Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60


Sự ồn ào xung quanh rất nhanh đã đánh thức Bạch Lệ, cô dụi dụi mắt buồn ngủ, cổ trở nên cứng đờ đến mức khó chịu. Tay giơ lên còn chưa đặt xuống, anh đột nhiên cảm nhận được một cảm giác ấm áp truyền từ bên tai mình.

Nhưng cô vẫn không thể tưởng tượng nỗi mà nghĩ ngợi.

Xem ra thì thấy, kiểu dáng chiếc màu đen trông cũng khá đẹp.

“Thật hay giả vậy? Chẳng lẽ là... không thích con gái à?”

Cũng vừa đúng lúc, điện thoại của người phụ trách trường gọi đến.

“Thưa anh, xin hỏi anh có muốn uống chút gì không?” Lúc này hai tiếp viên hàng không đã đẩy xe đồ ăn đi ngang qua, âm thanh rất nhỏ, nói với Kỷ Lâm Quyến: “Ở đây của chúng tôi có nước ép cam, coca, cà phê.”

Bởi vì thời gian trước lên hot search, sau khi công ty kiện một nhóm tài khoản tiếp thị của antifan, độ nổi tiếng của cô ấy lên như diều gặp gió, thu hút được một lượng fan lớn. Vậy nên các nhà quảng cáo chạy đến bắt đầu xếp hàng mời quảng cáo, công việc cũng ngày càng nhiều hơn.

Không ngờ hai người lại là bạn học.

Bạch Lệ đang đợi hành lý của mình, cô ngước mắt lên, nhìn thấy chàng trai ngồi bên cửa sổ khi nãy, khựng lại một chút, rồi liền trả lời: “Ừm, xuống máy bay rồi, đang đi lấy hành lý.”

Chương 60

Đi được nửa đường, bầu không khí yên tĩnh trở nên hỗn loạn, có không ít người thức giấc.

Kỷ Lâm Quyến mím môi cười, ánh mắt cụp xuống, tầm nhìn dễ dàng rơi trên người Bạch Lệ. Bộ dạng này của cô trông chẳng hề phòng bị, giống như một con mèo con, móng vuốt của mèo nhẹ nhàng cọ vào nơi mềm nhất trong trái tim anh, râm ran ngứa.

Trước khi rời đi, tiếp viên hàng không còn rất nghiêm túc nhìn cô một cái, mỉm cười chúc phúc nói: “Thưa cô, bạn trai của cô chu đáo thật đấy.”

Kỷ Lâm Quyến đưa tay chắn trước mặt Bạch Lệ.

Bạch Lệ cười cười nói: “Ông chủ à không có đâu, cháu đã muốn ăn từ lâu lắm rồi.”

“Ê! Lần này cậu chịu xin nghỉ phép trở về, chắc không phải là muốn tham dự lễ kỷ niệm gì đó của trường đúng không nhỉ?” Hai cô gái bàn bên đang trò chuyện, đồ ăn vẫn chưa được mang ra, cô gái tóc ngắn vừa nói chuyện, vừa lấy phấn ra dặm lại lớp make up.

Hả? Cô không nhớ cô có từng yêu cầu chăn luôn á?

“Không chắc à nha. Chỉ nghe đồn sẽ đến thôi.” Cô gái tóc dài nháy mắt: “Lúc hồi học cấp 2 tớ còn gửi thư tình tặng sôcôla cho anh ấy, nói không chừng bây giờ còn có thể nối lại tình xưa đó.”

Cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành, không hề cảnh giác chút nào. Đầu nhỏ của cô lắc lư qua lại theo sự gập ghềnh của luồng khí, nhẹ nhàng dựa vào vai người bên cạnh mà cũng chẳng hề hay biết. Tóc cô xõa giữa khe hở, đôi má không bị che khuất trong suốt long lanh, mềm mịn như trái đào ngọt, ánh sáng xuyên qua chóp mũi cũng ánh lên trắng nõn.

Cô lấy lại tinh thần, nghĩ rằng chắc là do mình mệt quá thôi.

“Ông chủ cho một phần như mọi khi nhé.”

“Thưa cô, cô có muốn uống gì không?” Tiếp viên hàng không rót một ly nước nóng đưa sang ấy, bắt gặp ánh mắt Bạch Lệ, mỉm cười hỏi.

Nhưng lại khiến cô có cảm giác quen quen.

Nửa cánh tay của anh đã tê cứng, nhưng anh vẫn mong cô gái nhỏ này đừng có tỉnh lại.

Ông chủ quán thức ăn nhanh cũng không đổi, vừa bước vào cửa đã nhiệt tình mời hỏi: “Ăn gì đây?”

Không phải chứ, họ còn vừa khéo mua cùng một kiểu dáng vali sao?

Có lẽ như thế này, anh mới có thể ở bên cạnh cô, không bị ghét bỏ.

Coi như an ủi.

“Bao lâu chưa về rồi?” Người đàn ông lái xe là người phụ trách, thấy mọi người lên xe cũng kha khá rồi đóng cửa lại, châm một điếu thuốc: “Cảm giác như thành phố này đã thay đổi rồi.”

Một ít nước nóng tràn ra từ miệng cốc, đổ hết vào mu bàn tay anh.

Người này là bạn cùng trường với cô?

Tiếp viên hàng không mờ mịt liếc nhìn chàng trai bên cạnh cửa sổ, chắc cô ấy tự nhận ra mình lắm chuyện quá nên liền giữ trên môi nụ cười, đẩy xe rời đi.

Cô giật mình, bỗng nhận ra điều gì đó, bất thình lình thẳng lưng.

Kỷ Lâm Quyến hơi nheo mắt lại, có hơi tự ti mà nghĩ.

Mặc dù đằng sau cũng có rất nhiều người lần lượt lên xe.

Chiếc màu trắng là của Bạch Lệ.

Cảm giác quen thuộc của cảnh vật ập vào mắt, nhưng đã qua nhiều năm như thế, vẫn có thể nhận thấy những thay đổi.

Cằm của chàng trai hơi nâng lên, ánh mắt ngước nhìn.

...

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Lệ nhịn không được liếc nhìn chàng trai đó lần nữa.

Tiếp viên hàng không nhanh chóng rót một cốc nước nóng đưa sang, còn rất chu đáo dặn dò: “Cẩn thận bị bỏng.”

“Bạn học Bạch Lệ, em đã tới chưa?” Người phụ trách hỏi.

Có lẽ tư thế này khá khó chịu, cứ lắc lư qua lại mà không có chỗ dựa, cô gái nhỏ phát ra âm thanh trầm thấp, vô thức rụt cổ xoa xoa, nhắm mắt lại cố gắng tìm một vị trí thoải mái hơn. Nhưng vẫn không tìm được, cô cau mày, ngủ không được yên.

“Hahaha, coi như cho dù không thể gặp Jonas, nhưng ngày kỷ niệm lần này của trường cũng có không ít các ông lớn trong giới kinh doanh và chính trị đó.” Cô gái tóc ngắn nói: “Phòng tập gym của trường chúng ta, cậu cũng biết đấy, lúc trước được vô địch cấp tỉnh tặng, bây giờ người ta đã xếp hạng trong top năm trăm giám đốc điều hành cấp cao trên thế giới. Hơn nữa tớ còn nghe nói lần này có kha khá chủ tịch công ty cũng sẽ đến nữa.”

Bạch Lệ: “Bạn trai của tôi sao?”

Vừa xuống máy bay, điện thoại cô reo lên mấy tin nhắn.

Hơi nóng từ từ lan tỏa, thơm nức mũi.

Trong suốt quá trình không hề thay đổi một tư thế nào, cho dù có điều chỉnh cũng chỉ là để Bạch Lệ ngủ thoải mái hơn mà thôi.

Nhưng vì chỗ ngồi của Kỷ Lâm Quyến tựa cửa sổ quá xa, máy bay va đập mạnh một cái, nước nóng có vẻ như sắp tràn ra rồi.

Không nhìn rõ được sắc mặt của chàng trai tựa bên cửa sổ, chỉ gật gật đầu.

“Đúng vậy, cháu còn xin công ty nghỉ phép hẳn một tuần.”

Đôi mắt của người này rất đẹp, giống như đang cười, khi hơi nheo lại, tạo thành một vòng cung rất dịu dàng.

Bởi vì sự kiện kỷ niệm trường từ ngày diễn tập đến ngày tổ chức mất đâu đó khoảng ba ngày, vậy nên, ngoài việc sắp xếp các hoạt động, bên phía trường học còn cho nhiều thời gian nghỉ, để Bạch Lệ bọn họ có thể đi mua sắm bất cứ nơi nào họ muốn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những sự trùng hợp này liên tiếp xảy ra cho đến khi cô lên xe.

Nếu như tháo khẩu trang xuống, chắc vẻ ngoài cũng ngon nhỉ?

Bạch Lệ không nói gì.

Có vẻ như đã năm sáu năm rồi.

Thôi xong, cô ngủ say quá, đến nỗi hình như đều nằm lệch cả người vào vị trí của chàng trai bên cạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh ta giơ tay ấn vào tai nghe, như thể cũng đang nghe điện thoại.

Đi đường mệt mỏi, Bạch Lệ tựa lưng vào ghế ngồi chơi game được một hồi, cơn buồn ngủ dần ập đến.

Từ máy bay về khách sạn, sau khi dọn dẹp hành lý xong cô vẫn chưa bỏ gì vào bụng. Buổi tối còn phải đến hội trường tập dượt nên quyết định ăn đại chút gì đó trước cổng trường.

Bạch Lệ vốn không muốn tò mò nội dung trò chuyện của người khác, nhưng giọng nói của bọn họ quá lớn, khiến cô nghe rõ mồn một không bỏ sót một từ nào.

Kỷ Lâm Quyến hạ vành mũ xuống, suy nghĩ một lát: “Nước lọc.”

Ông chủ mỉm cười: “Hèn gì chú thấy cháu trông quen quen.”

Hai chiếc vali cùng kiểu dáng lần lượt được đưa ra.

Sau khi nói chuyện phiếm vài ba câu, hai cô gái ngồi xuống, bắt đầu lau sơ bát đĩa.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Xin luôn đấy, cậu lại còn không biết tại sao tớ đến à.” Cô gái tóc dài trêu chọc: “Tất nhiên là tớ về để gặp Jonas rồi, nếu không tớ cũng chẳng buồn nghỉ nhiều ngày như vậy đâu.”

Không hiểu vì sao, sự trùng hợp ngẫu nhiên này lại khiến cô nhớ đến chàng trai ngồi bên cửa sổ mà cô gặp ngày hôm nay.

Cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh dậy.

Bạch Lệ ngủ đến mê man đầu óc, cũng nói theo một câu: “Nước nóng.”

Khi còn chưa nhìn rõ mọi thứ, cô đã thấy tấm chăn trên người mình.

Trùng hợp tiếp viên hàng không đang nói mấy câu với chàng trai ngồi bên cửa sổ: “Thưa anh, chăn của anh hơi ướt. Chúng tôi đổi cho anh một cái chăn khác nhé.”

Hơi nghiêng người sang một bên, Bạch Lệ nín thở từ từ kéo dài khoảng cách, chậm rãi tránh xa ra, liếc nhìn chàng trai bên cửa sổ, nói một tiếng xin lỗi: “Thật ngại quá, vừa nãy tôi ngủ quên mất.”

“Nếu Jonas có trong danh sách, anh ấy chắc chắn sẽ đến chứ?” Cô gái tóc ngắn hỏi.

Hơi khựng lại, anh liếc nhìn Bạch Lệ.

Sau đó, Bạch Lệ cũng không ngủ nữa, chơi game được một lúc, máy bay rất nhanh cũng đã đến nơi. Còn chàng trai bên cạnh cửa sổ vẫn luôn đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ, tóm lại là không khí lặng ngắt như tờ.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, anh nghiêng đầu ra vẻ không để ý. Khẩu trang che gần hết cả phân nửa, chỉ trừ đôi mắt đen láy.

Jonas.

Nhiệt độ cũng không đến nỗi thấp, nhưng khi tiếp xúc vẫn có cảm giác nóng rát trên da, may mà còn có thể chịu được.

“Lúc trước cháu từng là học sinh của trường cấp 3 trong tỉnh phải không?” Lúc này là buổi chiều, học sinh đều đã vào lớp, trong quán cũng vắng hoe được có mấy người, ông chủ vừa mới lau sàn xong, gạch vẫn còn ươn ướt.

Kỷ Lâm Quyến nhìn về phía Bạch Lệ, thấy cô vẫn chưa tỉnh, mới điềm đạm nói: “Không sao.”

Bạch Lệ chờ món đến buồn chán, lấy điện thoại ra nghịch một lúc, vừa hay Giang Tinh Húc gửi tin nhắn tới.

Hơi thở của cô đều và dài, hàng lông mi cong vút khe khẽ run lên.

Anh vòng tay qua đầu cô rồi để cô tựa lên vai mình, động tác rất nhẹ nhàng, tránh đánh thức cô.

“Có luôn, lần này các cháu về dự lễ kỷ niệm trường à?”

Cô vẫn luôn muốn nuôi một con mèo, nhưng điều kiện không cho phép, vậy nên cô đã sưu tầm cả một rổ biểu tượng cảm xúc về mèo.

Máy bay xuyên qua những đám mây dày đặc như tuyết, ánh nắng rực rỡ ấm áp không có bất cứ thứ gì cản trở, cứ thế xuyên qua cửa sổ. Tấm bạt che mặt vẫn chưa kéo xuống, tia sáng chiếu xuống, lại rất thiên vị cô gái nhỏ, tất cả ánh sáng đều chiếu lên gò má cô.

“Cần cậu lo. Dù sao tớ cũng đã nghe ngóng rồi, đã nhiều năm như vậy rồi mà anh ấy vẫn còn độc thân, chưa hề yêu đương.”

Người phụ trách nói: “Được. Lát nữa em ra từ cổng quốc nội số 2, xe của chúng ta đậu ở đấy.”

Có mấy người trong xe cũng phụ họa theo.

Khi tiếp viên hàng không đi ngang qua, Kỷ Lâm Quyến đã yêu cầu cô ấy một chiếc chăn.

“Người ta chắc không còn nhớ đến mình đâu.”

Trong khoảnh khắc hoang mang, đầu óc Bạch Lệ hiện lên những suy nghĩ vớ vẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô gái nhỏ, món của cháu đến rồi đây.” Ông chủ đặt bánh bao hấp trước mặt cô: “Nếu không ngon thì cứ góp ý ​​nhé.”

Giang Tinh Tự nói rằng cô ấy quay xong quảng cáo này mới có thể chạy đến, nhắm chừng chắc chiều mai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Lệ hơi sửng sốt, chợt nhớ ra cái tên được đề cập trong cuộc trò chuyện của hai người họ chính là người đã đăng lại cô trên Weibo, mua hot search, nhân tiện đưa cô lên hot search luôn.

Quán ăn nhanh trước trường vẫn mở cửa, chỉ có điều đã đổi mặt tiền mới, trông sạch sẽ, gọn gàng hơn trước rất nhiều.

Còn chiếc màu đen kỉa... hoá ra là của chàng trai bên cửa sổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Một phần bánh bao hấp.” Bạch Lệ nói, bánh bao hấp trong ấn tượng của cô ở quán thức ăn nhanh này có hương vị rất đặc biệt, đến mức sau này khi đi ăn ở những nơi khác, cô vẫn luôn nhớ đến những món ở đây.

Các vali di chuyển trên băng chuyền theo từng hàng.

“Sao mà được!”

Bạch Lệ gật đầu.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tiếp viên hàng không vội vàng đưa khăn giấy muốn lau giúp anh.

Đang nói chuyện, lại có thêm hai cô gái bước vào, bọn họ đều đi giày cao gót.

Bao lâu chưa về rồi?

Sau khi dựa vững, lông mày của cô gái nhỏ mới dần dần giãn ra, hai bàn tay nhỏ cuộn tròn trước ngực.

Bạch Lệ vừa ngồi xuống không được bao lâu, chàng trai bên cửa sổ cũng theo sát phía sau.

Vành mũ của anh ta rất thấp, quần áo cũng được phết, ngay cả một chiếc áo sơ mi đơn giản cũng có thể khiến bả vai anh ta vươn ra trông rộng rộng rất đẹp.

Người này không phải là?

“...” Xấu hổ quá đi mất.

Bạch Lệ trả lời cô ấy bằng một biểu tượng cảm xúc mèo nháy mắt.

Bạch Lệ lúc này mới ý thức được, mình không chỉ dùng người này làm gối, còn cướp lấy chăn của anh ta.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60