Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chuowng 325: Âm Hoàng Thảo!

Chuowng 325: Âm Hoàng Thảo!


Trên đỉnh Dược Sơn, biệt viện của gia chủ Tang gia, Tang Thiên Trường.

Một tên hạ nhân chân chạy như bay, trông điệu bộ vô cùng gấp gáp mang theo thư báo chạy đến biệt viện của gia chủ.

Thấy hắn hớt ha hớt hải, Tang Thiên Trường khẽ nhíu mày, hỏi:

- Có việc gì mà ngươi phải gấp gáp như vậy?

Tên hạ nhân này vội cúi gập người, giơ lên ngọc giản bẩm báo:

- Thưa gia chủ, Khương công tử gửi bái th·iếp, nói là trong ba ngày nữa sẽ đến Tang gia chúng ta để thẩm định dược viên.

Tang Thiên Trường nghe thấy vậy khẽ cau mày, bình thường đều là đệ tử cấp thấp, lần này sao lại là Khương công tử cơ chứ, chẳng lẽ Nhậm gia muốn hắn làm quen với các thế lực phụ thuộc, hay là họ đã để mắt đến Tang gia.

"Không lý nào bọn họ có thể phát hiện ra được!"

Lão mang theo ngờ vực mà đáp lời hạ nhân:

- Có vậy thôi mà ngươi cũng cuống lên, thông tri cho tộc nhân chuẩn bị, dọn dẹp những thứ cần thiết trước khi Khương công tử đến, ngoài ra chuẩn bị cho hắn một phần lễ vật gấp năm lần thông thường!

"Gấp năm lần!"

Tên hạ nhân có phần kinh hãi, phần lễ vật mà mấy lần trước Tang gia dùng để mua chuộc đám đệ tử đến đây thẩm định cũng đã rất lớn rồi, lần này lại gấp năm lần, con số này hắn có mơ cũng không bao giờ dám mơ đến.

- Vâng thưa gia chủ, hạ nhân lập tức cho người đi chuẩn bị!

Tên họ Khương này, Tang gia cũng có một chút thông tin, hắn ta là lần đầu tiếp xúc với các thế lực phụ thuộc của Nhậm gia, vậy thì để lão dẫn hắn vào đời, nghĩ vậy lão có chút đắc ý trong lòng.

Lão lôi ra trong không gian trữ vật một cái bình tưới cây, ung dung chăm sóc hoa cỏ trong sân, ánh mắt của lão mười phần xảo quyệt.

...

Bên trong Nhậm gia sơn trạch, trên tiểu phong của Vũ Phàm lúc này có hơn chục người đang đứng thành một nhóm nhỏ, đây là đội ngũ sẽ theo hắn tiến về Tang gia để thẩm định dược viên.

Tiếu Ngưng Nhi đã từ biệt hắn từ sớm, sau đó lại vội vã tiến về Đan Tháp, tiến hành nghiên cứu đan phương mới cùng các vị Luyện Đan Sư khác, Phong Linh Đan phối phương đã gần như đến điểm cuối, sắp hoàn thành, cho nên công việc của nàng dạo gần đây vô cùng bận rộn.

Tư Phương Chính tiến lên phía trước, thay mặt mọi người nói với Vũ Phàm.

- Khương sư huynh, mọi thứ đã chuẩn bị xong!

- Ừm, vậy chúng ta cũng nên xuất phát thôi!

- Vâng, thưa sư huynh!

Cổ Ngưng Băng đi đến bên cạnh Vũ Phàm, cùng hắn bước lên phi kiếm chuẩn bị rời khỏi tiểu phong.

- Đi thôi!

Vũ Phàm lên tiếng phân phó, sau đó ngự kiếm phi hành dẫn đầu, Cổ Ngưng Băng theo bản năng tự nhiên, nép vào trong lòng của hắn.

Đội ngũ lần này có Vũ Phàm, Cổ Ngưng Băng, La Tiểu Phong, Lục Sở Mộ, Trương Hoàng Khôi, Tư Phương Chính, cùng với hai th·iếp thân thị nữ và hai hộ vệ của Vũ Phàm.

Vũ Phàm đã có gia đình, có tiểu th·iếp là Cổ Ngưng Băng, cho nên ra ngoài hành sự như này, cần mang theo thị nữ để chăm sóc sinh hoạt cho Cổ Ngưng Băng.

Hai vị hộ vệ mà hắn mang theo đều là Nguyên Anh đỉnh phong kỳ cao thủ, cũng là đệ tử của Nhậm gia, nhận nhiệm vụ hộ tống hắn đi đến Hoàng Đô thành.

Bọn họ ở phía sau phi hành cùng với hai th·iếp thân thị nữ, dùng ánh mắt ghen tỵ lẫn ngưỡng mộ mà nhìn thân ảnh của Vũ Phàm phía trước.

Quả thực hắn bây giờ là hình mẫu lý tưởng của nhiều nam nhân truy cầu, thực lực có, địa vị có, mỹ nhân cũng có, làm một nam nhân như vậy, cuộc sống vô cùng thống khoái.

Từ đây về phương Nam, cứ cách một đoạn lại có trạm gác của Nhân tộc, bởi vậy mà đám người Vũ Phàm có thể nghỉ ngơi thoải mái ở các trạm gác này khi mệt mỏi, hoặc ban đêm cũng có thể an tâm nghỉ ngơi.

Thẳng đến ba ngày sau, bọn họ rốt cuộc cũng đến được Dược Sơn của Tang gia.

Đi theo người dẫn đường của Tang gia, đám người Vũ Phàm đi xuyên qua huyễn trận, đi vào bên trong Dược Sơn thực thụ.

Dưới chân hắn, dãy sơn mạch xen lẫn thung lung trải dài hai bên của dòng suối tinh khiết, cũng là mạch nước linh khí quan trọng nhất của Dược Sơn cung cấp nước cho toàn bộ linh thảo của Tang gia.

Những ngọn núi được phân thành từng bậc thang, theo độ cao của từng loại linh thảo, thành những dãy dược viên rộng lớn.

Nhìn số lượng linh thảo lớn thế này, tuy có chút choáng ngợp, nhưng phàm ai là người của thế lực lớn cỡ như Nhậm gia liền biết, bấy nhiêu đây linh thảo, quả thực có chút không đủ dùng.

Chưa kể đến, những linh thảo này cũng không phải toàn bộ cấp cho Nhậm gia, chỉ có bảy thành mà thôi, ba thành còn lại Tang gia được quyền quyết định phân phối cho ai với mức giá mà họ muốn.

Tên dẫn đường cẩn thận quan sát sắc mặt của Vũ Phàm, nhưng hắn nhanh chóng thất vọng vì Vũ Phàm không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì thông qua khuôn mặt, ngay cả Cổ Ngưng Băng cũng vậy, chỉ có đám người Tư Phương Chính là có chút trầm trồ khi thấy cả Dược Sơn lớn như vậy.

Mùi hương của linh thảo trong Dược Sơn vô cùng nồng đậm, linh khí cũng nhờ những linh thảo này mà trở nên nồng đậm hơn bên ngoài.

Dưới sự cộng hưởng của cổ trùng, Vũ Phàm và Cổ Ngưng Băng dễ dàng phân biệt được từng loại thảo dược khác nhau có mặt ở đây.

Đột nhiên Vũ Phàm chợt thấy khó hiểu một chút.

"Hửm, sao ta lại nghe thấy mùi của Âm Hoàng Thảo?"

Nghĩ vậy hắn liền truyền âm cho Cổ Ngưng Băng.

"Nàng có nghe thấy mùi của Âm Hoàng Thảo hay không?"

Cổ Ngưng Băng cẩn thận cảm nhận, nàng nghe thoang thoảng trogn gió, một mùi rất nhẹ của Âm Hoàng Thảo, một mùi giống xác c·hết rất đặc trưng, pha lẫn mùi đất ẩm ở vùng đầm lầy rong rêu.

Nàng truyền âm lại.

"Phu quân, quả thực th·iếp có cảm nhận được mùi này, nhưng rất khó phát hiện, phải dùng đến cổ trùng mới phân biệt được!"

Vũ Phàm chợt lâm vào trầm tư trong phút chốc, mùi hương này dù cho Hóa Thần sơ kỳ, nếu không cẩn thận cảm nhận, cũng sẽ bỏ sót qua.

Hơn nữa, vấn đề không chỉ ở đó, mà là Âm Hoàng Thảo này, chuyên dùng để ướp xác để điều chế Âm Thi, đủ bảy bảy bốn chín ngày, mới bắt đầu luyện chế thành Âm Thi, như vậy da thịt của Âm Thi mới không bị thối rữa và phân hủy.

Mà thứ này, chỉ có duy nhất một tông môn dùng đến Âm Thi Tông!

Hoặc cũng có thể bọn họ tự luyện chế Âm Thi!

"Đừng để họ biết chúng ta biết đến sự tồn tại của nó!"

"Ân, th·iếp đã hiểu!"

Cổ Ngưng Băng nhu thuận đáp lời Vũ Phàm.

Tên dẫn đường không biết là cố tình hay cố ý dẫn Vũ Phàm càng lúc đi càng xa chỗ phát ra mùi hương của Âm Hoàng Thảo, mùi của loại linh thảo này càng lúc càng mỏng, rồi biến mất hẳn.

Vũ Phàm chợt lên tiếng:

- Ta muốn đi xem ở phía bên kia!

Tên dẫn đường giật mình thon thót trong lòng, Tang gia mới thi triển trận pháp chưa lâu, mùi hương vẫn còn vương lại, hắn không dám dẫn Vũ Phàm qua đó, liền nói:

- Ách, công tử, người mới đến Tang gia, việc quan trọng nhất vẫn là nên bái kiến gia chủ, còn việc thăm dược viên, hay là để ngày mai sẽ tốt hơn!

Vũ Phàm cười lạnh trong lòng, trong quá trình tiếp dẫn hắn rất hăng hái giới thiệu Dược Sơn cho đám người Vũ Phàm, vậy mà khi đề cập đến hướng phát ra mùi hương của Âm Hoàng Thảo hắn liền thay đổi thái độ.

"Nhất định có điều khuất tất!"

Vũ Phàm mỉm cười nói:

- Ài, là ta thất lễ, lần đầu thấy Dược Sơn lớn như vậy có chút si mê, quên mất việc bái kiến Tang gia gia chủ, cảm tạ ngươi đã nhắc nhở!

- Công tử không cần khách sáo, mấy vị đệ tử trước cũng giống như ngài a!

Chuowng 325: Âm Hoàng Thảo!