Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18


Từ khi phát hiện cơ thể ngày một gầy đi không thể kiểm soát được, ta đã rất lâu không soi gương.

"Hiện giờ, có phải ta rất xấu xí không?"

Ta chớp mắt.

"Phu nhân, người không thể thiếu nô tỳ được."

Hắn ta cong môi, lộ ra răng nanh: "Ban đầu ta cưới nàng, chính là vì tham lam sắc đẹp của ngươi. Không ngờ phải không Ninh Thanh Hà, ta không phải là người tốt."

Nàng ấy đuổi hết đám người hầu ta mới thuê tạm đi, cầm muôi, xắn tay áo lên, nghiêm nghị nói:

Ta bị chọc cười.

Đây là con đường nàng ấy phải tự đi.

27

Bức tường không cao, ta chống người dậy, hoảng hốt định đi qua xem hai người có làm sao không.

Ta lẩm bẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta không sao!"

Chương 18

Triệu D·ụ·c nhíu mày, không nói gì.

Ngay cả khi nằm trên giường ban đêm, xương cốt của chính mình cũng cọ vào nhau đau đớn. Đêm đêm khó ngủ.

Triệu D·ụ·c trợn tròn mắt: "Ngươi bảo ta hưu ngươi, còn phải viết cái gì..." Hắn ta nghẹn lời, nhìn chằm chằm ta, không thốt nên lời.

Ta vốn đang ngủ trưa.

Chú thỏ con ủ rũ, dù được chăm sóc tỉ mỉ cũng chẳng có chút tinh thần. Vì thế ta cùng Thuý Nhi đã thả nó về rừng, chân vừa chạm đất, thỏ con đã hớn hở chạy vào rừng.

Văn Văn sững người, như chưa kịp phản ứng.

"Ta, à, Tiểu Thiên, Tiểu Thiên muốn gặp người."

"Nhưng việc đó có sao đâu."

Nhìn những đường gân xanh nổi lên dữ tợn và những khớp xương nhô ra như da bọc xương trên bàn tay, ta sững người một lúc, rồi đột nhiên hỏi không đầu không cuối:

"Triệu D·ụ·c, ngươi nhìn ta xem, ngươi nghĩ ta còn sống được bao lâu nữa."

Một tòa tiểu viện vắng vẻ, không về Ninh phủ. Ta đoán Ninh lão phu nhân chắc sẽ không hoan nghênh ta, lại không tránh khỏi sẽ phải chịu một tràng quở trách, nên tùy tiện mua một tòa tiểu viện ở ngoại thành.

...

Triệu D·ụ·c nghe xong khựng lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt ta, nghiêm túc nói: "Không hề xấu chút nào." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta mới nhìn thấy, trong lòng nàng ấy còn ôm một đứa bé.

Ta lo lắng, hét lên một tiếng. Văn Văn cũng giật mình, run rẩy: "bộp" một cái ngã xuống.

Nhưng nếu đã từng thấy trời đất rộng lớn bên ngoài, làm sao có thể chịu được cuộc sống lặp đi lặp lại từng ngày.

Ta cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt vẫn chưa hoàn hồn của Văn Văn: "Mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ hoe, là chú thỏ đáng yêu nhất ta từng thấy."

Ta bèn nhắc lại một lần nữa.

Thấy ta vẫn nhìn chằm chằm, Văn Văn mới "ồ" lên một tiếng: "Bên ngoài tiểu viện của người có một đống người gác, không cho ta vào, không còn cách nào, ta chỉ đành thử trèo tường."

Đúng là có một đống người gác.

"Ngươi bàn bạc với Lý Mộc rồi sao? Sao không hòa ly, điều này không tốt cho danh tiếng của ngươi."

"Hả?"

Ta giơ tay lên.

"Ít ra ngươi vẫn biết lừa ta."

Ta có thể giúp thỏ lựa chọn, nhưng không thể thay Văn Văn quyết định.

"Cái gì?"

"Đố kỵ, không sinh được con, thân mang trọng bệnh. Mấy điều này, ngươi muốn viết cái nào cũng được."

"Ngươi không thấy sao, nó thật đáng yêu."

Nếu là thú nuôi từ khi mới sinh, đương nhiên sẽ quen với cuộc sống gò bó này.

Văn Văn có đến một lần, nhưng không đi cửa chính. Khi ta phát hiện ra nàng ấy, nàng ấy đang ngồi trên tường, do dự nhìn xuống dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy có người đến, giật mình suýt ngã khỏi ghế tựa.

Ta cười tán đồng: "Ngươi quả thật không phải người tốt."

Ánh mắt Triệu D·ụ·c phức tạp.

Ta ngẩn ra, há miệng, lại không biết nên nói gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thuý Nhi cũng đi theo.

Ta dọn ra ngoài.

Ta không dám.

Ta nhìn hình ảnh nữ nhân trong đồng tử của hắn ta, gương mặt gầy gò tái nhợt, hốc mắt hơi trũng, chẳng còn chút nào gọi là xinh đẹp, khẽ cười.

Ta thấy đuổi không đi, hết cách, đành để mặc nàng ấy muốn làm gì làm.

Ta bèn tiếp tục lên tiếng, giọng hơi lơ đãng: "Ta cần danh tiếng để làm gì, đại khái có thể sống đến..."

"Vì ngươi đã tặng ta một con thỏ mà."

"Đừng động đậy."

... (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Văn có phần ngượng ngùng giải thích.

Dù ta dặn dò nhiều lần để nàng ấy rời khỏi kinh thành, đến một nơi yên ổn, cho nàng ấy bạc và khế ước bán thân, nàng ấy vẫn lén lút đi theo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18