Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Vươn cao tới sao trời Bạch Tinh Lăng

Chương 1: Vươn cao tới sao trời Bạch Tinh Lăng


Loài người, một chủng tộc giữa hàng vạn chủng tộc trong tinh không vô ngần, một chủng tộc... kỳ lạ. Chúng sinh ra đã yếu ớt, trên tay không có móng vuốt, miệng lại không mọc răng nanh, thân thể so với các chủng loài khác như mảnh giấy phất tay liền vỡ nát. Những tưởng chủng tộc này lịch sử có lẽ chỉ dừng ở con số hàng chục, ấy thế mà qua hàng ngàn năm, nhân loại chẳng những tồn tại, còn ở tinh không cắm một ngọn cờ của riêng mình.

Tuy nói là như vậy, nhưng câu chuyện này không phải là câu chuyện quật khởi của loài người. Đây, là câu chuyện về một thiếu niên, một biến số cho cái thế giới mang theo vận mệnh đáng buồn này.

---------

"Oáp~ oa" Người đàn ông trung niên mang thần thái mỏi mệt gắng gượng tập trung quan sát phía trước, cố gắng điều chỉnh chiếc xe chuyển động đều đặn, nhưng cơn buồn ngủ không lúc nào là không tập kích lấy tinh thần của ông ta.

Biết thế này tối qua liền đi ngủ sớm, oáp~oa, trận hôm qua đúng là tệ nhất mình từng xem oáp~" Người đàn ông lại đưa tay lau một chút đôi mắt, vốn cũng chỉ vô ý mà hành động.

Chợt từng tiếng la hét xuyên qua màng nhĩ nháy mắt làm ông ta tỉnh táo lại, cho tới lúc thấy cô bé nhỏ nhắn trước đầu xe thì đã không kịp nữa rồi. Khủng hoảng đem thắng xe đạp mạnh, thế nhưng...

"Ầm !"

Tiếng va chạm như sấm vang lên, nhưng lại không phải là cô bé kia, mà là... một người thanh niên.

"Cấp cứu... mau gọi cấp cứu !!!" "G·i·ế·t... g·i·ế·t người... tôi g·i·ế·t người...."

---------

C·h·ế·t lặng, bất kể là tri giác vẫn là suy nghĩ, cậu ta không biết bản thân đang ở đâu, chỉ có bóng tối vô tận. Nếu như có người khác nhìn lại đây, thì có thể thấy một đoàn ánh sáng trắng đang trôi nổi.

Chợt, một tia sáng bỗng lấp loé.

[Phát hiện linh hồn thể, bắt đầu kiểm trắc sự tồn tại]

[Sông Vận mệnh: Không tồn tại]

[Trục thời gian: Không tồn tại]

[Kết quả kiểm trắc (Lần thứ 12.382.340.234.423 x10^99.999): Biến số]

[Điều kiện phù hợp!]

[Xác nhận khoá lại!]

Giọng nói vô tình cho tới vài câu cuối cùng giống như có thể nghe ra cảm xúc vui sướng. Tia sáng lấp loé biến mất, mà đoàn ánh sáng cũng theo đó tan biến.

Đại lục Ánh Rạng Đông, một biệt thự nào đó.

"Sinh rồi, phu nhân sinh rồi! Là bé trai, là tiểu thiếu gia!" Giọng nói vui sướng vang lên, trong tay người hầu gái ôm một đứa bé từ phòng ra. Bạch Hạo Nhiên kích động tiếp lấy đứa bé, nhìn trong lòng cục thịt đỏ hỏn, ông như muốn kích động chảy nước mắt, nhưng lấy lại tinh thần, Bạch Hạo Nhiên chạy vào trong căn phòng. Nhìn trên giường vợ mình đang yếu ớt thở dốc, nhưng thần tình lại mang vẻ u buồn, Bạch Hạo Nhiên trong lòng phát ra áy náy.

"Quân Dao!" Ông đi tới bên cạnh đặt đứa bé vào lòng người yêu. Nam Cung Quân Dao dịu dàng ôm lấy con trai của mình, nhưng u buồn trên gương mặt như cũ không tản đi. Bạch Hạo Nhiên thở dốc, nắm tay bóp chặt.

"Thật xin lỗi, nếu lúc đó không phải anh lỗ mãng..." Nhưng chưa nói xong thì vợ ông đã đặt một ngón tay trên môi.

"Hạo Nhiên, anh không có lỗi, khi đó bắt buộc phải làm, em hiểu anh, ba mẹ cũng hiểu cho anh, mọi người đều hiểu." Nam Cung Quân Dao dựa vào trên người của chồng "Chỉ cần anh hứa với em, chăm sóc tốt cho con trai chúng ta, được không ?"

Bạch Hạo Nhiên xúc động ôm lấy Nam Cung Quân Dao "Anh hứa, anh hứa, sẽ chăm sóc cho con trai thật tốt, cũng sẽ mau chóng tìm cách giải quyết."

Nam Cung Quân Dao cũng yên lặng ôm lấy bé trai dựa đầu vào lồng ngực của Bạch Hạo Nhiên, sau đó mới lên tiếng "Em tin tưởng anh! Được rồi, không nói chuyện này, anh định đặt tên con trai là gì ?"

Bạch Hạo Nhiên nhìn chăm chú vào bé trai đang ngủ, hơi suy nghĩ, nói "Con trai của Bạch Hạo Nhiên này chắc chắn chắc chắn là nhân trung hào kiệt, bước chân chạm tới sao trời. Vậy đặt tên là Bạch Tinh Lăng!"

Giọng nói tràn đầy niềm tự hào và mong chờ của một người cha đối với con trai, mà đứa bé này tương lai sẽ không thẹn với hai chữ "Tinh Lăng".

--------

18 năm như gió thoáng qua.

Nước Lạc Anh, thành phố Linh Quang.

Với vị trí gần như nằm sát trước mặt dãy núi Trấn Long, thành phố Linh Quang không những nổi tiếng là một địa điểm du lịch mà còn với những binh sĩ thiện chiến đi ra từ nơi này.

Bạch Tinh Lăng đối với chuyện này cũng không hứng thú, so với đó cậu càng thích không khí trong lành ở nơi này hơn, đặc biệt là những lúc ngồi ngẩn ngơ tại thảm cỏ sau nhà thì cảm giác thư thái như toả ra toàn thân, ví dụ như lúc này đây.

Thảm cỏ xanh mượt điểm xuyết vài đoá hoa dại, đứng tại đây ắt hẳn tầm mắt sẽ bị hấp dẫn bởi đại thụ đủ hai người ôm ở giữa thảm cỏ. Mà hiện tại có hai người, một nam một nữ, đang nằm nghỉ ngơi dưới bóng cây. Nam ngồi dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, nữ yên lặng nằm trên đùi nam mà ngủ.

Thiếu niên mang mái tóc hơi dài rũ xuống ngang tai, áo sơ-mi trắng phủ lên thân hình hơi gầy, khuôn mặt hơi phát triển về hướng ôn hoà, nhưng một đôi mày kiếm lại tô điểm thêm chút góc cạnh sắc bén. Thiếu niên tất nhiên là vai chính của chúng ta, Bạch Tinh Lăng.

Cảm nhận từng cơn gió thổi qua gương mặt, Bạch Tinh Lăng tâm thần chỉ cảm thấy như muốn nằm ngủ một giấc, nhưng lại tính toán một chút thời gian, cậu ta cúi đầu nhìn đang nằm trên đùi mình ngủ ngon lành thiếu nữ. Khoé miệng hơi nhếch lên, Bạch Tinh Lăng vươn tay nắm nhẹ gương mặt trắng nõn của em gái "Mèo con, mau dậy đi! Tới giờ phải đi rồi"

Thiếu nữ nhíu nhíu mày, một lúc sau mới dần dần mở ra hai mắt. Đập vào mắt là khuôn mặt đang cười ôn hoà của anh trai, hai mắt mông lung đem bàn tay trên mặt lấy ra, Bạch Hiểu Hiểu ngồi lên xoa mắt nói "Tới giờ rồi sao! Rõ ràng em mới ngủ được một chút." Giọng nói lười biếng mang theo chút hương vị làm nũng trong nháy mắt làm Bạch Tinh Lăng cảm thấy trái tim mềm nhũn ra.

Bạch Tinh Lăng xoa nhẹ mái tóc của em gái mới nói "Suốt ngày chỉ nghĩ có ngủ thôi thì sao mà gả ra ngoài chứ."

Bạch Hiểu Hiểu cọ cọ vào lòng bàn tay của anh trai hờn dỗi "Ai cần gả ra ngoài chứ, em ở cạnh anh và ba cả đời!"

Bạch Tinh Lăng cười không nói, âm thầm trong lòng thở ra một hơi đồng thời cũng tự nhủ chỉ bằng một câu này thì đám heo kia đừng hòng tiếp cận em gái ta.

Đùa giỡn qua lại một hồi, cả hai mới đứng lên đi vào trong nhà thay quần áo, bởi vì hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng đối với bất cứ một thiếu niên nào – lễ chiếu tinh.

Như đã nói, nhân loại sinh ra đã yếu đuối, bất kể là thân thể, tinh thần lẫn huyết mạch gần như là hạng chót trong hạng chót giữa hàng vạn chủng tộc của vũ trụ. Thế nhưng bây giờ nhân tộc lại là một trong những chủng tộc cường đại nhất trong vũ trụ, tại sao lại như vậy đây ?

Nhân loại yếu đuối không sai, nhưng mọi thứ đều tồn tại nguyên nhân.

Mỗi sinh linh khi ra đời đều sở hữu bản nguyên thân thể và căn nguyên linh hồn gọi chung là [Nguyên] [Nguyên] càng mạnh mẽ thì tiềm lực thiên phú lại càng tốt. Nếu như dùng cánh cửa để hình dung [Nguyên] thì các chủng tộc khác dù yếu hay mạnh mẽ, đều là cánh cửa mở toang ra có thể tuỳ ý tiến vào thăm dò, còn loài người thì là một cánh cửa bị nhiều tầng xích sắt khoá kín lên.

Đúng vậy, tiềm lực của con người bị khoá lại trong [Nguyên] bởi vậy con người là một chủng tộc yếu ớt. Thế nhưng, thông qua trí tuệ của các bậc tiên hiền, phần tiềm lực này đã có thể được giải phóng, có thể vận dụng, trở thành căn cơ của loài người tại vũ trụ nguy hiểm này.

Phương pháp này, chính là cần một thanh chìa khoá, có thể mở ra xích sắt chìa khoá. Chiếc chìa khoá đó, chính là một bức tinh đồ, khắc ghi vận mệnh của loài người tinh đồ - Mệnh Toà.

---------

Xe buýt dừng lại trước một toà kiến trúc thật lớn có mái hình vòm, trên tường điêu khắc những hoa văn miêu tả vũ trụ tinh tú. Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu theo dòng người xuống xe, bước tới trước cánh cổng khá lớn của [Chiếu tinh đài]. Chiếu tinh đài, vận dụng một lượng khổng lồ trận pháp sắp xếp tạo thành, mục đích nhằm gây nên cảm ứng mà dẫn lực lượng sao trời từ tầng sâu ý thức không gian của nhân loại – hay còn gọi [Tinh Không Giả Tưởng] tới bản thể để thức tỉnh mệnh toà.

Bạch Tinh Lăng đọc lại trong đầu kiến thức đã nghe hàng trăm lần, lại nhìn kiến trúc khổng lồ trước mặt có chút cảm khái trí tuệ của các bậc tiền bối thật lợi hại.

"Các em, cửa mở!" Trước mặt giáo viên chủ nhiệm quay lại nhắc nhở đám học sinh. Các thiếu niên thiếu nữ không chậm trễ, xếp thành đội ngũ lần lượt tiến vào. Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu thuộc đội ngũ cuối cùng, cần chờ thời gian khá dài. Rảnh rỗi cậu liền đọc văn bản điêu khắc trên tường g·i·ế·t thời gian.

"Nhân loai, chủng tộc không bị vận mệnh chiếu cố, bởi vậy con đường chúng ta đi buộc phải là con đường nghịch thiên cải mệnh. Có lẽ bởi vậy, mỗi đứa trẻ loài người ra đời đều sẽ hình thành một ánh sao chói loá tại tinh không giả tưởng, lấy tên là mệnh tinh.

Mệnh tinh bản chất là hình thái chưa hoàn chỉnh của mệnh toà, cần trải qua 18 năm không ngừng thu thập lấy rải rác năng lượng sao trời từ bên ngoài sẽ dần dần kết nối với các ngôi sao phụ sinh ra xung quanh tạo thành một bức tinh đồ, đây là chìa khoá cho vận mệnh của nhân loại, mệnh toà..."

"Tiếp theo, Hàn Mặc, Hàn Tử, Bạch Tinh Lăng, Bạch Hiểu Hiểu,..." tiếng hô của thầy chủ nhiệm chợt vang lên kéo ý thức của Bạch Tinh Lăng trở về. Hơi bất ngờ vì bản thân có chút nhập thần, rồi cùng Bạch Hiểu Hiểu bước vào chiếu tinh đài.

Bên trong chỉ có một hành lang đi thẳng về phía trước, hành lang được trang trí giống như bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Đi khoảng vài chục mét là thấy lối ra, một bước đi qua.

Chương 1: Vươn cao tới sao trời Bạch Tinh Lăng