Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Chương 322: Tư Phương Chính
Tiếp đó mấy vị trưởng lão nói qua tình hình ở Thiên Hỏa đế quốc, và những việc mà Vũ Phàm hắn phải làm.
Sau khi bọn họ nói qua một lượt, Vũ Phàm đã nắm được đại khái tình hình, còn về chi tiết, hắn phải tự đọc thêm tư liệu trong Tàng Thư Các để nắm rõ hơn, dẫu sao thì thời gian nghị sự cũng có hạn, hơn nữa, bọn họ cũng không thể một lần kể hết chi tiết cho hắn nghe được, việc này quá mất thời gian và cũng không cần thiết, vì tư liệu tình báo đã có ghi chép đầy đủ.
Việc của hắn sau khi kết thúc nghị sự chính là dựa trên những thông tin tổng quát này mà điều tra sâu vào bên trong tư liệu tình báo, rồi sau đó lên một kế hoạch hành động tỉ mỉ và chi tiết.
Sau khi nói qua một lượt tình hình của Thiên Hỏa đế quốc, tam trưởng lão nói với Vũ Phàm:
- Khương sư điệt, ngươi còn chỗ nào chưa rõ không?
Vũ Phàm vội cung kính đáp lời lão:
- Đa tạ trưởng lão, đệ tử đã hiểu đại khái tình hình ở Thiên Hỏa đế quốc, về phần chi tiết, đệ tử sẽ cố gắng tra cứu thêm tư liệu!
- Hảo!
Tam trưởng lão rất hài lòng với câu trả lời này của hắn, thân mang trọng trách, phải tự biết bản thân mình cần làm gì, hắn cũng không còn trẻ để mà mấy lão phải cầm tay chỉ việc.
Xét về cơ trí mà nói quả thực Nhậm gia thế hệ trẻ này không ai có thể bì kịp với tên Khương Chính Hạo đang đứng trước mặt lão, càng nghĩ càng thấy Nhậm Thiên Hành đúng là đã nhặt được một tên đệ tử kiệt xuất.
Sau khi trao đổi xong về chuyện Thiên Hỏa đế quốc, Vũ Phàm được lệnh lui ra ngoài, để trưởng lão hội tiếp tục nghị sự, chuyện ở phía sau hẳn là hắn chưa đủ thực lực để tiếp cận.
Vũ Phàm theo lệnh, lập tức rời khỏi nghị sảnh, trở về tiểu phong của mình bên trong Nhậm gia sơn trạch.
Trên đường phi hành, Vũ Phàm không khỏi suy nghĩ về chuyện ở Thiên Hỏa đế quốc, theo như lời của tam trưởng lão, Thiên Hỏa đế quốc có năm thế lực đứng đầu, là năm đại gia tộc ở Hoàng Đô thành, lần lượt là Mục gia, Liễu gia, Thẩm gia, Diêu gia và Phó gia, tuy nhiên, tam trưởng lão có lưu ý rằng, Liễu gia so với Mục gia hiện tại lại nhỉnh hơn một chút.
Ngoài ra, ở Thiên Hỏa đế quốc cũng có không ít thế lực Hắc Đạo, nổi bật nhất, phải nói đến Hồn Điện.
Điều này cũng không quá khó hiểu, khi Thiên Hỏa đế quốc là trung điểm quan trọng nối liền miền Bắc và miền Nam nhân tộc vực, hiển nhiên hắc đạo thương mại sẽ phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng Thiên Hỏa đế quốc vẫn phát triển trật tự và thịnh vượng, chứng tỏ, Mục gia cũng không phải đơn giản, tất có thủ đoạn để trị quốc, thậm chí là giới Hắc Đạo.
Vì vậy, để đưa Liễu gia lên thay thế Mục gia không hề đơn giản, bởi vì hệ lụy kéo theo rất nhiều, nhất là tình trạng cân bằng hiện tại, rất có thể vì một điểm đột phá này mà đổ vỡ, đưa đến một thế cục hỗn loạn.
Mà điều này, tất nhiên không có lợi cho Nhậm gia, vì nếu thế cục ở Thiên Hỏa đế quốc rơi vào hỗn loạn, lực lượng chính của Nhậm gia phải ra mặt dẹp loạn, tổn hao tâm lực và tài lực không ít.
Chính vì vậy mới đẩy Vũ Phàm lên đầu chiến tuyến, đưa một con dê non béo bở, làm mồi nhử đám sói già ranh mãnh lộ mặt.
Vũ Phàm đương nhiên hiểu rõ chuyện này, bởi vì nếu một vị trưởng lão Nhậm gia ra mặt, bọn chúng nhất định sẽ thu liễm lại, hành động cẩn trọng hơn trước, sẽ làm cho Nhậm gia mất nhiều thời gian hơn mới có thể thu được Thiên Hỏa đế quốc về trong tay.
Mặt khác, đời này thế tử lại không phải là người Liễu gia, mà là Thẩm gia, chính là tổ tộc của Ngũ Bát Tử, nếu như thế tử là người Liễu gia, việc nâng đỡ Liễu gia lên sẽ càng trở nên thuận lợi và dễ dàng hơn.
Nhưng tiếc là không phải như vậy!
Trở lại tiểu phong, Vũ Phàm thần sắc như thường, nói với thủ hạ.
- Cho gọi Tư Phương Chính đến gặp ta!
- Vâng thưa công tử!
Một tên thủ hạ nam chuyên phụ trách việc truyền tin lập tức lên tiếng nhận lệnh, rồi sau đó sau người nhanh chóng đi đến cư xá của Tư Phương Chính đang trú ngự truyền tin.
Tiếu Ngưng Nhi khẽ hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi, phu quân?
Vũ Phàm đáp lại lời nàng:
- Sắp tới ta sẽ đến Thiên Hỏa đế quốc hành sự một thời gian, ước chừng vài tháng đến nửa năm.
- Ân, th·iếp biết rồi!
Cổ Ngưng Băng và Tiếu Ngưng Nhi đồng thanh đáp lời hắn, Cổ Ngưng Băng thông qua trò chuyện với Tiếu Ngưng Nhi mà biết rằng, phàm là chuyện Vũ Phàm không muốn nói chi tiết, thì tốt nhất không nên hỏi, chính vì vậy mà cả hai không ai dám hỏi cặn kẽ hơn.
Việc này không phải là vì Vũ Phàm không tin tưởng bọn họ, mà bởi vì hắn lo ngại tai mắt của người khác vô tình nghe thấy được, sẽ kéo theo nhiều rắc rối.
Tư Phương Chính rất nhanh đã đến tiểu phong của Vũ Phàm, hắn vừa thấy Vũ Phàm đã vội thi lễ:
- Sư huynh cho gọi đệ!
- Ừm, ngươi ngồi đi!
- Vâng!
Tư Phương Chính mang theo tò mò trong lòng đến cạnh bàn trà mà ngồi xuống, ánh mắt không khỏi chờ mong đáp án từ Vũ Phàm.
Vũ Phàm thấy hắn có vẻ bồn chồn như vậy, khẽ cười, tay vừa rót trà vừa nói:
- Tư sư đệ, chuyện là thế này, mấy hôm nữa ta sẽ tiến về Thiên Hỏa đế quốc để hành sự một thời gian, nên muốn mời sư đệ theo ta trở về đó, vừa thăm cố hương và mẫu thân, vừa phụ giúp ta hành sự ở đây.
Tư Phương Chính nghe đến việc được trở về Thiên Hỏa đế quốc trong lòng liền vô cùng mừng rỡ, nét vui mừng đó bây giờ sớm đã thể hiện trên mặt y bằng nụ cười rạng rỡ.
- Sư huynh, đệ cầu còn không được, vậy khi nào huynh sẽ xuất phát để đệ sắp xếp sự vụ ở tông môn và xin phép trưởng lão chấp sự.
Vũ Phàm thầm tính toán một chút, hắn cần có thời gian đển đọc tư liệu bên trong Tàng Thư Các về tình hình của Thiên Hỏa đế quốc, cho nên không thể xuất phát đi ngay được, với số lượng tình báo lớn của một đế quốc, hắn án chừng cần mất năm đến bảy ngày thời gian để tìm hiểu.
Nghĩ vậy, hắn liền trả lời đối phương:
- Hừm, chính xác là mười ngày nữa! Đệ cũng thông tri cho mấy người La Tiểu Phong giúp ta, nếu được, hãy nói bọn họ sắp xếp cùng ta tiến về Thiên Hỏa đế quốc một chuyến.
Lần này hành sự là một cơ hội lịch luyện vô cùng tốt cho hắn và thủ hạ dưới trướng, chính vì vậy, hắn có thể mang theo mấy người bọn họ đi cùng, để cùng nhau hành sự, sẵn tiện đào tạo và quan sát năng lực của mỗi người kỹ càng hơn.
Tiếu Ngưng Nhi quả thực rất muốn đi theo Vũ Phàm để lo cho sinh hoạt hàng ngày của hắn, nhưng nàng đang trong giai đoạn quan trọng của nghiên cứu luyện đan của Nhậm gia cùng với mấy vị luyện đan sư khác, không thể nào đột ngột rời đi, nên chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Cổ Ngưng Băng thì ngược lại, hiện tại nàng không có bất kỳ trói buộc nào, hơn nữa, nàng cũng muốn tìm hiểu xem xem rốt cuộc Vũ Phàm là con người như thế nào, quan sát một nam nhân hành sự, sẽ biết được rất nhiều điều về y, chính vì thế mà nàng không thể bỏ lỡ cơ hội này, nàng lên tiếng:
- Phu quân, th·iếp có thể theo chàng không?
- Được!
Vũ Phàm khẽ gật đầu đáp lời nàng.
Sau đó, hắn và Tư Phương Chính nói một chút chuyện phiếm, lẫn chỉ điểm đối phương về kiếm đạo, mãi một canh giờ sau, Tư Phương Chính mới rời đi.