Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12:Ân Sủng

Chương 12:Ân Sủng


Trần Sinh tỉnh lại.

Cảm giác đầu tiên là cơn choáng váng kéo dài như thể vừa bị lôi ra khỏi một giấc mộng quá thật. Hắn đứng trên một con phố lạ lẫm, nhưng điều kỳ quái hơn cả là những sinh vật xung quanh.

Xà Nhân.

Chúng di chuyển trên đường phố bằng cách trườn hoặc đi bằng đôi chân có vảy, những chiếc đuôi uốn lượn theo từng nhịp bước.

Một số đeo kính lục bảo, một số khoác áo choàng dài, những chiếc lưỡi thè ra khe khẽ rung động như thể đang nếm thử mùi vị của không khí.

Và lạ lùng hơn, chúng đang sinh hoạt không khác gì con người, đi bộ, lái xe, dừng lại trước màn hình đa chiều ở quảng trường để theo dõi những đoạn phim thoáng qua.

Cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ đến mức khiến Trần Sinh rùng mình.

Những tòa tháp uốn lượn như vảy rắn mọc vươn lên tận tầng mây. Cây cối hòa vào kiến trúc, bám chặt lên những bức tường đá mọc ra từ lòng đất như thể tất cả đều là một phần của một sinh vật khổng lồ đang ngủ say.

"Đây là thủ đô Na’thessis, thấy thế nào hả, nhân loại?"

Một giọng nói vang lên ngay bên tai.

Trần Sinh giật mình quay đầu.

Một Xà Nhân đứng cạnh hắn.

Hắn thấp hơn so với hình chiếu trong điện thờ, nhưng vẫn cao đến một mét tám. Bộ áo choàng dài mỏng nhẹ phủ lên thân thể hắn như một làn sương, những họa tiết vảy rắn trên đó tinh mỉ đến mức trông như đang co giãn theo từng nhịp hô hấp.

Trên cổ hắn là một chuỗi dây chuyền bằng đá đen, trên tay là một chiếc nhẫn khắc ký tự cổ đại. Một tay khác cầm một cuốn sách.

Trần Sinh nhận ra nó ngay lập tức.

"Ngươi là ai? Đây là đâu?"

Hắn lùi lại theo bản năng, nhưng đúng lúc đó, một nhóm Xà Nhân băng qua hắn… không, xuyên qua hắn.

Cứ như thể hắn không thực sự tồn tại ở đây.

"Ha ha, đừng hoảng sợ, nhân loại." Xà Nhân kia đẩy gọng kính vàng, đôi mắt thâm trầm lóe lên ánh sáng kỳ dị.

"Ta chỉ tạm thời kết nối với ý thức của ngươi thông qua não phụ của ta mà thôi."

"Não phụ?" Trần Sinh sững lại. "Ý ngươi là viên bi đó? Ngươi là Sulandi? Ngươi muốn gì? Chiếm lấy cơ thể ta?"

Sulandi bật cười, âm thanh phát ra pha lẫn tiếng xì xì quái dị.

"Mỗi linh hồn đều có một vật chứa độc nhất. Cưỡng ép nhét một linh hồn vào một vật chứa không thuộc về nó chỉ dẫn đến sự bóp méo và sụp đổ." Hắn nhún vai, và chớp mắt đã đứng ngay trước mặt Trần Sinh, khoảng cách chỉ còn lại một hơi thở.

Trần Sinh cứng người.

"Không có gì nghiêm trọng đâu."

Sulandi chậm rãi quay lưng, bước về phía trước. "Ta vốn đ·ã c·hết từ lâu. Não phụ đó lẽ ra sẽ được các học giả của tháp thu hồi, nhưng không ngờ người lấy được nó lại là một nhân loại."

"Xem ra những kẻ đó đã trở về chủ đại lục và không bao giờ quay lại nữa… Hội Đồng Cổ Xà đã đúng."

Hắn lẩm bẩm, nhưng dù Trần Sinh không muốn, hắn vẫn bị ép phải di chuyển song song với Sulandi.

"Xin lỗi, ta có thói quen tự nói chuyện một mình." Sulandi dừng lại, đưa cuốn sách trong tay ra.

"Lúc ngươi nhặt được não phụ của ta, có nhặt được quyển sách này không? Ta nhớ mình đ·ã c·hết trước khi hoàn thành nó."

Trần Sinh nhìn chằm chằm vào quyển sách.

"Không. Nó đã bị một kẻ khác lấy mất."

Lão Beery…

"Ồ, tiếc thật." Sulandi khẽ gật đầu.

"Trong đó viết gì?" Trần Sinh hỏi.

Sulandi nheo mắt, khóe môi cong lên như thể chỉ chờ câu hỏi này.

"Một số nghiên cứu của ta thôi. Ví dụ như cách đến biển tri thức của The Sleeper of Secrets Izzshara, Kẻ Thì Thầm Trong Bóng Tối. Hoặc… cách đến tháp Baal. Ha ha, ngươi có thể sở hữu vài món ma thuật thú vị."

Trần Sinh cau mày.

"Ngươi không kéo ta vào đây chỉ để nói nhảm chứ?"

Sulandi bật cười.

"Ta chỉ có một tâm nguyện,tìm người kế thừa tri thức của mình."

Trần Sinh trịnh trọng gật đầu.

"Ta sẽ cố gắng."

"À không." Sulandi lắc đầu, giọng đầy châm chọc. "Ngươi trông không thông minh lắm. Trong thời đại của ta, nhân loại chỉ là nô lệ hoặc thức ăn. Nhưng ta chắc chắn trong loài của ngươi phải có những cá thể ưu việt."

"Vậy ngươi muốn ta làm gì?"

"Rất đơn giản. Lấy lại quyển sách, rồi tìm cho nó một chủ nhân thích hợp."

"Ta được lợi gì?"

"Ta đoán không lầm, ngươi mang não phụ của ta vào thần điện, rồi bị một tên Xà Nhân cuồng tín dẫn vào nhận ân sủng, đúng chứ?"

Trần Sinh cứng đờ.

Sulandi nheo mắt. "Nhìn mặt ngươi là biết rồi."

"Ta không biết làm sao ngươi ngăn được quá trình thăng hoa khi nhận ân sủng của Zeth-Karesh, Kẻ Thay Da Vĩnh Cửu… nhưng ta chắc chắn nó vẫn chưa kết thúc."

Hắn nhìn thẳng vào mắt Trần Sinh.

"Ngươi muốn tìm cách sống sót? Trong quyển sách của ta có ghi."

Vòng một vòng, vẫn là muốn hắn tìm lại quyển sách.

Trần Sinh xoa mi tâm, gật đầu. Sulandi khẽ vung đuôi, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng.

"Đừng quá lo lắng. Ân sủng đó trong mắt nhân loại có thể đáng sợ, nhưng với Xà Nhân thì đó là một vinh dự khó cầu,ngươi chắc phải nhận được một chút lợi ích "

"Di tích đó có lối thoát không?" Trần Sinh hỏi.

"Có." Sulandi suy nghĩ một chút rồi nói.

"Sau thần điện có một lối đi dẫn đến khu dân cư. Ngươi sẽ thấy một con sông ngầm. Đi theo nó vài ngày, ngươi sẽ lên mặt đất,nhưng thời điểm cuộc nói chuyện này của ta và ngươi các biến động địa chất đã làm thay đổi địa hình nên ta không chắc"

Lời vừa dứt, khung cảnh xung quanh bắt đầu mờ dần.

Sulandi nhìn Trần Sinh, thở dài. "Thời gian hết rồi. Não phụ đã cạn kiệt năng lượng."

Hắn khẽ ngẩng lên, lẩm bẩm câu cuối cùng khi Trần Sinh dần chìm vào bóng tối.

"Bọn họ đã đúng… về ngày tận thế.

Lần nữa tỉnh lại, hắn thật sự ghét cái cảm giác như bị ném vào xoáy nước rồi bị quẳng ra vô định.

Một cảm giác nghẹt thở xộc đến, thứ gì đó bao bọc toàn bộ mặt mũi khiến hắn không thể hít thở. Hoảng hốt, hắn giơ tay xé toạc lớp màng quấn quanh, âm thanh rộp rộp vang lên bên tai, khô khốc và giòn tan như giấy xốp bị bóp nát.

Không khí tràn vào phổi khiến hắn tham lam hô hấp từng ngụm lớn. Khi bình tĩnh lại, hắn cúi xuống nhìn thứ vừa xé rách,một lớp da mỏng, tái nhợt, nhăn nheo như vỏ cây khô. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Sởn gai ốc, hắn đứng bật dậy, hai tay cuống cuồng cào cấu, thậm chí chà xát mạnh vào cột đá bên cạnh để gỡ hết những mảng da c·hết còn bám trên người.

Hắn đưa hai bàn tay run rẩy lên trước mặt,vẫn là bàn tay con người, không có vảy, không có móng vuốt. Hắn há miệng, đưa tay luồn vào kiểm tra,răng vẫn là răng người, lưỡi không bị phân nhánh.

Ánh mắt hắn chậm rãi trượt xuống, dò xét cơ thể. Hai chân vẫn còn, không biến thành thân rắn. Cuối cùng, hắn hít sâu, run rẩy kiểm tra "tiểu đệ" của mình.

Còn.

Trần Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vẫn là con người.

Hình chiếu Xà Nhân đã biến mất.

Trần Sinh lại ngước nhìn bức tượng chìm trong bóng tối.

Cảm giác áp bách khiến từng sợi thần kinh hắn căng cứng đã biến mất, như thể có thứ gì đó vừa bị rút sạch khỏi không gian này.

Một cơn ớn lạnh bò dọc sống lưng hắn.

Không phải vì sợ hãi, mà vì trống rỗng.

Bức tượng giờ đây chỉ còn là một khối đá vô tri. Bề mặt vốn phản chiếu ánh sáng ma mị giờ đã xám xịt, những đường nét chạm khắc mờ nhạt đi như bị năm tháng mài mòn.

Một thực thể thần thánh đã từng hiện hữu ở đây, nhưng giờ chỉ còn lại lớp vỏ rỗng tuếch.

Không có sức mạnh, không có ý chí.

"Zeth-Karesh… Kẻ Thay Da Vĩnh Cửu." Trần Sinh lẩm bẩm cái tên hắn nghe thấy trong tâm trí. Hắn không chắc thực thể này đ·ã c·hết, hay chỉ đơn giản là rời bỏ nơi này.

Hắn mở bảng trạng thái,rồi chẹp miệng

[Sacred Form of the Shapel·ess – Thánh Hình Vô Định]

Ân sủng từ một thực thể vĩnh cửu. Những tín đồ tận tụy có thể đạt được hình hài chân chính của Ngài. Chấp nhận ân phước này nghĩa là từ bỏ sự hữu hạn và chạm đến cõi bất định. Hình dạng không còn là ràng buộc, mà chỉ là tạm thời...

Cấp độ: Mythic / Corrupted Mythic (Ân sủng của Thần Biến Hình, mang theo rủi ro không thể quay đầu)

Tuyệt vời,hắn có hai Art cấp độ Mythic

Gấp đôi canxi

Và thêm một trái bom quấn quanh đầu.

Cụ thể năng lượng ra sao hắn không rõ,vì cái văn tự miêu tả đã bị bóp méo,nhúng vai hắn tắt bảng trạng thái

Binh tới tướng chặn,nước đến đất ngăn

Nghĩ nhiều cũng chả có ích gì.

Phía cuối điện thờ có lối ra.

Đi ngang bàn tế lễ, Trần Sinh vươn tay quét qua. Lớp bụi dày phủ trên những đồ vật cúng tế vỡ vụn thành tro tàn ngay khi ngón tay hắn lướt qua.

Chỉ duy nhất một con dao đá đen là còn nguyên vẹn.

Hắn nhặt nó lên.

Bề mặt đen bóng của con dao nứt vỡ chằng chịt, giống như một món đồ sắp vỡ tan chỉ sau một cú va đập nhẹ.

Nhưng khi hắn dùng lực đâm thử vào một cột đá bên cạnh…

"Rắc!"

Cột đá nứt ra như thể hắn vừa chọc vào một khối đậu hũ mục rữa.

Trần Sinh rùng mình. Quả nhiên đây không phải là một món đồ bình thường

Lưỡi dao vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng trên thân dao, những đường nứt dường như đã di chuyển, thay đổi vị trí một cách khó hiểu.

"Cuối cùng cũng có v·ũ k·hí." Hắn lẩm bẩm, nhưng vẫn cẩn thận cất con dao vào người, không dám để lưỡi dao chạm trực tiếp vào da thịt.

Nhặt lại viên đá phát sáng Trần Sinh tiếp tục bước đi

Bước qua cánh cửa sau của thần điện, Trần Sinh lập tức nhận ra mùi ẩm mốc và mục rữa trong không khí.

Trước mặt hắn vốn là một cây cầu đá.

Hoặc ít nhất, từng là một cây cầu đá.

Giờ đây, nó chỉ còn là những tàn tích đổ vỡ, những mảng đá lớn rơi xuống vực sâu không thấy đáy.

Dù đã sớm chuẩn bị tâm lí,nhưng hắn vẫn sinh ra cảm giác thất vọng,thậm chí là chán nản.

Ở phía xa, bên kia vực sâu, một khu dân cư hoang tàn,có lối kiến trúc gần tương đồng với khung cảnh hắn thấy trong não phụ của Sulandi,hiện ra dưới ánh sáng xanh ma mị của rêu phát sáng.

Nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống.

Không một tiếng động. Không một hơi thở.

Chỉ có sự im lặng đến ngột ngạt.

Trần Sinh hít sâu một hơi, nhìn sang hai bên. Không có cách nào băng qua cầu gãy, nhưng ở góc trái, một cầu thang đá đổ nát dẫn xuống dưới, như thể được hình thành từ một vụ địa chấn.

Hắn cắn răng,bước xuống,một mảng đá rơi xuống vực thẳm bị bóng tối nuốt chửng không vang lên một tiếng động.

Trần Sinh thầm nghĩ bản thân nếu trượt chân thì cũng chả khác gì.

Chương 12:Ân Sủng