Hồng Trần Lãng Khách
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Thiên thu đại mộng
"C·hết ư?"
Người đó hỏi.
.........
"Hôn phu của Liên Khinh Tuyết? Chỉ bằng mày?"
Lấy tay day day hai huyệt thái dương,
Chương 1: Thiên thu đại mộng
Nói thì chậm nhưng mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, những người đi đường xung quanh cũng phải mất vài giây mới hiểu được việc gì vừa xảy ra, vội vả lấy điện thoại ra quay chụp, ồn ào bàn tán.
"Thiên Dạ?"
Hắn bước đi vô định như kẻ mất hồn, người đi đường xung quanh cũng ngại phải dây vào mà tự động tránh ra khi hắn tới gần.
Thiếu niên chậm rãi đứng lên, ngoại trừ quần áo nhơ nhuốc, trên người lại không hề có một v·ết t·hương, hắn lẩm bẩm tự hỏi.
Bạn xuất hiện ở một không gian không xác định, trước mặt bạn là một con nhỏ bạn không hề quen biết, và nó đang nói những điều bạn cũng không biết nốt. Được rồi, tình hình có chút quỷ dị rồi đấy.
Tiếng đấm đá liên tục không ngớt vang lên trong con hẻm nhỏ. Dưới ánh trăng đêm mới nhú và những vì sao sớm, mơ hồ nhìn thấy một đám người đang không ngừng đập đánh vật thể gì đó.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên trời đêm rực sáng, một tia sét không hiểu từ nơi nào nhô ra giáng vào đầu hắn, có thể gọi là sét giữa trời quang, bởi vì cả bầu trời phía trên trong vắt không một gợn mây. Tỷ lệ một người người bị sét đánh trúng trong cơn giông đã không cao rồi thì đừng nói tới việc căn bản là chả có đám mây nào trên trời để tạo sét.
"Ta xin lỗi!"
"Nhưng hôm nay, ta đã phạm phải một sai lầm không thể chối bỏ được, tia sét ta giáng xuống đã trật khỏi mục tiêu ban đầu, khiến nó vô tình tước đi mạng sống của một người vô tội. Phải, chính là cậu đấy. Chỉ vì bất cẩn, ta đã khiến cậu phải c·hết, ta rất tiếc và vô cùng xin lỗi..."
"Được rồi! Nhiêu đây là đủ!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy thì được rồi!"
Trong ánh chiều tà rực rỡ từ phía biển khơi phản chiếu, Thanh Thiên như một viên hổ phách to lớn tuyệt mỹ, trong thời khắc giao nhau của ngày và đêm ấy, một thiếu niên độ tuổi chừng mười bảy, mười tám tuổi chập chững bước đi giữa dòng người tấp nập.
Và sau đó là cơn đau thấu triệt lan tràn toàn thân, hắn cảm thấy linh hồn trong người đang không ngừng căn phồng, nở rộng, giống như khối cơ thể xác thịt này không còn đủ sức chứa đựng linh hồn khổng lồ vẫn đang bành trướng không hề có dấu hiệu dừng lại kia mà nức toác ra vậy.
"Trước tiên, xin tự giới thiệu, ta là nữ thần của Tịnh Hỏa và Trừng Phạt. Nhiệm vụ của ta là phán quyết, trừng phạt những âm hồn xấu xa vương vất nhân gian."
Thiếu niên dạo bước giữa dòng người, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, đôi mắt hắn lúc này đã khôi phục lại trạng thái bình thường, sự trống rỗng vô hồn đến kinh dị kia đã bị che đi bằng một con ngươi lãnh đạm.
Thanh Thiên - đó là tên của thành phố ven biển này, nó tọa lạc trên một đất nước phương đông thanh lịch có bề dày lịch sử lâu đời.
Rắc!
Thiên Dạ, hắn không thèm tránh đi mà tùy ý để sét đánh trúng mình.
Tại thời khắc này tỉnh giấc, hắn không quá mừng rỡ, cũng không xúc động. Chỉ đơn giản vì hắn không còn bao nhiêu ký ức, hoặc là nói, hắn đã quên đi, rất nhiều.
Gió đêm mùa hạ, như để dịu đi cái nóng ban ngày, thật mát lạnh.
Nghe không đúng chỗ nào ấy.
"Rất tốt! Tụi này đang tìm mày đây!"
Có lẽ, ký ức không trọn vẹn vì tổn thương của linh hồn. Nếu chữa trị hoàn hảo, hắn sẽ nhớ ra mình là ai. Chính vì thế, chữa trị linh hồn là việc nhất định phải làm, nhưng trước tiên, hắn cần giải quyết kiếp này nhân quả, nhân quả của tồn tại mang tên Thiên Dạ.
Dưới sự che giấu của bóng tối trong đêm, không ai để ý rằng, trên bầu trời kia, hắc ám đang dần nuốt chửng những vì tinh tú, khiến chúng phải phai mờ, ảm đạm.
"Chạy... Chạy mau..."
***
Một vài người nữa chẳng biết đã đứng ở đó từ bao giờ, nắm lấy chân Thiên Dạ, kéo hắn vào trong một con hẻm.
Thiên Dạ thều thào hỏi, có mấy phần chấn động, vì người kia, trừ trang phục hơi lạ ra, còn lại thì giống hắn tới bảy tám phần.
Thiếu niên chậm rãi đưa mắt nhìn đám người, ánh mắt giao nhau, trong khoảnh khắc, bọn chúng tâm thần kịch chấn. Đây còn là ánh mắt của con người sao?
Bộ đồng phục học sinh trên người hắn lem luốc dơ bẩn, nhiều nơi đã sứt chỉ và sờn rách, nước da trắng nhợt nhạt đầy những vết thâm tím, cả mái đầu bạc trắng cũng lam lũ nhơ nhuốc, tóc bết thành từng lọn, giống như bị kết dính bởi thứ keo dán nào đó.
Cô gái nói rồi búng tay một cái, một bàn trà xuất hiện giữa hai người. Sau khi đã cả hai an vị, cô gái đẩy chén trà đến trước mặt Yami và bắt đầu nói.
"Xin lỗi! Là ta rối quá nên có thể đã cậu không hiểu gì cả. Để ta giải thích, cậu ngồi đi."
"Hả?"
Có thể do thương thế quá nặng dẫn tới cơ thể vì tự bảo vệ mà trở lại thành một đứa trẻ rồi trôi dạt tới hành tinh xanh này. Hắn được một lão già tốt bụng mang về viện mồ côi do chính lão điều hành.
Nhưng những ký ức quan trọng, lại không thể nào nhớ ra.
Âm thanh như thứ gì vừa tan vỡ nhỏ bé vang lên.
Hắn ta không trách thế giới, chẳng qua là hắn quá "yếu" mà thôi...
Thiên Dạ không nói gì, lặng lẽ nhấp một ngụm trà, tỏ ý mình vẫn đang lắng nghe.
"Chậc chậc! Cóc ghẻ cũng đòi ăn thịt thiên nga! Có phúc mà không có số hưởng, thằng mọi đen như mày thì sao có tư cách với tới danh môn vọng tộc?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Giờ chỉ còn việc ném hắn ra trước cửa Bạch Anh Khu thôi!"
***
"Đại mộng mấy nghìn thu, đã bao kỷ nguyên qua rồi?"
Vô tình va phải một người nào đó trên đường, khiến thiếu niên tóc trắng phải dừng lại bước chân.
Trống rỗng! Một sự trống rỗng không thể diễn tả được bằng lời. Cứ như thể đó là hư vô.
"Xin lỗi..."
Trong lúc người thiếu niên với tên gọi Thiên Dạ còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, mặt hắn và nắm tay người kia thân mật giao lưu khiến hắn văng xa vài mét rồi ngã ra đất.
Binh! Binh! Bốp! Bốp!
Sau này, trong một lần giúp đỡ một lão già lẩm cẩm, thậm chí có hơi điên, mà lão trực tiếp đòi gả cháu gái cho hắn. Rồi còn bỏ ra một số tiền lớn hỗ trợ cho viện mồ côi đã nuôi nấng Thiên Dạ khi nó rơi vào tình trạng bế tắc.
Thiên Dạ nhíu mày. Hắn vừa mơ màng tỉnh giấc thì bị một con thần nào đó giáng sét đ·ánh c·hết?
Ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là một thanh niên cao ráo với áo thun ba lỗ đen và chiếc quần jean xanh, trông như một gã lưu manh, bằng giọng điệu thất thần, hắn nói với tên lưu manh mình vừa đụng vào, rồi sau đó lách qua một bên, dự định tiếp tục bỏ đi. Nhưng bất ngờ, người kia dang tay ra chặn hắn lại.
Tiếng trao đổi của lũ lưu manh hoàn toàn không đến được đôi tai Thiên Dạ khi hắn đã quá bơ phờ. Hắn b·ị đ·ánh thế này không phải là lần một lần hai, kể từ khi đồng ý mối hôn sự kia, Thiên Dạ chưa từng có một ngày yên ổn. Đến mức hắn gần như đã quen với việc b·ị đ·ánh mỗi ngày mất rồi.
Mấy tên lưu manh không hiểu nhìn thiếu niên ấy, trong mắt che lấp đầy ngạc nhiên và ẩn ẩn một chút sợ hãi, mới vừa đây thôi, thứ kia còn bị bọn chúng đập thừa sống thiếu c·hết đến mức gần như hôn mê, giờ lại đứng lên như không hề có chuyện gì.
Từng cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, mồ hôi như thác đổ tuôn ra, bản năng mách bảo chúng, rằng thứ trước mắt là một thứ gì đó không phải con người, một tồn tại chúng không thể nào đối chọi, rằng muốn sống thì phải chạy đi.
"Mày... mày..."
Thiên Dạ cũng không lập tức vạch trần, hắn lựa chọn im lặng nhìn tiếp diễn biến.
Thiếu niên lặng lẽ quay lưng, trong bóng đêm, vài đống tro bụi hình người bị cuồng phong vô tình thổi bay.
Thiên Dạ mở đôi mi lên quan sát khung cảnh xung quanh, đây là một nơi tối đen như mực, kì lạ là mặc dù tối đen như vậy, hắn vẫn có thể nhìn thấy được cơ thể của mình. Điều này cùng với sức mạnh to lớn từ linh hồn thức tỉnh của bản thân hắn không có liên hệ, Thiên Dạ còn chẳng sử dụng một chút sức mạnh gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy thì chỉ có một khả năng, kẻ tự xưng là nữ thần này đang nói dối.
Với địa thế tựa núi nhìn biển đầy thơ mộng, nơi đây đã trở thành nơi được nhiều người lui tới để du lịch nghỉ mát, đồng thời cũng coi như là một cảng giao thương quan trọng. Và vì đó, dù diện tích cũng chỉ ở mức tầm trung, Thanh Thiên lại là một đô thành tiên tiến, sầm uất.
Cố gắng hồi tưởng, cũng chỉ là những mảnh vỡ ký ức không trọn vẹn. Muôn người quay lưng, gió tanh mưa máu, thiên đường băng diệt...
Ấy vậy mà bằng một sự vi diệu nào đó, tia sét kia vẫn chuẩn xác nhằm vào đầu Thiên Dạ. Hơn nữa, từ trong tia sét đó, hắn có thể cảm thấy một chút thánh lực và sự giao động không gian, chuyện này không bình thường chút nào. Và vì thế, nó thành công khơi dậy hứng thú của
Những tưởng cuộc đời nghèo hèn của hắn sẽ thay đổi từ đây, nhưng tiếc là đó chỉ mới là mở đầu cho chuỗi ngày đau đớn.
Thiên Dạ biết, bản chất của thế giới này, dù là ở thời đại nào, nó vẫn luôn như thế. Kẻ "mạnh" mới có quyền lên tiếng, còn kẻ "yếu" thì mãi chỉ có thể bị đè đầu cưỡi cổ, mặc người khi dễ.
Nhưng là, vô nghĩa...
Đùng!
"Là tôi..."
Bốp!
Nếu không phải viện mồ côi nợ lão già lẩm cẩm kia một ân tình quá lớn, Thiên Dạ chỉ muốn bỏ quách việc này mà quay về ở chung với mấy đứa nhóc cho rồi. Ít ra cũng sẽ không phải chịu đòn thay cơm nữa.
Nhưng bấy nhiêu đó không phải là điều đáng nói gì khi trước mặt hắn giờ đây đang là một cô gái xinh đẹp vô cùng, cô có một mái tóc mang màu sắc của ngọn lửa đang cháy rực, khắp người cô tỏa ra thánh quang dịu dàng, thuần khiết và thần thánh không sao tả xiết.
"Cũng đã tới lúc rồi..."
Quên rằng mình đã từng là ai, quên rằng tại sao lại chìm vào thiên thu đại mộng.
Cô gái thấy Thiên Dạ ngẩng mặt lên nhìn mình, lập tức cúi đầu thật mạnh.
"Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga" đó là câu nói Thiên Dạ vẫn thường hay nghe thấy. Như đã nói, đây cũng không phải lần đầu hắn b·ị đ·ánh thừa sống thiếu c·hết như vậy.
Dù không nhớ bản thân trước đây là ai, nhưng Thiên Dạ không cho rằng mình kém cỏi tới nỗi có thể bị một tia sét cho bay màu, dù có đang b·ị t·hương đi nữa. Chưa kể đó là hắn chủ động để b·ị đ·ánh trúng.
"...."
Cảm thán về sự yếu đuối của bản thân, suy nghĩ Thiên Dạ dần chìm vào bóng tối, như có một thứ gì đó đang bao trùm lên tâm thức của hắn. Trong tâm thức mơ hồ của bản thân, Thiên Dạ thấy một bóng đen cười nhạt nhìn về phía hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người kia không trả lời Thiên Dạ mà nhàn nhạt nói, rồi trong chớp mắt đầu hắn liền cảm thấy đau như búa bổ, như có người đang cố nhét thứ gì đó khổng lồ vào bên trong đó vậy.
Những dấu hiệu chứng minh cho một cuộc ẩ·u đ·ả, chính xác mà nói là bắt nạt vừa xảy ra mà chính thiếu niên này là n·ạn n·hân.
"Nợ kiếp này phải trả trong kiếp này! Giờ phút này ta là Thiên Dạ."
"Ai vậy?"
Tất nhiên, cũng chẳng ai phát hiện, cùng với bóng đêm đang dần lan tỏa kia, cơ thể của thiếu niên bị đám lưu manh ẩ·u đ·ả đến không một nơi toàn vẹn, lúc này đang lặng yên thay đổi, những vết thâm tím biến mất trả về màu da vốn có, mọi v·ết t·hương khôi phục.
"Tại sao chứ? Ta chỉ muốn sống thôi mà..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn vào bên trong cơ thể, linh hồn hắn đầy những vết rách, nhưng chỉ trong thoáng chốc thức tỉnh đã phải khiến cho muôn vì tinh tú phai mờ, nói rõ, hắn - đã từng là tồn tại vô cùng kinh khủng.
Nhưng là có ân tất trả, Thiên Dạ sẽ không làm thế, hắn sẽ hoàn trả món nợ này, ít nhất cũng sẽ hoàn thành di nguyện của lão. Đó là lý do duy nhất níu kéo và động lực để hắn vượt qua những việc này.
Trong ánh sáng chói lòa và âm thanh điếc tai, Thiên Dạ biến mất tại chỗ cùng tia sét, để lại dưới mặt đường một chiếc hố nóng cháy vì nhiệt lượng khổng lồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.