Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Chú Ơi, Xe Con Bị Sao Rồi Ấy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chú Ơi, Xe Con Bị Sao Rồi Ấy


Chưa kịp nghe gì My đã dựa vào lưng của Nam ngủ.

"Chắc đi la cà chứ gì, ớn thật, để tôi ra xem nó đang làm gì" bố My nói.

Chạy tới thì trành cảnh hết sức kinh ngạc.

"Theo báo cáo, thì tốc độ lây lan rất nhanh, chú ý hơn là tốc độ trưởng thành rất đang sợ".

Lâu xong sạch sẽ.

Đó là hai tiếng sau.

Phịch phịch?!

"Oke bạn ơi".

"Tới đây, tới đây đúng rồi, hắc hắc".

My là cô gái khá cá tính, thích nhảy hiphop, nhưng thân hình hơi bở, với chiều cao khoảng 1m62, rất tốt tính, da hơi đen do cô sống gần núi.

"Bà nín đi, tôi sang nhờ hàng xớm tìm kiếm xem sao" .

Nhìn từng ngõ ngách quen thuộc, khiến hắn thở dài.

...

"Chú ơi, hình như xe con bị sao rồi ấy" Nam cười lo lắng nói.

Ông bắt đầu tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy, ông bắt đầu lo lắng chạy vào

"Oke, tới lúc đó mày đừng gục là được" Nam cười cười.

"Vâng ạ!".

"Cái gì?".

Mặt trời xuống núi luôn.

"Về cũng về rồi, thở dài làm gì".

Bắt đầu mọi người bàn tán rất nhiều.

Nhìn về ngôi nhà hắn cảm thấy trống vắng.

Một lúc sau.

"Con chạy về lấy mấy cây rựa lên đây, nhanh lên".

Bọn họ hết chỉ khi xử lí được con Ma Đế kia.

Từ đây về nhà My khá xa, đi được 20 phút thì về tới nhà My.

"Em ơi, anh không thấy con mình đâu cả, em kêu con mình đi đâu thế" ông bố thở dốc nói.

"Được rồi, mọi người chơi vui vẻ nha" Nam cười nói.

"Lúc đó tao cũng không biết nữa, chỉ là sau khi ra vườn thì từ lúc đó tao không còn nhớ gì nữa" My nức nở nói.

Ở đâu đó Châu Âu

Người trung niên sai con mình lấy rựa.

Tích tắc đồng hồ qua rất nhanh, Nam cuối cùng cũng về nhà.

Tới nhà thầy thì cũng đã đúng 19 giờ, nên tập trung rất đầy đủ.

Dặn dò các thứ, rồi dắt xe ra khóa cổng lại.

Hắn lấy tay chà cầu thang thì dính đầy bụi.

Về My bị ma dẫn đi, tin đồn vang rất rộng.

Mang theo balo ở sau, chạy chiếc rim đi về.

Tu luyện tới 6h30, hắn tắm rửa sạch sẽ, diện quần đùi, áo phong đơn giản chạy rim tới nhà thầy.

Nghe tiếng mọi người lật đật chạy tới.

Một bác trung niên la lên.

Chạy ra khỏi nhà.

Không riêng gì My, người ngồi bên cạnh hắn cũng có âm khí, đó là Nhã.

"Rõ". (đọc tại Qidian-VP.com)

"Dạ".

Nên nhà rộng là bình thường.

"Ukm".

Mẹ My thấy cô đi hơi lâu, cũng bắt đầu lo lắng.

"My ơi con ở đâu, my ơi".

Các bênh nhân đều được chính phủ xây dựng trại cách ly, bởi khi đưa họ vào trong này cho dễ quản.

Sau nghe tiếng vang đó, My lập tức vô hồn, đi theo tiếng vang đó.

Quay về máy quay của Nam.

Mọi người bắt đầu chặt từng khúc trẻ rơi xuống.

Không lên máy.

"Tới đây, tới đây với chị nào" giọng nghe khá lạnh người.

Lấy lên xong.

Phía trên cầu thang là nơi thắp hương cho ba mẹ hắn.

Bởi vì My bây giờ đang ngồi ngủ trong gốc cây tre.

Đặc biệt gốc này đã bao phủ kín hết lối vào, không có kẽ hở.

Hên là hắn có tu luyện, nếu không lấy sức người bình thường thì không biết bao giờ mới xong.

Chương 27: Chú Ơi, Xe Con Bị Sao Rồi Ấy

Phải nói nhà hắn cũng khá rộng, dù sao nhà ở quê, không phải ở thành phố.

"Trong nước đã có hơn 10 ca nhiễm, không được có thêm nào nữa, cố gắng kiểm trả nhập cảnh thật kĩ".

Cuối cùng cũng khiên được My ra.

Sau đó mọi người uống rất say xưa.

Mở cửa bước vào nhà.

Rồ rồ!

Riêng Nam thì im lặng quan sát.

Phải biết nhà hắn rất rộng nên một mình hắn làm rất là lâu.

Đột nhiên trên cửa hiện ra một ảo ảnh.

Như nghe được tiếng bố của mình, mí mắt của cô bắt đầu giật giật.

Lâu nhà nhà quét dọn các thứ thét.

"Ây zô, lâu rồi không gặp hôm này uống tới bến nha mạy" Nhã hướng Nam nói.

"Được rồi, đi thôi".

"Tụi mày cũng vậy đó" hướng quá người khác.

"My ơi con ra vườn hái mẹ ít đậu rồng đi con".

"My, tao nghe nói mày bị ma giấu đúng không".

"Oke, thiếu gia" Ngọc Anh đáp.

Nam thật không biết định mệnh hay sao mà trong lớp hắn lại có hai người bị dính âm khí.

My nghe mẹ nói vậy lập tức chạy ra vườn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rồi khóa cửa, bắt đầu lên mạng xem tin tức.

"Thôi được rồi về đi gái, lần sau chơi tiếp" Hoan nói.

Sau đó 22 người xuống núi, khiến cả xóm xôn xao.

Khắp đêm đó trên núi đều là tiếng My ơi......

"Phải giải quyết mới được" Nam nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ời, ai đấy" giọng bác trai đáp.

My đi ra vườn tới chỗ đậu rồng để hái.

Đó là Sang, Hân, Nghiêm đám con trai nói.

"Dạ, con cảm ơn chú".

Bắt đầu chia ra tìm kiếm.

"My chắc đi không được, ai chở bà ấy về đi" Hoan nói.

Nghe đâu số người bị nhiễm lên tới 80k người Trung Quốc, các nước còn lại 20k, cả thế giới có hơn 100k người nhiễm.

Đã ngã ngã bia, lúc này lớp trưởng lên tiếng.

"Để tôi cho, các mày đi chơi đi, tạo cũng mệt rồi, cần về nhà" Nam nói.

Sau đó Nam chở My về.

"Con bạn My, My say quá con phải chở về ạ" Nam cười nói.

"Ukm".

"Ngọc Anh, ta sẽ về quê một thời gian cô cứ yên tâm mà ở lại đây tu luyện, xong chuyện dưới quê ta lại lên" Nam nói.

Ngôi nhà cũng bỏ đi lâu, nên bụi bậm động khắp nhà.

Ông ta đi ra sau vườn chỗ đậu rồng, nhưng không thấy My đâu.

"Bắt đầu rồi" mọi người đều nghĩ.

"Em cho con ra bứt đậu rồng, giờ nó đâu rồi?" Bà mẹ thấy ông ấy thở dóc cũng bắt đầu lo lắng.

"Ờ có nghe, Bán Tiên Nhân Tiên đều có, mà không ngờ cũng bị diệt". (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó nhìn xuống My ngồi khóc...

Sau đó Nam dắt xe vào và vào nhà.

"Được rồi mọi người, đi tăng 2 thôi" Hoan nói.

Nhưng khi chuẩn bị hái, bỗng trong đầu cô vang lên giọng của một phụ nữ.

Hoan ( bư thí khôn lõi ) nói.

....

Hắn thấy trên người My đúng là có âm khí, chứng tỏ đã tiếp túc qua ma.

"Con ơi con ở đâu rồi".

Chính vì vây trong mess nhóm chát của lớp mới có biệt danh là bé mỡ.

Tiếng xe máy.

"Ông nhất định phải kiếm My về cho tôi" bà ấy khóc lên.

Dù sao bạn học, thì cũng nên giúp.

"Tới giờ rồi, tập trung vào bàn đi mậu ngừ".

Gió thôi hiu hiu, đẩy máy quay về lại Việt Nam.

Nói xong Nam đở My xuống.

Vừa dứt lời mẹ My chạy ra vườn kiếm.

"My, My con tỉnh lại đi" tiếng ông bố vang lên.

Vẫn là căn nhà đó.

"Hai bác ơi, có ở nhà không ạ?" Nam hét vào nhà My.

Dù sao bọn họ nhiễm thì như cái xác không hồn.

"Con mất tích rồi, tôi tìm khắp vườn mà không thấy".

"Chuyện gì xảy ra vậy ba?" Cô ngơ ngát hỏi.

Khoảng sáng hoàng hôn bắt đầu lên.

Việt Nam thì chiếm số ít, do phòng chống từ rất sớm, nên cũng được 50 cả.

"Sắp tới có đoàn 2, lên đến 100k người, không biết có xử lí được không".

"Bắt đầu dọn nhà thôi".

Dù sao cũng là ở quê, ăn mặc vậy cho nó thoáng mát.

Cô lớp phó này uống hơi yếu, chỉ hai lon là đã ngã.

Về nhà cũng không ai đưa đón.

Hai giọng nói vang lên khắp khu vườn, mà cũng không có ai đáp ứng.

Nhìn My khóc, mọi người bắt đầu dỗ.

"Các người nghe tin chưa? Con Ma Đế kia đã diệt một đoàn người của Trung Quốc đấy".

Hắn giặt các giẻ lâu các thứ.

"Đúng vại, khi ba tao tìm được mày cũng rất ngạc nhiên" Chiêu nói.

Sau đó chuyền cho bác trai.

"Không có chuyện gì liền tốt, về nhà thôi".

Nói xong hắn đi sạc pin, rồi ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

"Nhưng...". (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Bà mẹ quỳ xuống khóc.

"My ơi, con ở đâu, My ơi".

Mọi người dành thời gian còn lại uống hết.

"Được rồi, sạc pin tối nay đi tới nhà thầy".

Nghe lớp trưởng nói mọi người cũng tập trung vào bàn.

"MỌI NGƯỜI ƠI, TÔI TÌM THẤY RỒI".

Sau hai giờ tìm kiếm vẫn không có.

Ông lao tới bẻ từng cây tre, nhưng muốn bẻ thì không được, bởi nó dài và quá to.

"Hở, để chú xem" bác trai nói.

"Được rồi, vào thôi con, ở ngoài nguy hiểm lắm" bác trai nói.

Có khoảng 10 trung niên và 10 thanh niên.

"Không đâu, tao muốn đi tăng hai cơ, tụi mày sao bỏ tao, tao chưa có say" My đứng lên khóc khóc quạo quạo nói.

Hắn ngồi xem tin tức hôm qua tối giờ, cũng có nhiều thông tin.

"Thôi được rồi! Bây giờ cũng gần nữa đêm rồi, cháu cứ vào ở nhà bác một đêm, sáng mai rồi về".

"Rồi cảm ơn con, cũng khuya rồi cũng nên về sớm nha" bác trai cõng My quay đầu lại nói.

Điều mọi người đều tự hỏi là sao My vào được?

Còn các nước khác nhiễm nhiều không kém.

"Con ơi, ba tới đây" .

"Tao có tham gia vào kiếm con My nè, lúc đó không có cách nào đưa con my ra, tao phải chạy về lấy rựa chặt tre mới lôi được con My ra" Nghiêm nói.

Sau đó ông ra hi động hàng xóm của mình đi kiếm.

Dọn dẹp rất là lâu, hắn đi xe về từ trưa.

"Ông ơi, sao con My ra vườn lâu thế ông, ông coi ra thử xem nó đâu rồi" mẹ My nói.

"Đúng là xe không nổ máy được" bác trai nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chú Ơi, Xe Con Bị Sao Rồi Ấy