Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào
Điềm Đào
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
"Thêm bạn rồi đó." Giang Tinh Tự nói: "Cậu chấp nhận đi nhé."
Giọng nói trong trẻo của một nam sinh khác mang theo tiếng cười nói: "Không phải đâu."
Nhìn một lúc, Kỷ Lâm Quyến lại thu hồi ánh mắt.
Giọng điệu của anh ấy nhẹ nhàng, không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào khác, bình thường cứ như thể đang nói về thời tiết ngày mai.
Giọng nói của anh khàn khàn và trầm thấp, mang theo sự mơ màng của người vừa mới tỉnh dậy: "Em có chuyện gì à?"
“Cậu đã uống bao nhiêu rồi?” Mạnh Khúc Tinh kinh ngạc: “Bạn nhỏ cũng học uống bia à?”
Bạch Lệ chạm vào chiếc điện thoại di động ở đầu giường, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn.
Cô lảo đảo đi vào phòng khách dưới ánh sáng của điện thoại di động.
Khu dân cư vô cùng yên tĩnh.
Sau khi cúp điện thoại, đúng lúc bên đường có một chiếc taxi đang dừng lại.
[Mẹ: Sao con không trả lời tin nhắn? Con đang học à?]
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Nhưng bà vẫn không yên tâm, nếu không tận mắt nhìn thấy Bạch Lệ vào nhà chắc chắn bà sẽ không thể nào ngủ được.
Một vài ngọn đèn đường trong khu dân cư đã bị hỏng, ánh sáng lúc sáng lúc mờ.
"Xin chào đàn anh." Mạnh Khúc Tinh đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hắng giọng để giảm bớt khó xử: "Chúng tôi vừa ăn xong, tôi đưa Bạch Lệ về nhà."
Xung quanh tối đen như mực, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Chương 16
Bạch Lệ cũng lười nghe Mạnh Khúc Tinh nói gì tiếp theo sau đó.
Đột nhiên từ xa có một một tràng cười truyền đến.
“Thuận đường?” Kỷ Lâm Quyến nhỏ giọng nói lại, mỉm cười.
Bạch Lệ sờ sờ khuôn mặt đã nóng bừng, lắc đầu: "Không sao đâu, tôi cũng không giúp được gì cho cậu, không cần cảm ơn đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng trò chuyện từ xa đến gần, động tác của Kỷ Lâm Quyến dừng lại.
Thái Gia Hòa vẫn chưa đi ngủ, bà nhận được tin nhắn Wechat từ Bạch Lệ, nói rằng cô sẽ đi ăn tối với các bạn cùng lớp, hôm nay sẽ về muộn.
Đầu cô như bị búa đập, miệng khô khốc, cổ họng khô rát như nuốt phải mấy chục cân cát đá.
Sự buồn ngủ và chóng mặt lại ập đến.
Nghĩ đến đây, Bạch Lệ không chút suy nghĩ đã mở cửa.
Trên người cô còn mặc một chiếc áo khoác rộng không phù hợp, khiến cô càng thêm nhỏ nhắn.
Mạnh Khúc Tinh không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng vững vàng ở bên cạnh cô: "Tôi tiễn cậu. Lớp trưởng nói để cậu tự về nhà một mình không an toàn." Lông mày của Mạnh Khúc Tinh tươi sáng, đôi mắt đen trong veo đã hơi say, toát ra khí chất trong trẻo và uyên bác. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Mẹ: Mấy giờ xe về? Đến lúc đó hãy gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ bảo bố đến đón con.]
“Nhìn xem, tôi đang đi thẳng phải không?” Giọng cô gái trong trẻo mang theo sự mơ màng: “Tôi cảm thấy mình không còn chóng mặt nữa, chẳng phải nói người uống say sẽ không thể đi theo đường thẳng sao?"
"Cảm ơn cậu vì chuyện tối nay." Giang Tinh Tự nhai kẹo cao su: "Tôi nợ cậu một ân tình."
Hay là... bị cúp điện rồi.
Cô dụi mắt, loạng choạng vài bước.
Ánh mắt anh dừng lại một lúc rồi nhanh chóng thu hồi lại.
Anh dừng lại tại chỗ, ngước mắt lên.
“Tối nay cậu cũng uống bia à?” Giọng nói của cậu ta hơi trầm.
“Mẹ, con ra ngoài vứt rác.” Anh nhẹ giọng nói.
Cô dường như đã hiểu ra được nguyên nhân tại sao Chung Trần Di lại không cho cô uống bia rượu rồi.
Bầu không khí có chút khó xử.
Kỷ Lâm Quyến liếc nhìn Mạnh Khúc Tinh một cái.
Khi Bạch Lệ trở về nhà, cô gắng gượng chút sức lực cuối cùng để tắm rửa xong rồi chui vào trong chăn.
Nhưng trong xe rất ngột ngạt, dần dần cảm giác hoa mắt chóng mặt của Bạch Lệ trở nên rõ ràng hơn.
Một lúc sau.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng, sao nhỏ bé lấp lánh.
Bạch Lệ mơ mơ hồ hồ nghĩ: "Không phải, lớp trưởng bảo cậu ấy đưa em về, trùng hợp cũng thuận đường."
Sau khi uống nước, cảm giác nóng rát trong cổ họng mới dịu đi đôi chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi hai người đó đến gần, dưới ánh đèn đường, hai má cô gái nhỏ hồng hồng, dáng đi rõ ràng đang rất nghiêng ngả nhưng vẫn giả vờ như mình đang đi trên một đường thẳng.
Bạch Lệ nói: "Có."
Bạch Lệ gật đầu, lại nhớ ra cô đang đi phía sau, Kỷ Lâm Quyến không nhìn thấy cô. Thế là cô lại nói: "Ừm."
Kỷ Lâm Quyến uể oải đáp: “Ừm.”
[Mẹ: Đô Đô, ngày mai có phải là con được nghỉ lễ không?]
Bạch Lệ: "..."
…
Toàn bộ hành trình tương đối im lặng, ngoại trừ âm thanh nhẹ nhàng của chiếc radio thì vô cùng yên tĩnh.
Cô liếc nhìn giao diện Wechat và tình cờ nhìn thấy tin nhắn mà Chung Trần Di đã gửi đến ba giờ trước. Trước đây cô vẫn luôn bận giải quyết việc ở trường nên không có thời gian xem nó.
Bạch Lệ suy nghĩ một lúc, lúc này cô chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu: "Nửa chai. Nhưng trước đó tôi cũng không hề cảm thấy choáng váng..."
Kỷ Lâm Quyến đi ra rót cốc nước, liếc nhìn đồng hồ treo tường.
“Ừm?” Người bị thức tỉnh đột nhiên lên tiếng, góc chăn tựa như bị nhấc lên một phần, trong không khí vang lên tiếng xào xạc.
Nhân lúc ở bên đường bắt taxi, Bạch Lệ tranh thủ gọi điện thoại cho Chung Trần Di.
Bạch Lệ dựa vào cửa sổ gật đầu: "Ừm?"
Tiếng chuông vang lên hai ba lần, cuộc gọi đã được kết nối.
Ánh mắt Thái Gia Hòa chuyển từ TV sang phía anh: “Đúng lúc con ra ngoài xem Đô Đô đã về chưa. Con bé là con gái nên mẹ lo lắng quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng, Chung Trần Di gửi một bức ảnh đầy hoa sen, trên đó viết những dòng chữ đầy màu sắc: Những ngày bận rộn, hãy chăm sóc tốt cho bản thân.
Bạch Lệ nhẹ nhàng gãi tóc.
"Sao lại không phải? Rõ ràng là tôi đang đi men theo làn đường mà." Cô gái không thể tin được nói, còn có chút bực bội.
Hả?
Bạch Lệ ấn nút chấp nhận, sau đó tùy ý lướt qua tin nhắn trên điện thoại.
Bạch Lệ dở khóc dở cười.
Lớp của bọn họ khá lề mề, kéo dài mãi đến bây giờ mới ra ngoài, trong đại sảnh đã không có ai, thỉnh thoảng chỉ có vài bàn của những người đàn ông trung niên đang trò chuyện và uống rượu.
Ba người đột nhiên đụng mặt nhau, Bạch Lệ và Mạnh Khúc Tinh đều sửng sốt trong giây lát.
Sau khi tách khỏi Mạnh Khúc Tinh, Bạch Lệ ngoan ngoãn đi theo phía sau Kỷ Lâm Quyến, cô cứ mãi đi theo, thỉnh thoảng bước không vững sẽ bị loạng choạng một chút.
Mạnh Khúc Tinh: "Tạm biệt đàn anh."
Bạch Lệ im lặng một lúc, nhìn thấy Mạnh Khúc Tinh vô cùng tự nhiên thắt xong dây an toàn nên cô cũng lên xe.
"Bạn cùng lớp của em chủ động đưa em về nhà à?" Kỷ Lâm Quyến đột nhiên hỏi.
Cô nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Em sợ.”
Còn chưa kịp nói xong, bác tài đã lạnh lùng đáp: “Nôn lên xe thêm 200.”
Đồng hồ treo trong phòng khách đã dần điểm đến mười giờ.
"Bác tài..." Cô ôm cánh tay, kêu lớn: "Tôi muốn hỏi ông..."
"Ông có thể mở cửa sổ được không?"
Mặc dù ý thức của cô vẫn còn tỉnh táo nhưng năng lực suy nghĩ của cô đã trở nên rất yếu. Hơn nữa cô không biết đó là say xe hay la do hơi bia, nhưng bụng cô đang bắt đầu cồn cào.
Kỷ Lâm Quyến tùy tiện ném túi rác đi.
Cô quay lại, nhìn thấy Giang Tinh Tự đang đi tới: "Ừm."
Anh đút một tay vào túi quần, tay kia đặt dọc theo đường may quần.
Bạch Lệ túm lấy tay áo anh: "Anh à, mất điện rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng côn trùng trong cỏ lần lượt vang lên.
"Vậy thì cũng không nhiều, tôi đoán là do hậu vị của nó." Mạnh Khúc Tinh cười nói: "Vậy lát nữa tôi sẽ đưa cậu đến trước cửa nhà, tôi sợ cậu sẽ ngất trên đường mất."
Cô bị mù rồi à?
Mạnh Khúc Tinh nén giọng phụt cười.
Mọi thứ lại yên tĩnh đi.
Đột nhiên, sống lưng cô có cảm giác hơi lạnh.
Cô từ từ bò dậy, định bật đèn ngủ đầu giường.
Giang Tinh Tự nghe vậy thì nhướng mày, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Cho tôi thông tin liên lạc của cậu đi. Cậu có tài khoản Wechat không?"
Niềm mong đợi trong tưởng tượng đã không đến mà thay vào đó lại trở nên có chút u sầu.
Cảm giác đột nhiên tỉnh dậy sau một giấc mơ thật không mấy dễ chịu, Bạch Lệ choáng váng một lúc, cảm giác cô đơn và trống rỗng chợt bao trùm lấy cô, cho dù cô có gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu như thế nào đi chăng nữa, cảm giác hoảng sợ vẫn như ấu trùng bám vào trong xương tủy của cô.
Có vẻ như không ngờ lại gặp được Kỷ Lâm Quyến ở đây.
Bạch Lệ vẫy tay, chiếc taxi nháy đèn vài cái với cô.
Kim đồng hồ tích tắc trôi thêm thêm hai tiếng nữa.
Nhiệt độ giảm mạnh, Bạch Lệ siết chặt cổ áo.
Cô đang định bắt taxi về nhà, nhưng còn chưa kịp cất bước, cô đã bị một giọng nữ phía sau gọi lại: “Bạch Lệ, đợi một chút.”
Thấp thoáng những dãy đèn sáng của các tòa nhà cao tầng phía xa.
“Buổi tối rất khó bắt xe, cậu lên xe trước đi.”
Bầu không khí nhất thời rất khó xử.
Nhấn rất lâu, tầm nhìn vẫn tối mịt, vươn tay ra cũng không thể nhìn thấy ngón tay của mình.
“Cho nên?” Kỷ Lâm Quyến lúc này đã tỉnh lại khá nhiều rồi, mí mắt hơi nhếch lên, xuất hiện nếp nhăn nhẹ.
Một tay cậu ta đút vào trong túi, hơi nâng cằm, không cho cô cơ hội từ chối: “Trùng hợp cậu với tôi thuận đường, tiễn cậu xong tôi sẽ trực tiếp về nhà.”
Trong điện thoại Bạch Lệ không nói gì, cô chỉ giải thích ngắn gọn tại sao mình muộn như vậy mới trả lời tin nhắn, đồng thời nói với Chung Trần Di về việc ngày mai mình về nhà.
Cho dù cô có chớp mắt thế nào, cảm giác say vẫn còn rất rõ ràng, như thể lúc này trong đầu cô đầy nước, làm thế nào cũng không thể đổ ra ngoài được…
Trong khoảng thời gian này, Chung Trần Di cũng dặn dò cô không được uống bia rượu, phải về nhà sớm. Bạch Lệ lúng túng mơ hồ đáp lại, không nói thêm gì nữa.
Nếu cô phải về nhà, thế thì rất lâu cũng không được gặp anh.
Cô nhắm mắt lại, đưa tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương.
Đi ngang qua cửa phòng Kỷ Lâm Quyến, Bạch Lệ đột nhiên dừng lại.
Đã hơn ba giờ sáng.
Nhưng nói mới nhớ, ngày mai là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh mà.
Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.