Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Xuyên qua

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Xuyên qua


Art cấp Mythical!

Nhưng sau vài phút trôi qua…

Hắn cực kì cao hứng!

[Cấp Độ]: E (Entry) – 0/200 Soul

Và ngay khoảnh khắc ấy

Ngay lúc ý thức hắn sắp đứt đoạn, bàn tay s·iết c·ổ bỗng buông lỏng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hừ, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g lũ thiếu ăn này, c·h·ó còn chê. Mấy ngày trước hầm mỏ của lão bản c·hết một mớ, đem bọn này đi bù số.”

Hàng triệu con người chen chúc trong không gian ngột ngạt này, nơi cái đói, cái nghèo và bệnh tật bủa vây.

Không có bảng giao diện điều khiển.

Không có công tắc bật/tắt.

Một chiếc xe tải bất ngờ lao đến từ phía sau. Lực v·a c·hạm cực mạnh hất văng hắn ra ngoài... tám chín phần mười là c·hết ngay tại chỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảm giác rợn tóc gáy chợt lướt qua.

Đường phố phủ đầy rác thải, bẩn thỉu và nhầy nhụa, trong khi dòng người qua lại chỉ biết cúi đầu vội vã.

Tỷ lệ thức tỉnh vốn đã thấp đến thảm thương. Đã vậy,khi thức tỉnh Soul Bearers sẽ sở hữu một loại năng lực gọi chung là Art, còn phân chia thành các mức Common, Rare, Epic, Legend và Mythical,càng cao cấp, càng hiếm có,thì càng mạnh mẽ.

Lão già trợn mắt:

Ký ức đã dần chỉnh lại, cơ thể hắn cũng đang hồi phục.

Thế giới này, bằng cách nào đó, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Một thế giới song song, nơi vài trăm năm trước từng xảy ra một sự kiện có tên “Mộng Giới hàng lâm”.

“Vứt nó lên xe tải.”

Hắn nghiến răng.Tượng đất có ba phần nộ khí, huống hồ là con người. Trần Sinh âm thầm ghi nhớ ba tên này vào sổ cái. Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định trả thù.

Các quốc gia lần lượt thất thủ. Nhưng giữa thời khắc tuyệt vọng, một nhóm người đã thức tỉnh.

Một tên nhếch mép cười khẩy: (đọc tại Qidian-VP.com)

Và rồi, nó xuất hiện.

"Tiền thân chẳng thích giao du với kẻ không thiện."

“Tiểu tử ngươi bị đập đầu à? Hầm mỏ là hầm mỏ, còn là gì nữa?”

Biết không trả nổi còn dám vay?

Mới sống lại chưa được một giờ mà đã phải c·hết? Không cam tâm!

Nó cứ như một quả bom hẹn giờ treo lủng lẳng trên cổ, nhưng hắn chẳng biết khi nào nó p·hát n·ổ.

Hắn có thể đọc hiểu nó.

Xe tải khởi động, lăn bánh qua những con đường đầy bùn đất, hướng đến một bãi tập kết.

Tiếng đập cửa vang lên đầy thô bạo!

Khi ấy, nhân loại gần như bị diệt tuyệt.

Vẫn mịt mù như người mù đi đêm.

Chương 1: Xuyên qua

Phần thưởng sẽ đến… nếu hắn còn sống.

Và rồi, con người không dừng lại ở đó.

[Art]: Dòng Chảy Rối Loạn (Chaos Ripple) (Mythical) – Bị Động

Sống sót… và phần thưởng sẽ đến. Nhưng cái giá phải trả, luôn xứng đáng.

Ngoại ô, khu ổ chuột

Nhưng không phải loại cường hóa cơ bắp, bùng nổ sức mạnh, hay bá đạo vô địch. Mà là một dạng nội tại.

Những căn nhà xiêu vẹo, thấp bé, được chắp vá tùy tiện như sẵn sàng đổ sập bất cứ lúc nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảm giác như có một luồng sóng nhiệt mờ ảo dâng lên từ bên trong.

RẦM! RẦM! RẦM!

Lão già cười khằng khặc, ánh mắt đục ngầu nhưng ẩn giấu sự giảo hoạt.

Tiền thân của hắn, cũng được gọi là Trần Sinh, là một phiên bản khác của hắn ở thế giới song song.

Mở mắt ra, hắn thấy một lão già bẩn thỉu đang ngồi chồm hổm trước mặt.

Một cơn bất an dâng lên trong lòng Trần Sinh.

“Hổ ca, thư thả mấy ngày,cả gốc lẫn lãi ta sẽ trả đủ!”

Loại năng lực này không đem lại lợi ích thực tế.

“Còn sống mà ngồi đây? Không tệ đâu nhóc… chắc xài hàng lậu nhỉ?”

Trần Sinh hít sâu, cảm thấy lạnh sống lưng. Trong lòng chỉ có một câu để miêu tả cảm xúc hiện tại

Một nội tại quái gở.

Bằng cách nào đó, hắn vẫn sống. Không chỉ vậy... hắn đã xuyên qua.

Trần Sinh ho khan, tham lam hớp từng ngụm không khí như con lợn c·hết vừa được kéo ra khỏi ao bùn. Nhưng chưa kịp thở, hắn đã bị xách lên, ném thẳng vào thùng xe.

“Hầm mỏ? Ý ngươi là sao?”

“Ngươi nghĩ ta là con nít? Lục soát!”

Đây là những nơi mà từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ được nghe kể qua quán rượu,giờ hắn có thể thực sự đặt chân tới!

Khi tập trung tinh thần, sắc mặt hắn đột nhiên chuyển đen như đáy nồi.

Nếu cứ tự tìm hiểu thế này, có khi mất mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc mò ra.

Cơ thể đau nhức khắp nơi, tinh thần cũng kiệt quệ. Không biết do thiếu ăn hay di chứng từ lần xuyên việt, hắn chỉ cảm thấy mỗi hơi thở đều nặng nề.

Uyên Thành

Lời vừa dứt, kẻ cầm đầu Hổ ca đã vươn tay b·óp c·ổ Trần Sinh, nhấc bổng hắn lên như con gà con.

Nhưng rất nhanh…

Đột nhiên, cơn đau như thủy triều ập đến.

Trần Sinh cau mày, chưa kịp làm gì thì

Cuối cùng, sau bao năm dành dụm, hắn gom đủ tiền mua một tinh thể Soul lậu từ chợ đen, với lời hứa hẹn đầy mê hoặc:

Tựa vào thùng xe, Trần Sinh nhắm mắt định nghỉ ngơi thì bỗng có tiếng cười khàn khàn vang lên.

Một cơn cảm giác lạ bỗng len lỏi vào cơ thể.

Hắn vội nặn ra nụ cười, nhưng trong đầu đã tính chuyện chuồn. Ngoại thành này dân số tám, mười triệu, ra khỏi đây, hắn không tin bọn chúng tìm ra được.

Art đại biểu cho tiềm năng,cũng là tương lai cùng vô vạn cơ hội mà người sở hữu có thể đạt được.

Tinh thể Soul lậu là hàng kém chất lượng, cực kỳ không ổn định. Tỉ lệ thức tỉnh vốn đã thấp nay càng thêm mong manh. Kết quả? Đương nhiên là thất bại.

“Không có tiền? Vậy thì mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu?”

Và rồi, Trần Sinh xuyên qua... cõng luôn cái nồi vừa to vừa đen này.

Bãi tập kết lù lù hiện ra, xe tải xếp thành hàng, vài chiếc gắn s·ú·n·g máy, bọn hắc bang cầm dao s·ú·n·g lảng vảng xung quanh,ánh mắt chẳng khác gì bầy sói đói.

Hắn kiểm tra toàn thân. Tay phải bị bỏng nhẹ, da bong tróc, liền xé một mảnh vải sạch tùy tiện băng bó.

Hắn liếc qua khe hở thùng xe, thấy đoàn xe tải vượt qua những con phố nghèo, băng qua những bãi rác khổng lồ, cuối cùng, dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, xe lao vào một vùng hoang thổ mênh mông.

Là "Soul" sao?

Theo như những gì tiền thân hắn đã từng nghe lỏm được từ các lão say trong quán rượu, Soul là một dạng năng lượng tồn tại trong cơ thể mỗi Soul Bearer, có thể vận hành, hấp thụ, thậm chí bộc phát thành kỹ năng chiến đấu.

Trần Sinh giãy giụa, mặt tái mét, cơ thể vốn đã yếu sau quá trình thức tỉnh, căn bản không phản kháng nổi.

Cái c·hết không phải điều gì xa lạ,nó lẩn khuất trong từng ngõ hẻm, len lỏi qua những căn nhà tồi tàn,như một phần tất yếu của cuộc sống.

Hắn tên là Trần Sinh, hai mươi mốt tuổi. Một sinh viên đại học bình thường, chẳng có ước mơ gì to tát.

Họ không ngừng nghiên cứu, khám phá tri thức từ những di tích của Mộng Giới, tạo ra một hệ thống hoàn toàn mới.

Đổi lại?

[Một dòng chảy hỗn loạn len lỏi qua thực tại, tạo nên những biến cố không thể đoán trước.]

Giống như những tiểu thuyết mạng mà hắn hay đọc, đầy rẫy hầm ngục, quái vật, và những người thức tỉnh năng lực siêu nhiên.

Những điểm sáng nhỏ li ti đang chậm chạp len lỏi quanh miệng v·ết t·hương. Một thứ gì đó đang chữa trị hắn.

Trần Sinh thở dài, vừa định tính toán xem nên làm gì tiếp theo, thì bất giác, theo thói quen, hắn giơ tay lên sờ cằm.

Hắn bực bội mở mắt, đang định đứng dậy uống chút nước thì

Trần Sinh nhắm mắt, thử tập trung tinh thần, cố tìm cách điều khiển hay tắt năng lực này.

Trong xe, vài kẻ khác cũng đang ôm v·ết t·hương, có người rên rỉ, có kẻ chỉ im lặng cúi đầu.

Dù biết đó chỉ là một lời nói dối phóng đại, hắn vẫn ôm hy vọng. Chỉ cần trở thành Soul Bearer, vận mệnh sẽ thay đổi.

Hổ ca cười lạnh. Hai tên tay chân lao vào trong, động tác thành thạo, rõ ràng chẳng phải lần đầu.

Tiền thân suy nghĩ rất đơn giản,nếu thức tỉnh thành công, ta sẽ vào Soul Academies.

Nửa giờ sau.

Hắn nhớ mang máng đêm mưa hôm đó, lúc dừng đèn đỏ trong ca giao hàng.

Cha mẹ mất trong một vụ t·ai n·ạn tại mỏ tinh thể Soul,dân cư ngoại thành thậm chí còn không có quyền công dân, đừng nói đến chuyện nhận bồi thường.

Không có hướng dẫn sử dụng.

Hắn cảm thấy tầm nhìn mờ dần, đáy lòng điên cuồng gào rú:

Vậy mà… hắn vẫn sống.

Nghĩ đến viễn cảnh được bước vào nội thành, thậm chí đặt chân đến Sky Cities, những nơi được ví như thiên đường phàm thế, tim hắn đập thình thịch.

Đầu quân cho một thế lực nào đó?

Hổ ca mặt sa sầm, s·iết c·ổ Trần Sinh mạnh hơn.

Cơn đau quét qua từng dây thần kinh, cuốn hắn khỏi cơn mơ mơ màng màng, kéo về thực tại cùng một cỗ ký ức vụn vỡ.

Nhưng cuộc sống vốn đầy rẫy biến số.

Nhanh chóng chỉnh lại quần áo, đảo mắt nhìn quanh đảm bảo trong phòng không có gì đáng ngờ, hắn hít sâu một hơi.

Trở thành Soul Bearer là giấc mơ của vô số người. Vì chỉ cần thức tỉnh, tiền tài, quyền lực, địa vị… tất cả những gì mà một kẻ bình thường không bao giờ có thể với tới, đều sẽ nằm gọn trong tay.

Ở một góc tối, có kẻ ngồi thẫn thờ bên vệ đường,đôi mắt vô hồn, như đã chấp nhận từ bỏ tất cả...

Từ đó, hắn một thân một mình, thắt chặt lưng buộc bụng, chật vật sống sót trong cái xã hội tàn khốc này.

Bằng cách này hay cách khác, hắn sẽ luôn dính vào những rắc rối hoặc nguy hiểm.

Thấp bé. Đen nhánh. Nhìn như một cây nấm.

Ngay trước mắt hắn, một màn hình mờ ảo hiện ra. Những dòng văn tự kỳ lạ vặn vẹo, sắp xếp thành hàng.

Hắn lảo đảo đứng dậy, bước đến tấm gương nhỏ treo trên tường. Dưới ánh sáng lờ mờ, hình bóng phản chiếu trông thật mơ hồ…

Nhẹ thì lột da, nặng thì m·ất m·ạng.

Học xong, ra trường, tìm việc làm, mua xe trả góp năm năm, nhà trả góp ba mươi năm, cưới vợ sinh con... thế là viên mãn một đời.

Quái vật bị đẩy về Mộng Giới, các cổng (Gates) bị phong ấn và kiểm soát nghiêm ngặt.

Một mạng ô hô, xác nhận xuống mồ.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn lập tức vứt sọt rác.

[Tính Danh]: Trần Sinh

Đầu cạo trọc, quần áo cũ nát, còn bốc lên mùi cháy khét. Ngực hắn đau nhói. Khi cởi áo ra, một v·ết t·hương cháy đen cỡ nắm tay hiện rõ,đáng lẽ ra, hắn phải c·hết vì nó.

Nếu nhân quả có thật, hắn nghĩ mình cũng không đến nỗi nào.

Không khí nơi đây đặc quánh mùi ô nhiễm. Khói bụi từ các khu công nghiệp khổng lồ giăng kín bầu trời, ánh nắng cũng trở nên mờ đục.

Lỡ đi ị cũng có quái vật phá cửa vào nhai đầu thì sao? Trần Sinh nghĩ tới liền sợ.

Chỉ chốc lát, cả căn phòng bị lật tung, chỉ còn ba tấc đất chưa đào. Một tên thở dài:

“Chắc chắn có thể thức tỉnh.”

“Nhìn bộ dạng này, e rằng đến hầm mỏ sống không quá ba ngày.”

Trần Sinh tỉnh lại. Đôi mắt đờ đẫn hướng lên trần nhà, mang theo vẻ mờ mịt.

“Thằng c·h·ó đẻ, tính tiền sao đây? Đừng tưởng trốn là xong.”

Cuộc chiến kéo dài hàng trăm năm. Nhân loại cuối cùng giành chiến thắng, nhưng cái giá phải trả thật thảm khốc.

Người làm c·h·ó hưởng, hắn vậy mà lại thức tỉnh ngay Art cấp Mythical!

Mà ngược lại, nếu bị phát hiện, hắn có khi còn b·ị b·ắt đem đi mổ xẻ. Những câu chuyện đáng sợ về thí nghiệm chuyển dời năng lực, về những kẻ bị đem ra làm chuột bạch,hắn đã từng nghe qua không ít khi còn lượn lờ trong quán rượu.

Hổ ca cười lạnh. Ngoại thành này cái gì cũng thiếu, nhưng thứ dư thừa nhất chính là mạng người. Chỉ cần không phải t·hảm s·át quy mô lớn, những kẻ cầm quyền chẳng thèm quan tâm.

Ảo giác?

Trần Sinh đậu đen rau muống. Tiền thân của hắn từng vay nóng đám này hiển nhiên là không trả nổi.

“Lão đại, chở đám này đi lò mổ à?” Một tên tay chân hỏi.

Không. Chuyện này phải giữ kín.

Sự kiện sẽ xảy ra, dù có hay không có sự hiện diện của ngươi. Nhưng khi ngươi có mặt… cục diện sẽ đổi thay, đôi khi tốt hơn, đôi khi tệ hơn.

Hắn nhắm mắt, cố gắng cảm nhận dòng chảy Soul trong người.

Bên ngoài, ba gã đàn ông lực lưỡng đứng chặn cửa. Ăn mặc bụi bặm, lưỡi đao giắt bên hông, trông chẳng khác gì dân xã hội đen.

Dù xuất thân thấp kém, Art hạng bét, học viện vẫn nhận. Đến lúc đó,bọn này mười lá gan cũng chẳng dám đòi nợ.

Một nền văn minh mới dần tái lập, hình thành nên Liên Bang Bình Minh, kéo dài đến tận ngày nay.

Hai tiếng sau

"Hố cha năng lực..."

Trần Sinh giả vờ mờ mịt, nhưng trong lòng đã âm thầm đánh giá đối phương, tiện miệng hỏi:

Họ sở hữu năng lực đặc biệt có thể gây thương tổn, thậm chí tiêu diệt quái vật cấp cao.

Sau đó, hắn ngồi xuống, xoa mi tâm, cố gắng lần mò trong ký ức, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quan sát Trần Sinh một lúc, lão nhếch mép, tặc lưỡi nói:

Art cấp Mythical là thật.

Kết quả vẫn là “zero”.

Nhưng lý thuyết là một chuyện,tự mình mò mẫm lại là chuyện khác.

Ngực hắn đột nhiên nóng rát.

Tiếc thay... vài ngày trước, hắn vừa xin được số liên lạc của một bạn học nữ khá xinh cùng khóa. Nghĩ mà tiếc thật.

Còn nếu thất bại? Haha… Người c·hết được miễn phí. Hay gần như vậy, nếu không có Trần Sinh cõng nồi.

Một kẻ trẻ hơn, nhưng cũng xui xẻo hơn.

Hắn từng giúp cụ già qua đường, từng thay bóng đèn cho tỷ tỷ hàng xóm mông to, chắc là đủ tiêu chuẩn lên thiên đường rồi.

Trần Sinh mở to mắt, suýt chút nữa cười thành tiếng.

Từ 16 đến 20 tuổi, một tỉ lệ nhỏ người trẻ có thể thức tỉnh Soul, trở thành những Soul Bearers,những kẻ sở hữu sức mạnh siêu phàm, thậm chí ngang tầm thần thánh.

Nhưng nhìn quanh một lượt,căn phòng chật hẹp như lỗ mũi, nội thất tối giản đến mức nghèo rớt mồng tơi,thiên đường thì chắc không tệ như thế này được.

Vũ khí nóng trở nên vô dụng trước những sinh vật kinh khủng tràn ra từ Mộng Giới.

Dưới chân, nước cống đen ngòm hòa lẫn với thứ hóa chất xanh vàng tím chảy ra từ những nhà máy vô danh,bốc mùi h·ôi t·hối đến lợm giọng.

“Mẹ kiếp, đúng là quỷ nghèo!”

Cha mẹ l·y h·ôn, đường ai nấy đi. Có lẽ hắn c·hết cũng chẳng ai nhớ đến.

Nhưng đời vốn không như mơ.

Tại một khu trọ cũ kỹ, kiểu có thể dễ dàng bắt gặp ở bất cứ nơi nào...

Hắn khẽ nheo mắt, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Xuyên qua