Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


Thẩm Uyển lúc này mới ý thức được, đối với nàng, Bình An quả thực có chút khác nhau.

Trong đầu nàng cứ văng vẳng câu nói ấy: “Tuyền Tuyền, ta muốn cưới nàng làm thê tử.”

Một lúc lâu sau, Cố Thính Lan tỉnh táo lại, thầm vẫy vẫy tay: “Ngươi đi đi, cho Doãn phủ Y Châu một tin, nói là đã nhìn thấy người trên bức họa ở tiểu dược cốc.”

Đêm đen thăm thẳm.

Chỉ nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta đã vô cùng tức giận.

Nhưng Thẩm Trưng nghe xong, chỉ nhìn Thẩm Uyển thật sâu, giọng trầm thấp: “Quán, ngươi phải nhớ, Tống Hoài An nợ Thẩm gia, cả đời này hắn cũng không trả hết được, bây giờ phụ thân không sợ gì cả, chỉ cần ngươi có thể sống tốt.”

Cũng sẽ quên mất, Bình An đêm nay, Bình An của nàng.

Cố Thính Lan gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, suy tư thật lâu mới nói: “Không nghĩ tới, lai lịch lại lớn như vậy, nhưng mấy ngày trước phụ thân ta gửi thư, nói gần đây Tín Vương trong triều có rất nhiều hành động, ngôi hoàng đế của hắn xem ra cũng không dễ ngồi vững.”

Trên án thư trước mặt hắn ta chính là mật tấu về thân phận Tống Hoài An mà ảnh vệ vừa mới đưa tới.

Thấy nàng về, Thẩm Trưng mới giãn mặt ra, mỉm cười.

Có lẽ là đứng ở cửa lâu, gió thổi qua khiến nàng cảm thấy hơi choáng váng, người mệt mỏi rã rời.

“Phụ thân, thân thể nữ nhi đã khỏe hơn chút nên về thăm nhà vài ngày.” Nàng trông thấy quan binh tặng lễ đã đi xa, lúc này mới hạ thấp giọng hỏi: “Những quan binh vừa rồi tới đây làm gì?”

Nàng ho nhẹ hai tiếng, nghĩ có lẽ Bình An thành hoàng đế, nên đã quên mất nàng, nhiều ngày như vậy mà chẳng có một lời hỏi han. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm nay, Thẩm Uyển nằm trằn trọc trên giường, làm sao cũng không ngủ được.

23

Nhưng bây giờ Bình An là hoàng đế, có một số việc nàng không thể nghĩ nhiều.

Y Châu vốn là quê hương của Thẩm gia, trước khi Thẩm Trưng chuyển đến kinh đô, Y Châu mới là căn cơ của Thẩm gia.

Trí nhớ này của nàng quả thực ngày càng lụn bại.

Đến nửa đêm, dược sư của một tiểu dược cốc tới phủ, nói lão nhân mà Thẩm Uyển đưa đi chữa trị hôm nay đã nhiễm dịch bệnh, ngoài thành Y Châu gần đây cũng có không ít nạn dân mắc phải bệnh này.

Chỉ là gọi tên của hắn, lòng nàng đã xốn xang, rồi lại mơ hồ thấy trống vắng.

Chưa dứt lời nhưng Cố Thính Lan đã hiểu.

Thẩm Trưng sầm mặt lại, hừ lạnh một tiếng: “Hoàng đế thân chinh xuống Y Châu, số quà đó là hoàng đế sai người đưa tới, nói là lần này Thẩm gia có công trong việc cứu trợ thiên tai, ta đã từ chối rồi.”

Nhưng chưa tới chạng vạng tối, nàng đã cảm thấy mệt mỏi, đầu óc choáng váng, người nóng ran như bị sốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là, bất kể nàng nghĩ như thế nào, trong đầu vẫn không nhớ ra được mặt của người nọ.

Mắt thấy lão giả lẻ loi neo đơn, nàng thực sự không đành lòng, phân phó người đưa lão nhân đi tiểu dược cốc trị liệu một phen.

Nàng đứng dậy, nhìn Tống Hoài An, lại nhìn Doãn phủ đại nhân quỳ rạp trên dưới đất, theo bản năng cũng muốn quỳ xuống, nhưng lại được người đỡ lấy.

Thẩm Uyển nhìn sân đầy người quỳ, ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn.

Nàng gật đầu: “Đương nhiên phải trở về, còn phải về trước mấy ngày, hai vị huynh trưởng mới đi nhậm chức ở nơi khác, gần đây sức khỏe của ta vẫn ổn, về bồi phụ thân mấy ngày cũng tốt.”

Tống Hoài An?

Về đến nhà cũ của Thẩm gia, vừa đến cửa đã thấy một đội quan binh mang theo rất nhiều quà tặng.

Thẩm Uyển nghe được tin này, trong lòng cũng rất vui, nhưng chợt nhận ra đã nửa tháng rồi chưa gặp Tống Hoài An.

Rõ ràng chỉ có một người rời đi, nhưng Thẩm Uyển lại cảm thấy, toàn bộ dược cốc đều trở nên vắng lặng.

Ngày hôm sau, Thẩm Uyển liền cho người thu dọn hành lý, lên đường trở về Y Châu.

Mãi đến khi tổng quản ngự tiền thị vệ Lý Duy đến, liếc mắt một cái đã nhận ra Tống Hoài An, vội tiến lên hành lễ.

Chuyện này vô cùng trọng đại, Doãn phủ Y Châu không dám trì hoãn chút nào, nhận được tin tức liền tự mình mang theo quan binh phủ nha đi tới tiểu dược cốc.

“Thẩm tỷ tỷ, nghe nói mấy ngày nữa là đại thọ năm mươi của phụ thân tỷ, tỷ có muốn trở về Y Châu thành một chuyến không?”

Câu nói ấy như những con sóng cuồn cuộn xô vào bờ ký ức của nàng.

Trên đường trở về thành, đường sá vẫn còn lầy lội, lác đác vài người dân đang tìm đường vào thành.

Lúc tỳ nữ hầu hạ phát hiện, nàng đã sốt đến mức có chút hồ đồ rồi.

Dược sư nghe triệu chứng của Thẩm Uyển, được mời đến để bắt mạch cho nàng.

Thì ra, hắn không phải tên là Bình An, mà tên là Tống Hoài An.

Tống Hoài An cũng đi vội vàng, không nói gì liền rời đi.

Ám Nhất cúi thấp đầu không dám nói lời nào.

Nàng uống thuốc xong theo thói quen gọi một tiếng, đợi mãi không thấy ai đáp lại, lúc này nàng mới nhớ ra, Bình An của nàng đã rời đi.

“Bình An, Bình An…”

Bình An của nàng… Là Hoàng đế?

“Tin tức ngươi điều tra có phải là thật không?”

Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên cảm giác được, cái tên này đặc biệt quen thuộc, nhưng vẫn không thể nhớ ra điều gì.

Mà phụ thân nàng Thẩm Trưng đang đứng ở cửa, hiển nhiên sắc mặt không mấy vui vẻ.

“Bình An, chúng ta đánh cờ đi?”

Nàng chợt nghĩ, không biết mấy ngày nay về Y Châu, có còn gặp lại Tống Hoài An hay không.

Thẩm Uyển hơi kinh ngạc: “Nếu cha từ chối ban thưởng như vậy, e là sẽ rước lấy phiền toái không đáng có?”

Trước khi đi, hắn bị mọi người vây quanh, Thẩm Uyển ngay cả cơ hội tiến lên nói một câu với hắn cũng không có.

Nếu Cố Thính Lan không nhắc, nàng đã suýt quên mất chuyện này, phụ thân đại thọ năm mươi, nàng làm nữ nhi tất nhiên dù thế nào cũng phải trở về chúc thọ.

Sương đông phủ xuống dược cốc, chỗ ở của Cố Thính Lan đến tận đêm khuya vẫn còn sáng đèn.

Tống Hoài An nhíu mày: “Không cần quỳ ta, dù ta là Bình An hay là ai, nàng cũng không cần quỳ ta.”

Đúng lúc ấy, Cố Thính Lan vui vẻ bước vào, trên tay cầm một xiên mứt quả đã được gói cẩn thận, đưa cho nàng.

Thẩm Uyển liền ngoan ngoãn đứng sang một bên, chỉ lặng lẽ nhìn.

Nữ nhân mà hoàng đế coi trọng, cuối cùng chẳng sẽ mang vào cung, làm phi tử của hắn sao.

Ảnh vệ đoán không ra tâm ý của chủ tử, đành thử thăm dò: “Nhìn tình hình bây giờ, sợ là vị kia coi trọng Thẩm cô nương, e là sau này Thẩm cô nương…”

Bắt mạch xong, dược sư lắc đầu: ” Thể chất của Thẩm tiểu thư vốn suy nhược, dễ nhiễm bệnh, xem ra cũng đã nhiễm dịch bệnh rồi.”

Ám Nhất không dám chậm trễ, xuất cốc suốt đêm đi đến Y Châu thành.

22

Mất hơn nửa ngày xe ngựa mới đến Y Châu, vừa vào thành, Thẩm Uyển liền nghe thấy dân chúng trên đường đang khen đương kim thánh thượng hiền minh cỡ nào, yêu dân như con cỡ nào.

Thẩm Uyển cũng không nghĩ nhiều, về phòng mình nghỉ ngơi một lát.

Ảnh vệ nửa quỳ, chắp tay nói: “Thiên chân vạn xác, Doãn phủ Y Châu như phát điên đang tìm một người, khắp phố lớn ngõ nhỏ dán đầy chân dung, thuộc hạ đã dò xét, người bọn họ muốn tìm chính là đương kim thánh thượng!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc các quan binh tới, Thẩm Uyển đang vừa nằm trên giường phơi nắng trong sân, vừa nhìn Tống Hoài An luyện kiếm từ xa.

Nhưng mà mới chỉ ở bên hắn một tháng, bây giờ hắn không có ở đây, nàng lại thấy có chút trống trải. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thần ngự tiền thị vệ tổng quản Lý Duy hộ vệ bất lực, khiến bệ hạ lâm vào hiểm cảnh, tội đáng ch*t vạn lần, xin bệ hạ ban tội!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 12

Thẩm Uyển vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài, thấy một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, quần áo lam lũ, bước đi tập tễnh. Nàng chưa kịp sai người giúp đỡ thì lão nhân đột nhiên ngã quỵ.

Nếu như có thể gặp nhau sớm hơn thì tốt biết bao.

Dường như rất nhiều năm trước, trong trí nhớ của nàng, có một thiếu niên cũng từng nói với nàng như vậy.

Thấy một đám người vây quanh nơi này, nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Nàng nghĩ, nàng sắp quên mất, quên mất quá khứ, quên mất hiện tại, cuối cùng, ngay cả chính nàng là ai cũng sẽ quên mất.

“Quán Quán, không phải ngươi đang dưỡng bệnh sao? Sao đột nhiên về rồi?”

“Hắn mơ tưởng! Ngươi cho rằng hắn là hạng người tốt đẹp gì, thiên hạ ai chẳng biết, tiên hoàng hậu đã qua đời bi thảm như thế nào, Tống Hoài An hắn là thứ bạc tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa!”

Toàn bộ tiểu dược cốc bởi vì việc này mà náo loạn hơn nửa ngày, cuối cùng, Tống Hoài An đương nhiên phải đi theo Lý Duy về Y Châu thành trước.

Nghe nói hoàng đế đích thân tới Y Châu cứu trợ thiên tai, tình hình nhanh chóng ổn định, dân chúng đều hân hoan vui mừng.

Hắn ta xem xong, hung hăng ném mật tấu lên bàn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12