Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Dĩ Sơn Thanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Tôn chủ.
CaLâu La cứ nhảy nhót như muốn lao về phía Tư Cống Hi, khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Con chim này hôm nay sao thế? Trước kia lúc nào cũng tránh xa người khác cơ mà.
“Cô nương đến rồi, chủ nhân đã đợi lâu, xin theo ta.”
Tư Cống Hinhìn mấy lần rồi cất tiếng: “Ngươi mới đến sao? Trước đây ta chưa từng thấy ngươi.”
Cuối cùng, nàng vẫn rơi xuống đất, chỉ là phía dưới có Đồng Quang đỡ lấy.
Hai tiếng gọi vang lên cùng lúc, âm thanh thứ hai vọng đến từ xa hơn nhưng lại lớn hơn, mang theo sự mừng rỡ và kích động tột độ.
Ôn Niệm Namrõ ràng không tin, nhưng cũng chẳng buồn hỏi thêm, chỉ nhàn nhạt đáp:“Cũng may mắn đấy.”
Thấy nàng không phản ứng, hắn lại hỏi:“Còn Thư Tửu…”
“Không cần. Ta biết ngươi, Tư Cống Hi.”
Trên phố không còn ai khác, nhưng Đồng Quang lại thấy ồn ào. Tiếng mõ canh không đủ rõ, đèn lồng dưới tấm biển nơi góc phố lắc lư trong gió.
Đồng Quang dù sao cũng là hồn thể, thêm vào đó còn có công lực của bản thân, nên trong khoảnh khắc ấy lại như đang tận hưởng sự rơi tự do, nhẹ nhàng lơ lửng mà hạ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Điều khiến cả hai đều không ngờ là, Thư Tửu lại trực tiếp xuyên qua người hắn. Trong lúc hoảng loạn, bàn tay đang dang ra của nàng khua loạn trong không trung.
Chương 44: Tôn chủ.
Thư Tửu vội vàng ngồi dậy, hỏi: “Ngươikhông sao chứ?”
Trong lòng nàng liều lĩnh đoán đây có lẽ chính là “Nguyệt Phách” mà mọi người khổ công tìm kiếm bấy lâu nay.
“Ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi lại cứ bận tâm mãi về nàng ta? Trước đó hai người chẳng có chút giao tình gì, đúng không?”
Hứa Minh Thầnquay vào trong phòng, hỏi:“Ngươi hôm nay đã gặp ai vậy? Sao nó lại bồn chồn như thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng mỉm cười nâng chén trà, hơi cúi đầu kính trà người đối diện.
Đồng Quang không động đậy, chỉ đưa tay ra kéo thiếu nữ vẫn còn sững sờ nhìn về phía cổng lớn.
Hứa Minh Thầntiễn nàng ra tận cửa, trao cho nàng một tấm bài gỗ mun, nói:
“Tiểu thư Ôn, vị này là…” Hứa Minh Thần ngẫm nghĩ từ ngữ, định giới thiệu Tư Cống Hi.
Nàng ngẩng đầu nhìn căn phòng đã lên đèn, lại kéo mũ trùm lên, quay người rời đi theo hướng ngược lại.
Vì quá kích động, nàng thậm chí quên cả thân phận tôn ti ngày trước, vươn tay nắm lấy tay áo của Đồng Quang.
Đến ngã ba phía trước, nàng quay đầu nhìn lại, rồi siết chặt áo choàng, bước vào con ngõ nhỏ phía trước bên trái.
“Tôn chủ, là ta.”
Giọng nói mang theo ý trêu chọc của Tạ Tri An vang lên rõ ràng, truyền đến tai hai người đang ở trên mái nhà.
Nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người, trong lòng không ngừng suy tính.
Hứa Minh Thầnkhựng lại một chút, sau khi hiểu ra thì cũng mỉm cười, nhẹ nhàng hòa giải bầu không khí:“Thì ra là vậy, xem ra Ôn tiểu thư đã hiểu nhầm Cống Hirồi. Nàng đi một chuyến là để thay ta đến Thần Tâm sơn trang lấy mật khóa, hoàn toàn không liên quan đến Quan Nam, chỉ là trùng hợp mà thôi. Trước đó nàng cũng đã viết thư báo cho ta rồi.”
“Tanhặt được.”
Giờ đây, sát khí trên người dường như nặng hơn.
Có lẽ Đồng Quang chưa bao giờ nghĩ đến, cảm xúc sợ hãi lại có thể hiện rõ trên khuôn mặt mình. Nhưng lúc này, hắnbất lực, “Thư Tửu…”
Chỉ là… không phải hắn.
Không ai ngờ rằng nó lại nằm trong thân thể Đồng Quang.
Trong suốt quá trình, thị nữ không hề ngẩng đầu lên. Dáng người có chút quen mắt, nhưng nàng không sao nhớ nổi là ai.
Một sơn trang luôn được coi là thanh tịnh thoát tục, rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu bí mật? Thật thú vị.
“Đạo Phật à?” Ôn Niệm Namnhẩm lại hai chữ này, làm như chẳng nghe ra hàm ý rõ ràng trong lời kia, rồi bật cười khẽ. “Ta không thích từ đó cho lắm. Điều ta muốn là ai ai cũng biết đến, bằng không làm sao có thể biết ngươilà ai?”
Thư Tửu bước lên một bước, đưa tay gạt tay Tư Cống Hira khỏi tay áo hắn.
Đồng Quang chống tay ngồi dậy, đáp: “Ừ, hắn chắc đã thấy ta rồi.”
Thư Tửu vội vàng đưa tay ra, nhưng chỉ kịp nắm lấy tay áo của hắn, thậm chí còn bị kéo theo lăn xuống cùng.
Đó đúng là Tôn chủ, nhưng sao cảm thấy có chút khác xưa. Tôn chủtrước đây tuy ít nói, nhưng đối xử với người khác vẫn rất hòa nhã, trên mặt luôn nở nụ cười.
“Liễu Phàm sơn trang…” Đến khi bóng xe khuất hẳn, Hứa Minh Thầnvẫn đứng nguyên tại cửa, không nhúc nhích.
Giọng nàngtacó chút run rẩy: “Ta biết mà, người nhất định vẫn còn sống!”
Tư Cống Hikéo mũ trùm đầu xuống, khuôn mặt tràn đầy niềm vui, chạy nhanh về phía họ.
Giao tình à? Dĩ nhiên là có.
Nhưng Đồng Quang không động đậy, cứ thế nằm trên mặt đất. Nàng lại hỏi: “Ngươiđang nhìn gì vậy?”
“Ngươi…” Tư Cống Hicòn đang giơ tay lơ lửng, giọng cao hơn một chút. Nhưng khi bắt gặp gương mặt điềm tĩnh của nàng, lời nói nghẹn lại, chỉ thấy Tôn chủkéo tay Thư Tửu quay người bỏ đi.
Trên mu bàn tay thị nữ hầu như không còn mảng da lành lặn, móng tay ngắn ngủn đáng thương, móng mới mọc cũng chưa phủ hết thịt. Hẳn là đã chịu không ít khổ sở.
Tiếng động đột ngột ấy khiến Tư Cống Higiật mình.
Nàng không dám chắc mình có nhận nhầm không, liền thử hỏi: “Quan Nam?”
Chỉ thấy Đồng Quang bất ngờ bật cười, dang hai tay ra, vừa tiếp cận nàng liền ôm chặt vào lòng. Với một chút lực, hai người đổi tư thế.
Nghe vậy, Ôn Niệm Namkhông thay đổi sắc mặt, chỉ hơi gật đầu, dửng dưng nói:“Xem ra là ta hẹp hòi quá.”
Đồng Quang bắt gặp ánh mắt của Thư Tửu, bất cẩn một chút, liền trượt chân khỏi mép mái, cả người ngã xuống dưới.
Tư Cống Hivừa bước vào đã thấy cô gái ngồi bên cạnh. Dung mạo kiều diễm, giữa trán đeo một viên minh châu tròn đầy, khí chất cao quý. Thì ra đây là Ôn NiệmNam người nổi danh mà ít ai từng gặp mặt.
“Tôn chủ!”
Huống hồ, giữa hắnvà Thư Tửu rốt cuộc là mối quan hệ gì? Trước kia chưa từng thấyhắnthân thiết với ai, nay lại chủ động kéo tay nàng, nghĩ thế nào cũng thấy bất thường.
Một thị nữ đứng bên cánh cửa nhỏ không mấy bắt mắt, trong bóng tối không thấy rõ năm ngón tay, nhưng lại cảm nhận chính xác vị trí của nàng. Thị nữ cúi người thi lễ, dẫn nàng đi vào bên trong.
Khóe môi hắnnở nụ cười ngông cuồng hơn, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “A, bị phát hiện rồi.”
Nàng thu lại ánh nhìn, nghe thấy người trong phòng gọi tên mình.
Lại nhìn Hứa Minh Thần, người được xem là công tử phong lưu có tiếng. Riêng trong thành Hắc Vực này, đã có bao cô nương tranh nhau tìm đến tận cửa.
Nàng hoảng hốt kêu lên một tiếng, cả người đổ nhào về phía Đồng Quang, mặt hướng xuống đất.
Từ sau khi Đồng Quang diệt vong, Tư Cống Hiđã tìm cơ hội rời khỏi Côn Lôn. Hơn một năm qua, nàng gần như không lộ diện. Dù có xuất hiện, cũng chỉ ở Hắc Vực. Nơi xa xôi ngàn dặm như Liễu Phàm sơn trang làm sao có thể biết đến nàng?
Nàng đưa tay lướt qua chiếc áo váy đỏ thắm, mắt chỉ liếc qua loạt lễ vật rực rỡ ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Cống Hihậm hực trừng mắt nhìn Ca Lâu La, rồi quay đầu đáp:“Không có ai đặc biệt, chỉ là gặp Tống Du Nhiên ngoài phố thôi.”
“Nghe nói CaLâu La là linh thú mà Tôn Chủ yêu quý nhất, không rõ vì sao lại xuất hiện ở chỗ Thành chủ Hứa?” Ôn Niệm Namchăm chú nhìn con chim, khóe môi vương một nụ cười nhàn nhạt.
Thật kỳ lạ, nàng không biết từ khi nào Hắc Vực lại liên kết vớiLiễuPhàm Sơn Trang. Tưởng rằng chỉ mình nàng nhập cuộc, tiếp cận Hứa Minh Thần là có thể dần nắm quyền kiểm soát Hắc Vực, nay xem ra con đường này vẫn còn dài.
Hứa Minh Thầnlấy ra món quà đã chuẩn bị cho nàng, đều là y phục, trang sức nàng thường thích. Tựa như nàng cũng đã quen với việc hắn lùng sục mọi nơi chỉ để đem về những thứ tốt nhất cho nàng.
“Liễu Phàm sơn trang đúng là khác biệt thật.”Tư Cống Hichẳng hiểu sao lại cảm thấy không ưa và kháng cự Ôn Niệm Nam, cứ như mấy tiểu thư cao quý ngạo mạn trong tiểu thuyết kiếp trước nàng từng đọc. “Từ trước đến nay chỉ nghe Liễu Phàm sơn trang sống theo đạo Phật, không ngờ lại am hiểu Hắc Vực chúng ta như thế.”
Dõi theo ánh mắt hắnnhìn lên, nàng thấy vạt áo vừa được thu lại vội vã.
Đồng Quang rên khẽ một tiếng, qua làn tóc của nàng nhìn thấy Quan Nam đang thò người ra từ cửa sổ, ánh mắt họ giao nhau.
Bấc nến trong chụp gần như cháy đến tận cùng, lập lòe chập chờn, bất ngờ phát ra một tiếng ‘tách’nhỏ.
Nàng ngừng một chút, chợt nghĩ đến Tôn Chủ, cũng phần nào hiểu được sự bất thường của Ca Lâu La.
Hứa Minh Thầnđặt chén trà xuống, rút từ tay áo ra một phong thư, đưa cho nàng.
Hắnphủi phủi thứ bụi không hề tồn tại trên người, trong lòng khẽ thở phào: “Đi thôi.”
“Tam ca, muội vào đây.”
Từ giọng nói của hắncó thể nhận ra, hắnhoàn toàn không bận tâm. Cũng đúng thôi, hắnchẳng có lý do gì phải sợ bị nhìn thấy. Trước đây không phải không muốn, mà là không thể mà thôi.
Ôn Niệm Namđứng dậy, bế con chim đang vùng vẫy trên mặt đất lên:“Dường như là… CaLâu La?”
“Thưa cô nương, đúng vậy. Một tháng trước, ta bị đích mẫu bức hại, phải trốn ra bắc. Khi sắp c·h·ế·t thì được thành chủ cứu giúp.”
“Ôn tiểu thư cứ yên tâm, Hắc Vực sẽ cùng đứng về phía Liễu Phàm sơn trang.”
Từ khi tỉnh lại trong chiếc dù Tàn Mị, chàng chưa từng ngừng oán hận dù chỉ một khắc. Nhưng chưa bao giờ oán hận mãnh liệt như hiện tại. Hắngầm lên một tiếng, giáng mạnh một chưởng vào ngực mình.
“Cống Hi, không thể đến Thần Tâm môn nữa rồi. Do thám báo về, tám ngày trước ở đó xảy ra hỏa hoạn, người ở lại trong môn đều đã c·h·ế·t cả.” Hứa Minh Thầnnhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:“Thiên hạ sắp loạn rồi, không ít môn phái có tiếng đã phái người đến Lãm Nguyệt thành.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng đón lời:“Người mà ta bảo huynhđiều tra thân phận trước đó, huynhđiều tra ra chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồng Quang nhíu mày, cúi đầu nhìn tay áo bên trái đang bị người khác nắm chặt.
Trên bàn, chén trà đã cạn. Chuyện cần bàn cũng đã xong. Với chuyện của người khác, nàng chẳng hề quan tâm, liền đứng dậy cáo từ:“Đã khuya rồi, ta nên về. Thành chủ đừng quên lời hứa.”
Lời vừa dứt, một con chim bất ngờ vỗ cánh bay về phía Tư Cống Hi, chỉ là trên chân nó bị xích lại, hoàn toàn không thể bay xa.
CaLâu La vẫn không ngừng vùng vẫy, tiếng kêu cũng ngày một lớn hơn.
Tư Cống Hiđón lấy từ tay nàng, v**t v* lưng CaLâu La rồi đặt nó lại vào lồng chim:“Phải.”
Hứa Minh Thần ngồi chính diện, nhẹ nhàng rót trà cho nàng, trong mắt đầy ắp nỗi nhớ, nhưng ngoài miệng không nhắc gì, chỉ nói: “Cống Hi, đây là Ôn NiệmNam.”
Nhưng Ôn NiệmNam đặt ly trà xuống, giơ tay ngăn lời chàng, ngẩng mắt nhìn Tư Cống Hi.
Tư Cống Hikhẽ gật đầu, không hỏi thêm.
Ánh nến trong phòng chập chờn, in bóng hai người lên cửa sổ. Trong đầu nàng hiện lên cảnh Tôn chủvà Thư Tửu rời đi cùng nhau, nghiến răng mới bước vào.
“Thành chủ đang đợi trong phòng.” Thị nữ khom người lui xuống, dường như không hề cảm nhận ánh mắt bám theo của nàng.
Khóe mắt nàng hơi nhướn lên, đôi mắt dưới hàng mi cong tựa hổ phách, làn da bóng mịn, từng sợi mày đều được chăm chút hoàn hảo. Có thể thấy nàng là người vô cùng chú trọng đến vẻ ngoài. Khi mở miệng nói, nét mặt không có chút biểu cảm thay đổi nào.
Thư Tửu thấy sắc mặt hắnlập tức trở nên tái nhợt hơn, thân hình vốn đã mỏng manh lại run lên vì một chưởng đó. Ngay sau đó, hắnmở bàn tay ra, một khối ánh sáng ấm áp trong suốt, rìa mờ mịt hiện ra trong lòng bàn tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.