0
Thấy vậy Phương Hàn Tuyết nhanh chóng hóa thành một đạo lưu quang phóng vào thông đạo, nàng hiện tại không thể chờ đợi thêm nữa.
Đám thiên kiêu Phương gia thấy Phương Hàn Tuyết đã tiến vào thông đạo, bọn hắn cũng nhao nhao bay theo.
Phía sau Trần Xuyên, cũng không do dự, dẫn theo đám thiên kiêu của tộc mình bay theo Phương Hàn Tuyết.
Còn bên kia, Lăng Thiên hai mắt dần dần mở ra, cũng không nói gì, hắn cuối người xuống, hai chân đè xuống mặt đất, mũi chân điểm lạc cực nhanh phóng đi.
Chúng thiên kiêu sau lưng hắn cũng vội vàng đuổi theo.
Trên đầu thuyền Dương gia, Dương Phong hai mắt không ngừng cháy lên chiến ý, cũng hóa thành một đạo hỏa quang phóng vào thông đạo.
Dương Hàn chân đạp hư không bay theo phía sau Dương Phong, đám thiên kiêu Dương gia phía sau cũng là nhanh chân đuổi theo.
Thấy vậy một đám tu sĩ bên dưới cũng nhao nhao phóng về phía thông đạo mà đi.
Ông ông ông ~
Theo lấy ông ông tiếng không ngừng vang lên, bên ngoài còn bốn vị trưởng lão của bốn đại gia tộc, bọn hắn phụ trách canh chừng cái này thông đạo.
Vừa bước qua thông đạo, xung quanh tức khắc bị bóng tối bao trùm, Dương Hàn chỉ cảm giác thân thể đang không ngừng hạ xuống, cảnh vật xung quanh lại không cách nào thấy rõ, trời đất như quay cuồng, bài sơn đảo hải một dạng.
Hạ xuống không bao lâu
Sau một khắc lấy lại tinh thần, thì đập vào mắt Dương Hàn là một mảnh rừng rậm, tại rừng rậm xung quanh có nồng đậm dày đặc sương trắng bao phủ.
Dương Hàn ánh mắt nhanh chóng đánh giá bốn phía, khuôn mặt lộ ra vẻ tò mò.
Sau đó liền phát tán thần thức ra, nhưng hắn phát hiện thần thức của mình bị một cổ lực lượng cường đại cho ngăn chặn, chỉ có thể hạn chế trong mười trượng phạm vi.
Dương Hàn sắc mặt càng là ngưng trọng, tâm thần không khỏi lộ ra vẻ cảnh giác xung quanh.
Hiện tại Dương Hàn cũng không dám bay lên không, mê vụ thật sự quá dày đặc, hắn chỉ có thể chậm rãi cất bước tiến về phía trước mà đi.
Đi một hồi lâu, rừng rậm ngoại trừ mê vụ nồng đậm dày đặc bên ngoài, cũng không có xuất hiện dị thường gì, mặc dù thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy con hung thú, nhưng thực lực cũng không mạnh.
Đối với Dương Hàn căn bản không tạo thành cái gì uy h·iếp.
Đi về phía trước một đoạn thời gian sau, xung quanh mê vụ dần dần trở nên nhạt đi.
Bước ra ngoài mê vụ, Dương Hàn tâm tình mới thả lỏng không ít, sau đó liền bay lên không trung, đứng tại hư không, mắt nhìn ngắm bốn phía đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hắn chỉ thấy một mảnh rừng rậm bao la không thấy điểm cuối, xa xa lại có vài dãy núi cao lớn, thoạt nhìn cùng ngoại giới không khác bao nhiêu.
Đáng nhắc tới là, nòng độ linh khí ở đây cao hơn ngoại giới không ít.
Dương Hàn cũng không ở tại nguyên chỗ chờ lâu, hắn hướng về phía một hướng mà bay đi.
Một đường tiến lên.
Bổng nhiên, trên không con hung thú loại chim thân hình cao hơn hai mét, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện công kích Dương Hàn, khi phát giác được, trên mặt hắn cũng không có b·iểu t·ình gì, lấy ra kiếm, thuận tay chém ra, kiếm khí trực tiếp chém con hung thú này thành hai nửa.
Thi thể hung thú liền từ trên cao rơi ầm xuống đất.
Dương Hàn cũng không để ý vẫn tiếp tục đi.
Đi một hồi lâu, sắc mặt Dương Hàn càng là khó coi, trên đường đi hắn đã g·iết hơn một trăm con hung thú loại bay, giống như con đầu tiên một dạng.
Bọn chúng như thể không s·ợ c·hết, điên cuồng công kích hắn.
Dương Hàn từ trên không bắt đầu đáp xuống mặt đất, hắn cũng không muốn khi chưa tìm thấy được cơ duyên gì, đã bị hung thú cho bào mòn thể lực.
Nhưng khi, vừa đáp xuống đất thì không biết từ đâu xuất hiện một đàn sói nhảy ra bao quanh lấy Dương Hàn.
Đám bọn chúng đều có thân hình cao hai mét lông xám, trên mặt lộ vẻ hung quang, nhe răng trợn mắt, trong hai tròng mắt đỏ thẳm cực kì điên cuồng, khí tức phát ra từ người bọn chúng đều là Luyện Khí cảnh.
Đứng phía sau là một con Lan Vương có bộ lông trắng tuyết, thân hình cao hơn năm mét, quanh thân khí tức nguyên đan cảnh không ngừng phát ra, hai mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm vào Dương Hàn.
Dương Hàn đứng tại trung tâm đàn sói, tựa như con mồi đứng trước bày thợ săn một dạng, sắc mặt hắn càng là trầm xuống, tâm tình cực kỳ khó chịu, lập tức kinh khủng khí tức uy áp từ trên người giống như sóng triều không ngừng lan tràn ra.
Tựa như núi đổ sập, hướng phía đàn sói áp bách đè xuống.
Đàn sói xung quanh chưa kịp phản ứng, thì đã bị một cổ lực lượng áp bách khủng bố cho đè nằm rạp xuống đất, đem mặt đất đều cho nứt ra, Lan Vương tuy có tu vi Nguyên Đan cảnh, nhưng cũng không thể gánh chịu được cổ uy áp này, trực tiếp bị cho trấn áp nằm xuống mặt đất.
Kiếm trong tay Dương Hàn bắt đầu rung lên, trong đó vô số kiếm khí điên cuồng tuôn ra bốn phương tám hướng, trực tiếp chém đôi toàn bộ đàn sói đang nằm trên mặt đất.
Tuy hiện tại Dương Hàn chỉ có tu vi Nguyên Đan cảnh tam trọng, nhưng chiến lực có thể ngang với Thần tàng cảnh nhất trọng.
Nên muốn giải quyết đàn sói cũng không tốn nhiều sức.
Dương Hàn quét mắt qua xác của đàn sói một cái, rồi quay người tiếp tục tiến về phía trước.
Tuy trên người Lan Vương có nhiều thứ quý giá, nhưng chỉ là đối với các thế lực nhỏ, còn đối với thân phận hiện tại của Dương Hàn những thứ này cũng không thể lọt vào mắt.
Một toà núi thấp, bên dưới bờ suối chảy, một con lông xám hổ thân hình cao năm mét đang bị ba nam hai nữ đang vây quanh ở trong.
Trên người bọn hắn đều mang trang phục đồng nhất, là cùng một tông môn, khí tức bốn người đều là khai mạch cảnh tam trọng, còn một người thì là nguyên đan cảnh nhất trọng, đang vây g·iết hổ vương
Trên mặt hổ vương đều là lộ ra hung quang, nhe răng trợn mắt, thỉnh thoảng còn sẽ có đế vương động tác, chấn động thanh âm từ trong bụng truyền ra, khí tức nguyên đan cảnh nhất trọng không ngừng phóng ra không chút che giấu.
Kia hổ vương bộ dáng nhìn chằm chằm, tựa như sau một khắc sẽ hướng phía hai người đang đứng trước mặt vồ đến cắn xé.
Đúng lúc này, trong rừng cây đi ra một thân ảnh, trên người dính đầy huyết của hung thú, thanh kiếm trên tay huyết bên trên từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất, trên người tỏ ra sát khí tựa như một sát thần tắm trong biển máu.
Năm người ở đây khi thấy cảnh tượng này, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.
Bên kia, khi hổ vương vừa thấy được thân ảnh này, thì trong hai tròng mắt nó liền bắt đầu chuyển sang đỏ thẩm, tứ chi liền dùng lực nặng nề đạp xuống, thoáng chóc mặt đất lấy nó làm trung tâm sụp đổ xuống, phóng cực nhanh hướng đạo thân ảnh kia mà cắn.
Dương Hàn hai mắt lãnh đạm, nhìn hổ vương thân hình to lớn kia hướng về phía mình mà đến, tâm tình không chút lay động, chậm rãi đưa kiếm trong tay lên chém ra một kiếm.
Một đạo kiếm khí tốc độ cực nhanh, trực tiếp chém hổ vương làm hai nửa, huyết bay tán loạn, nhuộm thêm vài phần sắc đỏ trên bạch bào đã dính không ít huyết của Dương Hàn.
Dương Hàn thu lại kiếm trên mặt không chút thay đổi, tựa như vừa g·iết chỉ là một con dung dế không tốn sức lực, hắn không biết đây là con hung thú thứ bao nhiêu mình đã g·iết nữa.
Trên đường đi, không biết vì lý do gì mà đám hung thú không ngừng t·ấn c·ông Dương Hàn, như thể nhìn thấy miếng mồi ngon một dạng.
Phía bên kia năm người trên mặt càng là kinh ngạc không gì sánh bằng, khi thấy Dương Hàn một kiếm nhẹ nhàng miễu sát một đầu hổ vương có tu vi nguyên đan cảnh.
Sau đó trong lòng bọn hắn bắt đầu sợ hãi, vì có thực lực như vậy, trên tay còn mang theo một kiện thiên binh, chắc chắn là một trong những thiên kiêu của bốn gia tộc lớn.
Đối với đám thiên kiêu của gia tộc lớn, mạng của bọn hắn giống như những con kiến hôi muốn g·iết lúc nào thì g·iết, mà nếu bọn hắn phản kháng thì sẽ liên lụy đến cả tông môn.
Nếu Dương Hàn muốn cũng có thể một kiếm g·iết sạch bọn hắn.