0
Nghe được thanh âm, Dương Hàn quay người lại thì thấy cha mình thần sắc ôn hoà đang tiến lại gần.
“ Hàn nhi, lúc sáng có chuyện ta chưa nói với ngươi.”
Dương Văn Minh ánh mắt quét qua trưởng lão đan đường, trên mặt lộ ra một tia lãnh mang, trên đường đến đây hắn có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, dù sao hắn là một vị hàng thật giá thật Chí Tôn Cảnh, cho dù thanh âm có nhỏ tới đâu hắn vẫn nghe được.
Đan đường trưởng lão cảm nhận được một tia hàn khí, cả người lạnh buốt, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đại trưởng lão thật sự quá đáng sợ a.
Dương Hàn sắc mặt lộ vẻ nghi hoặc, sau đó nhẹ giọng nói.
“ Là có chuyện gì sao phụ thân.”
Dương Văn Minh thần sắc trở lại ôn hòa như ngày thường nhìn Dương Hàn.
“ Trở lại tiểu viện ta lại nói với ngươi.”
Dương Hàn trên mặt lộ vẻ mờ mịt, thản nhiên nói.
“ Vâng, nhưng hiện tại con phải lấy đan dược trước.”
Dương Văn Minh nhẹ gật đầu, đôi mắt băng lãnh nhìn về phía đan đường trưởng lão, nãy giờ đan đường trưởng lão không dám hó hé một lời, cũng không dám thở mạnh, hiện tại khi thấy đại trưởng lão ánh mắt băng lãnh, nhìn về phía mình thì vẻ mặt trở nên hốt hoảng lắp bắp nói.
“ Ta ta ... Sẽ lập tức đi chuẩn bị đan dược.”
Nói xong hắn lập tức phóng hết hoả lực đi.
Một lát sau Dương Hàn mang theo đan dược bước ra ngoài, sau đó thì bị cha mình nắm cổ áo bay đi, chúng thiên kiêu trên khuôn mặt còn lưu lại vài phần sợ hãi nhìn theo.
Một lúc trước bọn hắn đã bị đại trưởng lão dùng uy áp Chí Tôn Cảnh trấn áp, tất cả đều nằm rạp xuống đất, không thể thở nổi, hiện tại trên mặt vẫn mang theo vài phần sợ hãi.
Trở lại tiểu viện, sắc mặt Dương Hàn lộ vẻ mộng bức, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác mang theo bay, cảm xúc khá phức tạp.
Dương Hàn nhìn về phía cha mình chưa kịp hỏi chuyện gì?
Thì Dương Văn Minh sắc mặt lộ vẻ áy náy nhìn về Dương Hàn.
“ Trong thượng nghị một ngày trước, về chuyện trong tổ địa, ta đã để lộ chuyện của ngươi.”
“ Nên bây giờ cả Dương gia đều biết chuyện ngươi mất hết tu vi.”
Dương Hàn nghe vậy sắc mặt không mấy biến hóa, hắn còn tưởng là có chuyện gì quan trọng.
“ Con còn nghĩ là chuyện gì quan trọng, người không cần quan tâm chuyện này.”
Thấy Dương Hàn trên mặt thản nhiên nói, Dương Văn Minh trong lòng cũng giảm bớt áy náy, trên mặt lộ ra nụ cười.
Dương Hàn thấy cha mình trở lại vẻ mặt ôn hòa, khoé môi cũng kéo lên, nhẹ nhàng hỏi.
“ Phụ thân tìm con là vì chuyện này sao?”
Giọng nói của Dương Hàn vừa rơi xuống.
Dương Văn Minh trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ nhớ nhung, cùng bi thương chi sắc, hắn thò tay vào tay áo, lấy ra một miếng ngọc bội được điêu khắc tinh xảo, nhìn về hướng Dương Hàn nói.
“ Chuyện ta muốn nói là về mẫu thân ngươi.”
Dương Hàn trong đôi mắt nhưng là toát ra kinh nghi bất định chi sắc, lúc năm tuổi hắn mới thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, nên cũng không có ấn tượng gì về mẫu thân mình, nhờ kí ức hai đời hắn cũng không cảm thấy gì và cũng không hỏi cha mình, vì hắn luôn nghĩ là mẫu thân đã q·ua đ·ời.
Nhưng hiện tại nghe phụ thân nhắc đến mẫu thân mình, trong lòng hắn bắt đầu xao động.
Dương Văn Minh cầm trong tay một miếng ngọc bội đưa đến trước mặt Dương Hàn.
Dương Hàn vội vàng đưa tay ra tiếp nhận, thấy con trai mình tiếp nhận ngọc bội xong thì hắn liền thu tay lại, trong đôi mắt lộ vẻ u buồn nói.
“ Đây là ngọc bội mẫu thân ngươi để lại cho ngươi, bây giờ ta liền giao nó lại cho ngươi.”
Dương Văn Minh quay người sắc mặt thêm vài phần t·ang t·hương tiếp tục nói.
“ Mười bảy năm trước, lúc ngươi vừa tròn một tuổi, thì mẫu thân ngươi đột nhiên biến mất, chỉ để lại một lá thư.”
“ Trong thư viết là [ Ta sẽ trở lại ] nhưng trong suốt mười bảy năm qua nàng ấy vẫn không trở về, ta cũng đã không ngừng tìm kiếm nàng khắp Huyền Vũ giới nhưng vẫn không có tinh tức, giống như bốc hơi ở nhân gian.”
Dương Hàn nghe được chuyện của mẫu thân mình, trong lòng hắn cảm xúc cực kỳ phức tạp, nhìn về phía phụ thân mình vội vàng hỏi.
“ Phụ thân, người không biết mẫu thân là người ở đâu sao?”
Dương Văn Minh trên mặt lộ ra vẻ hồi ức chi sắc.
“ Mẫu thân ngươi cũng không có nói về thân thế của mình cho ta biết.”
Dương Hàn trên mặt trầm xuống, đứng tại nguyên địa không nói gì.
Dương Văn Minh bước đến gần Dương Hàn nhẹ vổ vài hắn.
“ Chuyện này ngươi không cần lo, ta vẫn đang cố gắng tìm kiếm mẫu thân ngươi, ta tin một ngày chúng ta sẽ gặp lại.”
Nói xong Dương Văn Minh quay người rời đi, để lại Dương Hàn với cảm xúc khó tả trong lòng, trong những năm qua hắn luôn nghĩ là mẫu thân đã q·ua đ·ời, mà giờ biết được mẫu thân mình không c·hết, hắn không biết cảm xúc trong lòng là gì?
Nhưng hiện tại hắn chỉ biết là mình phải tìm được mẫu thân.
Dương Hàn cũng không để tâm chuyện này quá lâu, bình phục lại tâm tình, hiện tại hắn phải làm là mạnh lên.
Dương Hàn trở lại phòng của mình, bắt đầu ngồi xếp bằng trên giường, hắn lấy từ trong lọ ra một viên cường thể đan, nhìn trong tay viên đan dược màu đỏ nhạt, đang không ngừng tỏa ra đan hương lan tỏ ra khắp phòng, làm tâm thần hắn trở nên dễ chịu.
Đúng là đan dược thượng phẩm không thể nghi ngờ, sự khác biệt rõ rệt nhất giữa các phẩm chất đan dược là đan hương, đan hương càng đậm thì phẩm chất đan dược càng cao.
Đan dược vào miệng.
Dương Hàn trong miệng nháy mắt truyền ra một cổ đắng chát, cái này không khỏi khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi, cổ đắng chát này còn nhiều hơn cả các loại đan dược hắn từng sử dụng trước đây.
Dương Hàn cảm giác thân thể bắt đầu nóng lên bên ngoài.
Răng rắc răng rắc ~
Sau một chút thời gian.
Đan dược liền bị Dương Hàn toàn bộ nuốt xuống.
Theo lấy thời gian đưa đẩy, cái kia nguyên bản yên lặng huyết dịch bắt đầu chạy vọt lên, cơ bắp toàn thân không ngừng thắt chặt, xương cốt sảy ra biến hóa.
“Tê ~ “
Tại cơ bắp cùng xương cốt không ngừng thuế biến, một cỗ đau đớn kịch liệt nháy mắt truyền khắp toàn thân, cũng lại còn đang không ngừng tăng cường.
Cái này đau đớn và nóng bỏng toàn thân từ trong ra ngoài, giống như bị hoả diễm thiêu đốt khiến Dương Hàn cực kỳ thống khổ.
Dương Hàn cắn chặt hàm răng, cố gắng giữ cho mình không bị mất ý thức.
Cổ năng lượng này thật sự quá cuồn bạo, nếu là người bình thường thì sẽ trực tiếp t·ử v·ong, do cơ bắp nổ tung.
Tuy Dương Hàn hiện tại cũng không khác gì người bình thường là máy, nhưng căn cơ trước đây hắn xây dựng vẫn còn, cơ thể vẫn sẽ trải qua đau đớn kịch liệt, cũng không đến nỗi t·ử v·ong.
Bất tri bất giác một canh giờ đi qua.
Làn da đỏ rực của Dương Hàn bắt đầu trở lại bình thường, cơn đau đớn toàn thân cũng không ngừng rút đi.
Dương Hàn đứng dậy cảm nhận được cơ thể mình trải qua thuế biến cực lớn, hắn sải bước ra ngoài sân, đứng trước một góc cây,năm ngón tay nắm lại, vung ra một quyền.
Khi quyền này chạm vào thân cây, thân cây trực tiếp bị đục thủng một lỗ xuyên qua, lập tức đổ sụp.
Thu quyền lại Dương Hàn thấy vậy trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh, phải biết đây là lực lượng thuần túy của cơ thể hắn, không có một chút linh khí nào.
Dương Hàn hưng phấn trở lại phòng mình, tiếp tục lấy bình đan dược còn lài lên, đổ ra trong tay một viên Huyền thiết đan, mùi hương đan dược trực tiếp tỏa ra.