Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26


"...”

Dường như gió đêm khiến mọi thứ trở nên dịu dàng.

"Ơ?" Bạch Lệ sửng sốt một giây, cô theo bản năng ngước mắt nhìn sang.

Bạch Lệ ngớ người, tháo ra đưa cho anh. Lại nhìn anh đeo vào cổ tay.

Với anh mà nói, cô cũng có sự khác biệt nhỉ.

Sắc mặt của Giang Tinh Tự hơi lạnh đi: "Vậy Kỷ Lâm Quyến có liên quan gì đến cậu? Cần cậu ở đây lan truyền chuyện khó nói của nhà bọn họ giúp anh ấy sao?"

Ở chung với nhau, Bạch Lệ cũng dần dần quen với bọn họ.

Mỗi cuối tuần, học sinh đến trường tự học cũng không ít, nhất là những lớp cạnh tranh kịch liệt như lớp 1. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thời gian nhoáng cái đã sắp đến ngày khai giảng rồi.

Cô lại chạy như bay từ trên bậc thềm xuống, nhào thẳng vào trong lòng Kỷ Lâm Quyến.

Đôi mắt óng ánh sáng ngời của cô gái nhỏ ngước lên.

Uông Kỳ nháy mắt ra hiệu, vô cùng bí ẩn mà hạ thấp tông giọng nói: "Về Kỷ Lâm Quyến."

"Cô gái khác." Bạch Lệ bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi căng thẳng, theo bản năng mà nói ra những lời này, nói xong chính cô cũng bị nghẹn lời một lúc lâu. Ngón tay trắng nõn đặt lên đầu gối, xoắn lại thành một khối.

Nhưng tên gọi thân mật, cuộc trò chuyện còn được ghim lên trên đầu nữa, rõ ràng là có ý gì đó.

Cô gái trong bức ảnh kia rất có khí chất, rốt cuộc có phải là bạn gái của anh hay không, hoặc là, là người mà anh thích sao?

Cô thực sự rất muốn biết.

Bạch Lệ có chút xấu hổ, thế nhưng trong phút chốc lại hoàn toàn không tìm được cái cớ nào để lấy lệ cho qua, vì thế ấp úng nghẹn lời một lúc lâu, cuối cùng từ từ mím chặt môi.

Dừng lại một chút, anh tiếp tục bổ sung mà nói: "Vậy anh thu hồi lời nói vừa rồi."

Sau này cơ hội gặp mặt Kỷ Lâm Quyến sẽ càng ngày càng ít, nghĩ thế, Bạch Lệ cũng có đôi chút mất mát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỉnh đầu nằng nặng, bị anh xoa nhẹ. Bạch Lệ cảm nhận được hơi thở sạch sẽ dễ ngửi quanh người anh thổi đến, mang theo mùi rượu trái cây, rất đỗi say lòng người.

Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Đúng vậy."

Bất thình lình, bỗng nhiên cô hiểu được vì sao buổi tối hôm đó Kỷ Lâm Quyến lại ngồi xe suốt một chặng đường mấy tiếng đồng hồ để đi tìm cô. Cũng hiểu rõ vì sao Chung Trần Di không nhắc tới chữ nào, đã bắt cô chuyển từ nhà Kỷ Lâm Quyến về trường học.

Bạch Lệ sửng sốt: "Dạ?"

Hay là...

Cô cũng không nhìn anh, trái lại cúi đầu, tầm mắt rủ xuống.

"Anh nào có." Bạch Lệ lạnh nhạt đáp lại.

Cô gái nhỏ không được tự nhiên, Kỷ Lâm Quyến như suy nghĩ cái gì đó. Ngừng một chút, giọng nói của anh dịu dàng hơn: "Anh nói sai gì à?"

Xe taxi chạy chầm chậm, tài xế xoay tay lái chậm như rùa.

"Hả? Bí mật lớn gì?" Bạch Lệ dọn bàn học xong, lại bỏ cặp sách vào trong ngăn bàn, mới nghiêng người nhỏ giọng hỏi.

Quan hệ giữa cô và Kỷ Lâm Quyến cũng không bởi vì buổi gặp mặt vào kì nghỉ đó mà đột nhiên tiến triển mạnh, mối quan hệ sau đó của hai người vẫn cứ nhàn nhạt, nói chuyện phiếm trên Wechat cũng không nói được mấy câu.

Bạch Lệ hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì…" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tách." Mở khóa trong một giây.

Bạch Lệ im lặng hai giây: "Cảm ơn anh."

Anh lại nói: "Vậy sửa biệt danh kia lại đi."

Nhưng lần này, cô kéo căng người không hề điều chỉnh tư thế ngồi, cho dù tư thế này rất mệt.

Kỷ Lâm Quyến khẽ nâng cằm, tầm mắt chuyển dời về phía ngoài cửa kính xe.

"Làm gì có đâu." Giọng cô gái nhỏ ồm ồm, mang theo giọng điệu say khướt: "Anh ơi, cảm ơn anh."

Những cuộc thảo luận thế này chắc chắn là điều không thể thiếu.

Tiếng tim cô đập đột nhiên to hơn, cũng trở nên nhanh hơn. Cũng không biết là do tác dụng của rượu, hay là do bên trong xe mở máy sưởi.

Đáy mắt ẩn chứa một chút men say như ẩn như hiện, khiến người ta nhìn không thấu.

Chung Trần Di hời hợt nói: "Sau khai giảng vẫn phải cố gắng học tập hơn nữa mới được, phải chuyên tâm, Đô Đô."

Thật ra ngày hôm nay của Bạch Lệ cũng không mấy vui vẻ, cho nên có thể gặp được Kỷ Lâm Quyến, ra ngoài đi chơi cùng anh, là chuyện mà cô cảm thấy vui vẻ nhất.

“Bạn của bố Kỷ trước kia cũng khai thác mỏ, sau đó mười mấy năm trước, hầm mỏ của nhà bọn họ sụp đổ..."

Bạch Lệ đột nhiên không nói nổi thành lời.

Uông Kỳ bị mắng một trận, hơn nữa vốn cũng không thích Giang Tinh Tự: "Tôi nói gì cậu cũng muốn quản hay sao? Cậu quản rộng quá rồi đấy, có liên quan gì đến cậu."

Kỷ Lâm Quyến không trả lời ngay, ngược lại còn hỏi một câu: "Em cảm thấy là vì sao?"

Bỗng chốc, Bạch Lệ đột nhiên đứng dậy.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng trong trẻo, nghe kỹ còn mang theo sự trầm khàn, âm cuối thoáng cao giọng, tựa như ngâm nga lại tựa như không.

Khớp xương cổ tay của Kỷ Lâm Quyến to hơn cô, có hơi thô, phần khớp xương rõ ràng rất đẹp.

Cô chỉ nhìn thấy ngón tay thon dài của anh không chút để ý mà tùy tiện nhấp vào màn hình, sau đó giơ lên, điện thoại di động nhắm ngay trước mặt cô.

Không khí xung quanh rất lạnh lẽo, trong màn đêm xa xa, pháo hoa nở rộ từng chùm từng chùm một, sáng rực như ban ngày.

Anh đứng ở trong bóng tối, vẫn chưa đi. Dáng người cao gầy lộ vẻ đơn bạc, hai tay đút vào trong túi, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ lười biếng, nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ ra chút cô đơn.

Vỗ hai cái rất nhẹ.

Đôi mắt ướt sũng, giống như chú nai con mới ra đời.

Lại vài ngày trôi qua, buổi chiều cuối tuần cô quay về phòng ngủ, không có ai, vì vậy cô cũng đeo cặp sách lên rồi chạy đến phòng tự học.

Cứ như vậy, mỗi ngày cô đều sẽ so sánh với cô của ngày hôm trước.

Đợi đến khi Bạch Lệ tỉnh táo lại, bụng ngón tay của anh đã cọ vào tay cô, cũng thuận tiện cầm lấy điện thoại di động của cô.

Rõ ràng âm thanh quay số chỉ có hơn mười giây, nhưng giờ phút này lại như thể dài dằng dặc đến kỳ lạ.

Nghe qua thì có vẻ như là đang giải vây giúp cô. Nhưng trong không gian ánh sáng chồng chéo lên nhau, lại tựa như để lộ ra cái gì đó trong vô thức.

Bạch Lệ cắn khóe môi, nghĩ xem nên hỏi như thế nào mới tự nhiên.

Sau đó Bạch Lệ cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ mà phát hiện, hết kỳ nghỉ này cô thật sự đã cao lên không ít, ngay cả chỗ xương quai xanh cũng càng ngày càng rõ ràng, đôi má phúng phính trẻ con cũng đã dần dần mất đi.

...

"Vậy anh… Anh thích…"

Ánh mắt như vậy, khi còn bé anh cũng đã từng gặp.

Đợi đến khi anh quăng qua, Bạch Lệ mới bắt được điện thoại.

Trái tim như đang thắt lại đau đớn.

Bạch Lệ úp úp mở mở nặn ra mấy chữ, lại lập tức nuốt xuống. Thật sự chuyện này, có hỏi thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Vừa rồi dám làm, bây giờ lại không dám lộ mặt.

"Sao thế?" Thấy cô im lặng mãi không nói lời nào, còn đưa lưng về phía anh rất rõ ràng, Kỷ Lâm Quyến buồn cười hỏi: "Sao lại làm như là anh đang bắt nạt em vậy."

Màn hình tối lại, toàn bộ ghế sau xe đều bị bao phủ bởi ánh đèn đường mông lung.

Giọng anh nhàn nhạt, nói một câu. Rất là tùy ý, cứ như là tới để xem con mèo hay con c·h·ó nào đó vậy.

Nhưng bảo cô nói thật, cô lại không nói nên lời.

Nhưng hết lần này tới lần khác khi đối mặt với Bạch Lệ, anh lại không cảm thấy phiền hà, ngược lại còn có chút ý muốn trêu đùa.

Mỗi khi cô nghe thêm một câu, hình ảnh bóng dáng cô đơn của Kỷ Lâm Quyến vào đêm của kỳ nghỉ đó lại hiện ra trước mắt.

Anh nao nao.

Sau khi hai người nói qua loa vài câu, thì Bạch Lệ cầm quà chạy bước nhỏ về phía cổng, nhanh như một cơn gió.

Bạch Lệ cho rằng chuyện cô ấy muốn nói chuyện ảnh chụp, có chút tụt cảm xúc mà thu hồi tầm mắt: "Là ảnh chụp..."

"Tới gặp em, dù sao cũng không thể đi tay không." Sắc mặt của Kỷ Lâm Quyến thản nhiên, không để ý mà giải thích một câu: “Năm mới vui vẻ."

Khi sợi dây buộc tóc mỏng manh được đeo lên trên cổ tay của anh, cô có một cảm giác ngượng ngùng không thể nói rõ.

Cô không nhịn được mà chờ mong trong lòng.

Uông Kỳ tiếp tục nói: "Nhìn biểu cảm này của cậu, chắc chắn là vẫn chưa biết rõ tình hình chứ gì?"

Tiếng cười kiềm nén vang lên rất khẽ: "Không vui sao?"

*Luộc ếch trong nước ấm: Người ta cho rằng nếu thả một con ếch vào nước sôi thì nó sẽ nhảy ra ngoài, nhưng nếu thả nó vào nước lạnh và đun nóng từ từ thì nó sẽ không nhận thấy nguy hiểm và bị luộc chín tới c·h·ế·t.Sau này câu chuyện nay được chứng minh là sai bởi các thí nghiệm khoa học, nhưng câu chuyện đã được truyền lại như một câu chuyện ngụ ngôn, thường được sử dụng để mô tả sự bất lực hoặc không sẵn sàng của con người trong việc chú ý hoặc ứng phó với các mối đe dọa đang nổi lên.

Cô gái nhỏ bắt đầu xấu hổ, khó tránh khỏi việc sẽ ngượng ngùng.

Sườn mặt của Kỷ Lâm Quyến bị ánh sáng của điện thoại di động chiếu lên, khuôn mặt góc cạnh, đường nét hàm mượt mà như phát sáng, trắng sáng như ngọc, cả người đều lộ ra dáng vẻ thanh tâm tẻ nhạt.

Nhưng ngay trước khi khai giảng, Bạch Lệ dạt dào vui vẻ mà thu dọn hành lý, khi nghĩ tới việc có thể nhìn thấy Kỷ Lâm Quyến, thì đột nhiên Chung Trần Di gõ cửa phòng cô.

Cũng không biết có phải do tác dụng của rượu phát tác hay không, Bạch Lệ chỉ cảm thấy đầu nóng lên, vì thế dừng động tác lại, cắn răng một cái.

Kỷ Lâm Quyến rất nổi tiếng ở trường, cho nên có chút gió thổi cỏ lay nào, thì chiều gió của cả trường cũng sẽ thay đổi theo.

“Chuyện không vui, đều sẽ qua thôi.”

Bạch Lệ mới vừa ngồi xuống, Uông Kỳ phía sau đã đá vào ghế của cô: "Lệ Lệ, chia sẻ với cậu một bí mật lớn."

Bạch Lệ nghe vậy không nói gì.

Như trăng dưới nước, như sao trên trời.

Bạch Lệ chỉ cảm thấy có một mùi hương hoa quả ấm áp dễ chịu phả tới, còn chưa kịp bao biện, trong lòng bàn tay của cô truyền đến cảm giác mát lạnh.

Trái tim của Bạch Lệ chợt rung động trong nháy mắt. Lòng bàn tay cô chậm rãi áp sát hộp quà, lại lén lút nắm chặt.

Kỷ Lâm Quyến cười cười: "Có lẽ là để trải nghiệm cuộc sống cuồng em gái." (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỷ Lâm Quyến không nói gì cả, ngược lại khẽ ngước đôi mắt đen nhánh lên, liếc qua sợi dây buộc tóc màu xám trên cổ tay cô, lạnh nhạt nói: "Vậy thì cái này đi, quà năm mới."

Ánh mắt anh nhìn vào cô, hai má Bạch Lệ đột nhiên nóng lên.

"Cũng đúng, sau học kỳ này cậu đều ở trường, không biết cũng rất bình thường. Đoán chừng bọn họ cũng sẽ không nói cho cậu biết."

"Tớ dám khẳng định là cậu vẫn chưa biết." Uông Kỳ tự tin vỗ ngực, cứ như chuyện này cực kỳ kinh thiên động địa, chấn động quỷ thần lắm vậy.

Lúc trước khi sửa biệt danh, cô nào có thể nghĩ tới sẽ bị Kỷ Lâm Quyến phát hiện nhanh như vậy, nên lúc xảy ra chuyện, lại khiến cô trở tay không kịp, vô cùng chột dạ.

Kỷ Lâm Quyến đang trả tiền xe, Bạch Lệ thì yên lặng giẫm lên gạch đá bên đường, cô nhìn chằm chằm mũi chân, đá hòn đá.

Bạch Lệ lắc đầu: "Không có."

Dù cho không chọc thủng lớp giấy mỏng manh.

Uông Kỳ sửng sốt: "Cậu muốn đi đâu vậy?"

...

Anh chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, không khí lạnh thổi vào, đầu óc mới tỉnh táo lại một chút.


Chung Trần Di nói: "Không tại sao hết. Mẹ viết đơn ở ký túc xá cho con rồi, mẹ cũng đã nghiêm túc yêu cầu giáo viên chủ nhiệm lớp con để mấy bạn top đầu của lớp ở cùng phòng với con."

Quả thật mấy cô gái trong phòng ngủ đều là những người học cực kỳ tốt trong lớp, hơn nữa làm việc và nghỉ ngơi, thói quen sinh hoạt đều rất tốt.

Đêm năm mới đó, quà Kỷ Lâm Quyến tặng cho cô là một sợi dây chuyền sừng hươu nhỏ tinh xảo xinh xắn, hai bên sừng hươu đều được khảm kim cương đã được cắt tinh xảo, rơi xuống ngay đúng chỗ xương quai xanh.

Một giây sau, cô nhận lấy một hộp quà màu đen buộc dây ruy băng xinh đẹp từ trong tay anh, dáng vẻ rất tinh xảo.

Tầm mắt nhẹ nhàng chạm nhau, Kỷ Lâm Quyến khựng lại, không lên tiếng.

Cô quá trong sáng, quá tốt đẹp, dường như ngay cả tới gần cũng khiến anh nảy sinh cảm giác tội lỗi.

Kỷ Lâm Quyến nói: "Giận thật đấy à?"

Hai má Bạch Lệ nóng hầm hập, đôi tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt lấy áo khoác của anh, đầu thì cứ thế mà vùi vào lòng anh.

Kỷ Lâm Quyến nhẹ giọng cười cười: "Làm cái gì đây? Muốn giở trò với anh trai miễn phí của em sao?"

Người phụ nữ lạnh lùng cau mày thật chặt, mặt nghiêm giọng gắt.

Giống như trong lúc bất thình lình, cuộc sống lại nhạt nhẽo trở lại.

Khi Kỷ Lâm Quyến xoay người thì thấy Bạch Lệ nhẹ nhàng thở ra, đang nhìn về phía pháo hoa ở xa xa, sương mù trắng xóa mờ mịt, hai gò má cô cũng đã nhuốm màu hồng phấn, chóp mũi hơi đỏ. Chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo.

Lúc thân xe nghiêng sang một bên, Bạch Lệ theo quán tính mà lại gần anh hơn một chút, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp xung quanh anh.

"Đùa thôi..." Bạch Lệ không quá tự tin mà đáp lại nói, sau đó cô không yên lòng mà gõ một câu, vội vàng tắt điện thoại đi.

Chương 26

"Nhưng mà, em chưa kịp chuẩn bị quà cho anh."

Không muốn chỉ tồn tại như một người em gái bình thường ở trong lòng anh.

Bạch Lệ bỗng nhiên im lặng không lên tiếng, khoảng cách vừa nãy còn gần nhau lập tức bị cô kéo ra, cô hận không thể ngồi ở trên tay nắm xe, cái đầu nhỏ quay sang bên cạnh.

Lời cảm ơn lần này cô nói rất chậm.

Bạch Lệ cũng không biết rốt cuộc Kỷ Lâm Quyến đã xảy ra chuyện gì, nhưng ước nguyện năm mới của cô, là hy vọng mọi chuyện của Kỷ Lâm Quyến trong năm mới này đều sẽ thuận lợi, không phải buồn lòng.

Bạch Lệ không hé răng.

Hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt qua.

Này nha! Hoàn toàn không phải là vì chuyện biệt danh nha.

Anh chống một tay bên tai, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, vẻ mặt xa cách lạnh nhạt.

Vừa dứt lời, bầu không khí ngưng trệ trong nháy mắt.

Từ nơi này nhìn qua, có thể nhìn thấy cửa sổ nhà Bạch Lệ vẫn đang sáng đèn, loáng thoáng còn có bóng người đi đi lại lại.

Kỷ Lâm Quyến hỏi.

Sau một khoảng yên lặng, Kỷ Lâm Quyến mới cười cười: "Nào có cô gái nào khác, em lại nghe thấy cái gì từ đâu rồi?"

Nhưng Bạch Lệ vẫn cảm thấy rất mong chờ.

Quá trình mở khóa vô cùng trôi chảy suôn sẻ, trong khoảnh khắc đó, Bạch Lệ thật sự không biết nên khen chiếc điện thoại di động này là trí tuệ nhân tạo hay là thiểu năng nhân tạo.

Những lời sau đó, Bạch Lệ hoàn toàn không thể nghe lọt một câu nào.

Là nhớ em, cho nên tới tìm em chơi sao?

Bạch Lệ rũ mắt, dưới đáy lòng không nhịn được mà thở dài.

Cô còn chưa dứt lời, Uông Kỳ đã ngắt lời cô: "Không phải, chuyện kia bạn của tớ đã nghe ngóng rõ ràng rồi, cô gái kia là em họ của Hứa Bác Văn. Cậu biết Hứa Bác Văn không, là cái người có quan hệ rất tốt với Kỷ Lâm Quyến ấy. Bây giờ Kỷ Lâm Quyến vẫn chưa có bạn gái."

Dường như Kỷ Lâm Quyến cũng rất có kiên nhẫn, không thúc giục cô trả lời, cũng không ép từng bước đến gần cô hơn nữa, giống như là luộc ếch trong nước ấm* vậy, nhìn cô dằn vặt.

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới bắt máy.

Bỗng chốc, tay cô dừng lại một chút, giống như là nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó, chậm rãi di chuyển tay về phía sau lưng anh.

Một lúc lâu sau, cô gái nhỏ vẫn vùi đầu như đà điểu.

Sắc mặt Uông Kỳ lúc đen lúc đỏ: "Tôi sẵn lòng."

Lúc âm thanh quay số vang lên, lòng bàn tay cô lạnh như băng.

Một lúc lâu sau, Bạch Lệ buồn bực nói: "Con biết rồi."

Uông Kỳ còn đang say sưa nói chuyện, Bạch Lệ lại yên lặng xoay người.

Dứt lời, vẻ mặt của cô gái nhỏ thả lỏng hơn không ít.

Kỷ Lâm Quyến mím môi cười, suy tư: "Cho nên đây là một tên gọi thân mật sao?"

Dù cho cô còn quá nhỏ.

Sau khi ra khỏi phòng học, kể từ khi khai giảng đến nay đây là lần đầu tiên Bạch Lệ gọi điện thoại cho Kỷ Lâm Quyến.

Bạch Lệ có chút ngượng ngùng, muốn độn thổ cho xong.

"Thích cái gì?" Kỷ Lâm Quyến rất tự nhiên tiếp lời cô, ghé sát lại một chút, tầm mắt nhìn thẳng vào cô.

Nhưng mà vẫn còn cơ hội đúng không.

Cô muốn lại gần Kỷ Lâm Quyến hơn một chút, thậm chí muốn vào đại học cùng một thành phố với Kỷ Lâm Quyến.

"Em không nghĩ ra." Bạch Lệ nhanh chóng trả lời lại: "Anh tới tìm em chơi sao?"

Cô vô cùng căng thẳng, sau khi xúc động qua đi, lý trí mới từ từ quay lại, nhưng lúc này cũng đã muộn rồi, trái tim cũng không ngừng run rẩy.

"Anh à, anh hãy vui vẻ hơn một chút."

Im lặng một lúc lâu, không ai chịu lên tiếng.

"Học kỳ này, con không cần phải tới nhà chú Kỷ ở đâu." Chung Trần Di chỉ thản nhiên nói một câu.

Taxi dừng ở ven đường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh thu tầm mắt lại: "Nhóc con, tặng em một món quà."

A lô! Phải biết phân biệt rõ tình hình đi chứ!

Bỗng chốc, đoạn hình ảnh thời thơ ấu thoáng hiện lên trong đầu anh.

"Kỷ Lâm Quyến không phải con ruột." Uông Kỳ nói xong, đôi mắt cũng không nhịn được mà trừng lớn: "Tin tức này tớ nghe được từ chỗ Mạnh Đan, về cơ bản có thể nói là tin tức chân thật đáng tin cậy, Kỷ Lâm Quyến là con của một người bạn trước đây của bố Kỷ."

Kỷ Lâm Quyến giơ tay lên nhìn một chút, nhướng mày cười nói: "Cũng khá đẹp đấy chứ."

Anh đã biết rồi.

Có lẽ Kỷ Lâm Quyến cũng không nghĩ tới cô sẽ có hành động đột ngột như thế, không hề phòng bị mà bị cô chiếm trọn cõi lòng.

Bạch Lệ cắn răng, căng thẳng như bị gì vậy.

Dừng lại một lát, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh, tại sao anh lại tới tìm em?"

Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, rất ít khi Kỷ Lâm Quyến có kiên nhẫn với con gái như thế.

Vào những ngày lễ như thế này, vào những thời điểm đặc biệt như thế này.

"Uông Kỳ, cậu có thể ngậm miệng lại hay không?" Giang Tinh Tự bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên bực bội mà quăng sách vở, cô ấy cười lạnh một tiếng: "Nếu không thì cậu lên bục giảng nói đi?"

Dường như bầu không khí bị băng tuyết ngày đông làm cho đông cứng lại.

Cổng vừa mở ra, cô vẫn không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn Kỷ Lâm Quyến một cái.

Náo nhiệt lại ồn ào.

“Hửm?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mang theo chút khàn khàn, giống như là bị cảm: "Nhóc con, em tìm anh à?"

Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Tầm mắt của cô nhìn lướt qua, thấy Kỷ Lâm Quyến đã tự tay đổi biệt danh của anh thành “Anh trai miễn phí”.

Sau khi khai giảng cô trực tiếp đến trường học báo danh, nhưng chưa từng gặp được Kỷ Lâm Quyến, cũng chưa từng tới nhà họ Kỷ, tất cả mọi thứ đều không hề thông qua cô, hoàn toàn được Chung Trần Di xử lý.

Khoảng thời gian vừa gặp Bạch Lệ kia, vào mùa hè oi ả anh ôm cô từ trong lu nước ra, hình như cô cũng khẽ nâng cằm nhìn anh như vậy.

Đột nhiên cô không nói nổi nữa, khuôn mặt nghẹn đến nỗi đỏ bừng.

Bạch Lệ tủi thân mà gục vai xuống, cực kỳ mất mát.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26