Hồng Hoang Thiên Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 343: Thẩm gia (3)
Vũ Phàm lại nói:
Thẩm Thiếu Du siết chặt nắm đấm, rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao hoàng triều lại làm như vậy, tử thủ lãnh thổ là một chuyện, mượn hung nô mài mòn binh lực Thẩm gia mới là chính yếu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Phàm nghe hắn nói, chỉ gật đầu đồng tình, phía Tây Nam, người Hung Nô nuốt cổ trùng, luyện thể thuật thành thử chiến lực rất mạnh, tu sĩ đồng cấp khó lòng đánh bại, quân đế quốc lấy bốn chọi một, may ra có cơ hội thắng.
Vũ Phàm liền ưng thuận cho y rời đi, bởi Vũ Phàm hắn đang chờ đợi một người khác, người mà hắn đã nhắm đến từ đầu buổi tiệc.
Vũ Phàm cười nhạt rồi nói:
Bởi vậy, mấy thập kỷ qua, nếu không phải có tổn thất ở Hung Thành, Thẩm gia sớm đã đặt một bước chân ở Trung Thổ, há lại bị mài mòn ở đây.
"Ài, ..."
Thị nữ lập tức lấy cho hắn một bộ chén đũa mới, cùng ly rượu được rót đầy.
- Thay vì tiêu tốn tài nguyên và binh lực hàng năm cố thủ Hung Thành, đế quốc có thể âm thầm dưỡng binh, lại dùng Nhất Xuyên cốc mài mòn Hung Nô qua từng năm, đợi thời cơ chiến muồi, đồng loạt chinh phạt, tất không phải bỏ chút uy danh liền có được Tây Nam sao?
Thẩm Thiếu Du nghe mấy lời này, trong lòng không khỏi nâng lên tư vị xót xa, quả thực, sinh ra ở Thẩm gia, nhìn thấy sự hy sinh của Thẩm gia để thủ vững biên cương cho đế quốc, Thẩm Thiếu Du hiểu rõ công lao cũng như những mất mát của bọn họ, cho nên y khao khát muốn được nói ra để Thẩm gia được thiên hạ công nhận, thay vì xem thường như hiện tại.
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn đưa tay ra hiệu mời đối phương ngồi xuống đối ẩm, rồi nói:
Vũ Phàm nói:
Thẩm Thiếu Du đột ngột hỏi:
Chỉ là hắn không nói ra như vậy, bởi vì hắn đang cần thu phục Thẩm gia.
Thẩm gia phải tử thủ.
Thẩm Thiếu Du càng lúc càng thấy trân trọng Vũ Phàm, lần này gặp mặt trưởng bối, tất sẽ nhắc đến y một phen.
Thẩm Thiếu Du khẽ chau mày, chuyện này các vị trưởng bối Thẩm gia cũng đã từng nghĩ đến, cũng đã từng đề xuất lên trên, nhưng việc lui binh về sau Nhất Xuyên cốc, tương đương với Thiên Hỏa Đế Quốc bị mất một phần lãnh thổ, dù chỉ nhỏ không đáng kể, nhưng uy nghiêm của hoàng thất lại không cho là vậy, nhất quyết cự tuyệt.
Thẩm Thiếu Du nâng ly rượu lên, hào khí nói:
- Từ Hung Thành lui ra sau Nhất Xuyên cốc, tổng cộng 100 dặm đường bộ, rút quân về đây, coi như bỏ đi 100 dặm lãnh thổ ở phía Tây Nam, đây là tổn thất không nhỏ, hơn nữa việc lui quân cho thấy Thiên Hỏa Đế Quốc yếu thế hơn Hung Nô, truyền ra bên ngoài, uy danh của đế quốc sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Thẩm Thiếu Du mượn lời lẽ của hoàng triều phản bác hắn:
Vũ Phàm nở một nụ cười trong lòng, bên ngoài vui vẻ nói:
Nói chuyện một lúc lâu, Mục Xích Vũ cũng xin phép Vũ Phàm để đi gặp các bằng hữu cũ trong trang viên.
Thẩm Thiếu Du khó hiểu hỏi hắn:
- Công tử trừ phi cái gì?
Cho dù là Nhậm gia đến càn quét, e là cũng phải trầy da tróc vẩy một phen, Mục gia hoàng thất, ôm mộng thu phục họ, để thành thiên lôi chinh phạt, nhưng người Hung Nô thích tự do, lại ưa c·hiến t·ranh, càng chiến càng mạnh, làm cho chiến sự phía Tây Nam càng lúc càng gay gắt.
Ngay cả khi thúc thúc của y ngã xuống chỉ để thủ vững thành trì, cũng chỉ được đáp lại bằng việc truy phong hầu tước, không được tổ chức q·uốc t·ang như những thống lĩnh chinh phạt khác.
Vũ Phàm vừa thả xuống ly rượu trên tay, thị nữ hầu bàn liền lập tức tiến đến, rót rượu cho hắn.
- Trừ phi ... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Khương công tử, mời! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cái lợi phía sau? Phiền công tử nói rõ!
Một giọng nói có phần dè chừng nhưng vẫn cứng cỏi vang lên:
- Nước chảy đá mòn!
Vũ Phàm khẽ gật đầu đồng tình với lời của y.
Cả hai uống cạn ly rượu trên tay rồi nhìn đối phương, trong thoáng chốc, Thẩm gia thiếu chủ mở lời trước:
Vũ Phàm nhìn y mà nói:
Chỉ là lời này của Vũ Phàm đã cho thấy suy nghĩ của hắn và Thẩm gia có sự đồng điệu.
- Khương công tử ... tạ hại Thẩm Thiếu Du, xin mạn phép bái kiến công tử!
- Nhất Xuyên cốc sau lưng Hung Thành, địa thế hiểm trở, muốn hành quân qua đây chỉ có thể đi bộ không thể phi hành vì hiện tượng Lôi Phạt, nếu như có thể Thẩm gia đưa Hung Thành trở thành tiền tuyến, xây dựng hậu phương vững chắc ở sau Nhất Xuyên cốc, tất sẽ giải được thế hung hiểm.
- Nếu là công tử, công tử sẽ làm gì?
Thẩm Thiếu Du cay đắng gật đầu, lời này, gia gia hắn đã từng nói ở trên thượng triều, nhưng Mục hoàng đế bác bỏ, cho rằng, Thẩm gia chỉ có một việc duy nhất là thủ thành, chuyện chinh phạt là do Diêu gia định đoạt, không được can dự.
- Khương công tử, xin thứ lỗi vì đã nghe công tử và Mục điện hạ trò chuyện, nhưng quả thực, tại hạ cảm thấy công tử quả thực rất hiểu Thẩm gia! (đọc tại Qidian-VP.com)
Diêu gia thường xuyên phải chinh phạt, binh dưỡng đến đâu hao đến đấy, chỉ có Thẩm gia, nếu không tử thủ những trọng địa như Hung thành, hao binh tổn tướng là chuyện hiếm có.
Nhất là Thẩm gia, đứng mũi chịu sào, liên tục hứng chịu những đợt t·ấn c·ông trả thù của Hung Nô sau mỗi lần chinh phạt thất bại của Diêu gia, hơn nữa, hoàng triều không chịu xuất lực tu dưỡng thành trì, chỉ tập trung phát triển quân chinh phạt, Thẩm gia phải bỏ ra rất nhiều tài nguyên để trấn giữ Hung Thành, nhiều lần đã muốn buông, nhưng danh dự của tổ tiên để lại, không thể không giữ.
- Nước chảy đá mòn? Nước chảy đá mòn!
Được sự đồng ý của Vũ Phàm, Thẩm Thiếu Du kéo ghế ngồi xuống bàn tiệc, vị trí kế bên Vũ Phàm.
- Thẩm huynh đệ, đứng ở góc độ một quốc gia mà xem xét, ta cảm thấy công lao của Thẩm gia quả thực không thua kém gì Diêu gia, chỉ là người đời chỉ nhìn vào chiến tích công thành hào hùng mà quên đi sự hy sinh giữ vững bờ cõi trong thầm lặng, dúng là có chút bất công.
Vũ Phàm nói xong, tự mình uống cạn một ly rượu, Thẩm Thiếu Du nghe vậy, cũng thấy nao lòng, hắn bất giác nốc cạn ly rượu trên tay.
- Thẩm huynh đệ, mời!
Chương 343: Thẩm gia (3) (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Thiếu Du gấp gáp hỏi lại:
Vũ Phàm cười phá lên một tràng, hắn lắc đầu nói:
Nhưng hoàng đế hiện tại chỉ khen ngợi, tung hô chiến công của Diêu gia mà thôi. Còn Thẩm gia mà nói, dù đẩy lùi được quân Hung Nô man rợ, cũng chỉ là một việc phải làm mà thôi, không đáng được nhắc đến.
- Thẩm huynh đệ, mời ngồi!
Vũ Phàm nhìn thấy ánh mắt đại ngộ của y thì cười nhạt trong lòng, đây là thuật thống trị, nếu không kiềm hãm Thẩm gia và Diêu gia, chẳng lẽ Mục gia để bọn họ ung dung phát triển, rồi uy h·iếp địa vị bọn họ.
- Quân tử làm việc cất nhắc nhiều thứ, cũng chính là lấy dây tự buộc mình. Ta hỏi huynh uy danh là cái gì? Liệu có giúp giải được thế cục hiện tại? Đứng đầu một quốc gia, là quân chủ, không thể nhìn cái lợi trước mắt, một chút uy danh cỏn con mà bỏ đi cơ hội phía sau!
- Ở phía Tây Nam Thiên Hỏa Đế Quốc, hoàng triều nhiều lần cho quân chinh phạt Hung Nô nhưng bất thành, tử thương vô số, không những không chinh phạt được bọn chúng, lại còn dẫn đến sự trả thù gay gắt của quân Hung Nô, Thẩm gia tử thủ nhiều năm, hy sinh mất mát không đếm xuể, chỉ cần Hung Thành sụp đổ, e là phía Tây Nam đế quốc sẽ lành ít dữ nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.