trong groupchat với Trần Tân Ngữ và Trì Lục.

Quý Thanh Ảnh không tiếp lời.

"Dạ chị."

Vào thời điểm đó.

Phó Ngôn Trí hiểu rõ, vừa đi được hai bước, thì Triệu Dĩ Đông gọi một tiếng: "...!Bác sĩ Phó."

Tôn Nghi Gia đi theo sau, nhìn về phía cô: "Sao nào, giao dịch này có được không?"

Kẻ thù mãi mãi hiểu nhau nhất.

Nhưng dù sao Quý Thanh Ảnh cũng là miếng thịt từ trên người bà rơi xuống.

Cô còn chưa kịp nhớ ra thì người bên trong đã chú ý tới cô trước.

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu.

Quý Thanh Ảnh hít sâu một hơn, thấp giọng nói: "Vừa rồi bà cũng đã nói, ban tổ chức sẽ ra tay điều tra tư liệu về các thí sinh tham gia cuộc thi quốc tế.

Phó Ngôn Trí thấy cô dừng lại, thấp giọng hỏi: "Sao không tiếp tục nữa?"

Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng bà.

Quý Thanh Ảnh cũng không chú ý xem người tiến vào là ai, cô cúi đầu nhìn mũi chân, tâm trạng rất hỗn loạn.

Quý Thanh Ảnh nhìn điện thoại, cong môi đánh chữ: [ À đúng rồi, hôm nay tớ ăn cơm cùng mẹ của Phó Ngôn Trí, tớ và dì ấy có hàn huyên một chút chuyện.

Quý Thanh Ảnh: [??? Cậu thật sự định về nước à? ]

Tôn Nghi Gia cười: "Tôi ấy mà, trước đây cực kỳ không thích cậu, vậy nên không muốn nói chuyện này cho cậu, cậu cũng biết mà."

Quý Thanh Ảnh "Ừ" một tiếng: "Được, chị biết rồi."

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã đụng phải một nữ bác sĩ xinh đẹp.

Quý Thanh Ảnh không chần chờ, lấy son ra dặm lại, khiến sắc mặt nhìn tốt hơn không ít.

Quý Thanh Ảnh không từ chối.

Anh cầm điện thoại lên đi ra ngoài, vừa định gọi điện thoại cho cô thì đã nhìn thấy người đang ngồi trên ghế.

"Hai ngày nữa sẽ bắt đầu mở đơn đăng ký cuộc thi quốc tế, đến lúc đó cần phải ra nước ngoài đào tạo một thời gian, công việc bên này của cháu có thể sắp xếp được không?"

Diệp Thanh giả vờ tức giận nói: "Thằng nhóc thối đó nói cháu rất bận, không nhận đơn hàng."

Trình Trạm hiểu ra, phân phó một câu: "Nếu không tìm thấy thì có thể nhờ quầy lễ tân tìm giúp."

Trình Trạm gật gật đầu, nhìn cô, sau đó lướt qua cô nhìn trợ lý đứng bên cạnh cô: "Tìm người à?"

Hẳn là Trình Trạm rất bận, chỉ nói được hai câu, sau đó lạnh lùng rời đi cùng nhân viên xung quanh.

Quý Thanh Ảnh không phải người vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng không phải người vô cùng mềm lòng.

Cô hít sâu một hơi: "Để chị lên mạng xem xem."

"Tức giận chứ."

Triệu Dĩ Đông liếc mắt nhìn Phó Ngôn Trí, "Hì hì" hai tiếng: "Bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, không bận đâu."

Lúc xuống xe, Diệp Thanh gọi cô lại.

Quý Thanh Ảnh cười cười, đại khái đoán được anh ấy đang nghĩ gì.

Cô vừa click mở, tất cả đều là những lời nhục mạ, nói cô không xứng đáng làm một nhà thiết kế.

Tôn Nghi Gia xoay xoay điện thoại trong tay, nghĩ ngợi rồi nói: "Bên tôi có nhận được một tin tức nội bộ."

Thang máy đến tầng một cũng không di chuyển nữa.

Quý Thanh Ảnh gật đầu.

Giữa thang máy là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, đôi tay anh ấy nhét trong túi, đứng ở đó, thân hình cao lớn đĩnh bạt, hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Không biết son môi đã trôi từ bao giờ.

Trao đổi phương thức liên lạc, lúc này Quý Thanh Ảnh mới vào thang máy lên tầng.

Phó Ngôn Trí nhướng mày: "Như thế nào?"

Chu Chỉ Lan nhìn thái độ trầm mặc không nói lời nào của cô, nâng cao âm lượng gọi một tiếng.

Mỗi một chữ đều vô cùng bẩn thỉu khó nhìn..

"Rõ."

Thật ra khi đi thực tập, làm việc ở bệnh viện công lập sẽ phải chịu khá nhiều thiệt thòi.

Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát, gật đầu: "Đương nhiên."

Cô nâng mắt nhìn về phía Chu Chỉ Lan: "Tôi không đạo nhái, vì sao không tham gia?"

Cô đứng dậy, nhìn về phía người đang ngồi bất động: "Chuyện trước đây, tôi không thể nào hoàn toàn xí xóa cho bà, thậm chí không thể không hận bà.

Bên ngoài văn phòng khoa có bố trí một số dãy ghế chờ ở những vị trí khác nhau, để tiện cho người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi.

"Đừng."

Cho dù Diệp Thanh không tin vào bản thân, thì cũng tin Phó Ngôn Trí.

Quý Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy, không chút do dự đồng ý: "Đương nhiên rồi."

Lần sau cô sẽ không bao giờ làm chuyện trái pháp luật ở văn phòng của Phó Ngôn Trí nữa.

Danh tiếng của Cận Trình kéo dài trăm năm, ai cũng công nhận.

Cô nhìn Giang Thu Linh, chủ động hỏi: "Cô cần gì sao?"

Diệp Trăn Trăn nhanh chóng nói: "Chị mở Weibo lên xem đi, trên mạng và trên diễn đàn trường học có một tin tức nóng, nói nhà thiết kế vừa nhận được giải quán quân cuộc thi thiết kế toàn quốc...!từng là kẻ đạo nhái."

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Phó Ngôn Trí hạ thấp giọng nói một câu: "Tới chỗ anh đi."

Quý Thanh Ảnh nhìn chằm chằm anh một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới những lời vừa rồi Diệp Thanh nói với cô.

Là trưởng bối, đương nhiên bà cũng hi vọng mối quan hệ của hai người có thể tốt đẹp hơn.

Bà dời mắt, không nhìn cô nữa: "Chỉ là chuyện sớm muộn." Bà nói: "Nếu con có thể thuận lợi tham dự cuộc thi quốc tế, mẹ sẽ rời khỏi vị trí giám khảo để tránh tị hiềm."

Trình Trạm nhàn nhạt hỏi: "Tôi không nhận nhầm chứ?"

Sau khi cơm nước xong, Diệp Thanh chủ động yêu cầu đưa cô về.

Thần sắc của Tôn Nghi Gia hơi đình trệ.

Quý Thanh Ảnh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cánh môi anh, nhỏ giọng nói: "Em có một câu hỏi."

Bà cười: "Dì có thể làm người xấu được."

Phó Ngôn Trí dừng bước chân.

Tôn Nghi Gia cong môi: "Tôi cũng muốn hỏi sao cậu lại ở đây đấy."

Bọn họ không hề tìm hiểu chân tướng sự thật đã bắt đầu công kích, nhục mạ cô bằng lời nói.

Triệu Dĩ Đông liếc nhìn cô ấy: "Không có gì."

Ai cũng bất lực, có đôi khi hiện thực cho bạn một đòn cảnh cáo, sẽ khiến cho bạn hoàn toàn tỉnh táo.

Quý Thanh Ảnh bị bà chọc cười, áp chế cảm xúc vừa xuất hiện xuống, nhẹ giọng nói: "Anh ấy sẽ không như vậy đâu ạ."

"Được."

Ngay cả ngày trước thực tập ở bệnh viện, Phó Ngôn Trí cũng sẽ không nhờ bọn họ giúp đỡ.

Anh ấy vừa dứt lời, giám đốc ở bên cạnh đáp lời ngay: "Tôi đã hiểu."

Ít nhất là trên hồ sơ, không để chút dấu vết nào.

"Không cần hỏi cũng biết." Quý Thanh Ảnh nhàn nhạt nói: "Lúc đó cậu ghét tôi, chỉ hận không thể băm tôi thành ngàn mảnh, không đạp tôi thêm một đạp đã may lắm rồi, sao có thể giúp tôi chứ?"

Hiện thực chính là như vậy.

"Ồ."

Quý Thanh Ảnh dựa lên thành thang máy: "Nhưng tôi cũng không có cách nào khác."

Phó Ngôn Trí liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Em nói đi."

Phó Ngôn Trí kéo cô ngồi xuống người mình, rũ mắt nhìn cô: "Sao tới mà không báo với anh?"

Bà nhìn Quý Thanh Ảnh, nghiêm túc nói: "Mặc dù dì không biết rõ mọi chuyện, nhưng dì tin vào mắt nhìn người của Phó Ngôn Trí, cũng tin vào trực giác của mình."

Quý Thanh Ảnh nhìn bà: "Áp luận dư luận trong nước rất lớn, tôi đề nghị trước khi mọi chuyện vẫn chưa lộ ra ngoài, bà về đi."

"Được."

Nhưng mà, những tổn thương thời thơ ấu không thể được bù đắp bằng một chút sự thương hại.

Dường như chỉ cần có một chút sai lầm, thì những nỗ lực và thành tích trước đây đều sẽ bị nghi ngờ.

Phó Ngôn Trí hiểu rõ: "Đợi lát nữa anh tiễn em."

Diệp Thanh cong môi: "Ăn cơm trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57