Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Vũ Khí Diệt Tinh
Acheron chỉ im lặng lắc đầu, giọng nói của cô rất bình thản.
Mà Randolph đáp lại tiếng gầm của nó là…
được, chỉ có thể đánh nó một trận mà thôi. Cô có biết đó là loại quái vật gì không?"
Đôi mắt màu vàng kim của cô lướt qua Dan Heng, March 7th và Asta, sau khi xác định được không có ai b·ị t·hương thì cô mới nói:
Nó thu mình lại, trong lúc ngăn cản đòn tấn của cậu, một quả cầu năng lượng vàng xanh đã gần ngưng tụ hoàn tất trong lõi năng lượng trên ngực.
Cùng lúc đó ở cách không xa nơi bọn họ đứng, Quái Thú Tận Thế đang từ từ bò lên từ dưới đáy cái hố sâu, chưa bao giờ nó cảm thấy bị xúc phạm đến mức này.
Dan Heng chậm rãi lắc đầu, trong khi March 7th hoảng hốt ôm chặt lấy Stelle, giọng nói đầy mừng rỡ.
Một vết chém thẳng đứng hiện ra trên cơ thể Quái Thú Tận Thế, trong khi tiếng rống đầy phẫn nộ và đau đớn của nó vang vọng khắp trạm không gian.
"Bên trong còn có người, chúng ta phải cứu họ!"
Khoảng cách giữa cả hai chỉ có hơn một trăm mét, Randolph lúc này đã đi đến trước ngực của Quái Thú Tận Thế.
Himeko đứng ở sau lưng hai người nghe được vậy liền lên tiếng nhắc nhở, giọng nói của cô vô cùng nghiêm túc:
Ngay sau đó Randolph liền lao thẳng về phía Quái Thú Tận Thế.
Himeko nghiêng đầu nhìn sang chiếc phi thuyền không còn nguyên vẹn trước mặt, đôi mắt cô khẽ nhíu lại.
Randolph nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn Himeko, ánh mắt lóe lên một chút ngạc nhiên.
Cơn phẫn nộ cuộn trào trong Quái Thú Tận Thế, như muốn huỷ diệt hết tất cả mọi thứ.
Khi lớp lá chắn cuối cùng tan biến, cậu ngay lập tức lao về phía trước.
Ánh sáng của tia năng lượng rực cháy làm mọi thứ xung quanh chìm trong sự hủy diệt.
Chiếc đuôi dài như ngọn roi thép xoay tròn của nó hướng về phía Randolph và đánh sập mặt đất trạm không gian, khiến chúng vỡ vụn thành những mảng lớn, văng tung tóe khắp không trung.
Khẩu pháo plasma trên tay trái được tách ra, thân pháo trượt dọc xuống khuỷu tay, một lưỡi kiếm năng lượng sáng rực được bật lên ở giữa hai phần thân pháo.
Himeko nhẹ nhàng đặt tay lên vai Asta, ánh mắt trầm tĩnh, rồi cô khẽ thở dài.
Rầm.
Randolph chống tay đứng dậy, đôi mắt nhìn về phía Quái Thú Tận Thế, hai tay nắm chặt bên hông, từng đường gân xanh bắt đầu nổi lên trên bắp tay, cậu nặng nề cất tiếng:
Quái Thú Tận Thế nhanh chóng bò dậy, gầm lên một tiếng rền vang.
Giọng nói của Galen bất chợt vang lên trong tâm trí Asta, rằng có hai người bạn của ông đang trên đường tới Trạm Không Gian Herta để trợ giúp cô.
Tại khoảnh khắc đó, mọi người tựa như đều có thể nghe được tiếng lớp vỏ cứng rắn phát ra một tiếng “rắc”.
Asta chợt giật mình, trái tim như thắt lại.
Ngay lập tức cậu lách mình sang một bên như một con cá chạch, bộ cơ giáp lướt đi dễ dàng với tốc độ cực nhanh nhờ hệ thống phản lực đa hướng gắn trên vai và chân, khiến cho cú quét đuôi của Quái Thú Tận Thế sượt qua trong gang tấc.
Oành.
"Tôi đã kiểm tra rồi."
Không khí quanh cậu trở nên khô rát và nóng bỏng, trong khi không gian xung quanh như bị bóp méo dưới áp lực của nguồn năng lượng đậm đặc và khổng lồ ấy.
Đột nhiên một chùm laser từ ngoài không gian bắn thẳng vào Quái Thú Tận Thế, đánh mạnh vào quả cầu năng lượng đang được ngưng tụ trên ngực nó.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Phi thuyền cũng đã bị nó phá hỏng rồi. Không thể bắt nó bồi thường (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nó là Quái Thú Tận Thế, thường được dùng để phá huỷ các hành tinh. Nếu hai người muốn đối phó với nó thì tôi đề nghị nên sử dụng đến loại v·ũ k·hí có cấp độ tương ứng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiếc thật đấy, Acheron... tôi đã tốn rất nhiều thời gian để sửa chiếc phi thuyền này cho cô. Cô sẽ không giận đấy chứ?"
Vụ nổ phát ra một làn sóng chấn động khiến cho lớp lá chắn bị phá hủy, nhưng Quái Thú Tận Thế không hề tỏ ra nao núng mà lại trở nên trầm tĩnh một cách bất thường.
"Xin lỗi, tôi đến chậm, Welt cũng đang trên đường đến. Mọi người ổn chứ?"
Một người phụ nữ với mái tóc đỏ gợn sóng như ngọn lửa rực cháy xuất hiện bất ngờ giữa khung cảnh hỗn loạn.
Himeko vừa mở miệng thì lời nói của cô nghẹn lại nơi cuống họng.
Cơ bắp Randolph căng ra dưới lớp áo giáp, cậu rút mạnh lưỡi kiếm ra, nương theo đà rút, Randolph nhảy v·út lên đầu của Quái Thú Tận Thế.
Himeko tiếc nuối nói:
Hai nhân loại yếu đuối vậy mà lại nhục nhã nó, chỉ có những Chúa Tể Diệt Chủng mới có thể đối xử với nó như vậy, không phải là đám nhân loại nhỏ bé này.
Ngay cả những dãy thùng hàng dày đặc cũng không thể giúp Quái Thú Tận Thế giảm xóc, chỉ vừa mới tiếp xúc với cơ thể của nó thì hàng loạt thùng hàng đã bị xé toạc thành từng mảnh và văng tứ tung khắp nơi.
Lưỡi kiếm plasma xuyên qua giáp ngoài của Quái Thú Tận Thế, cắt từ trên đầu xuống tới tận ngực, lớp vỏ cứng bị cắt ra dễ dàng như dao nóng cắt qua bơ.
Không gian bên trong mái vòm của Trạm Không Gian Herta bỗng nhiên tĩnh mịch đến mức lạ thường, sự tĩnh lặng bao trùm như một tấm màn vô hình nặng nề.
Dù vậy Randolph vẫn đứng vững.
Cú bắn va trực diện vào lớp lá chắn, năng lượng bị dồn ép thành một quả cầu plasma sáng rực trước khi nó p·hát n·ổ.
Hai đôi cánh khổng lồ của Quái Thú Tận Thế đập mạnh, tạo ra những c·ơn l·ốc x·oáy dữ dội quét ngang qua trạm.
Tia sáng tạo ra những t·iếng n·ổ nhỏ khi không khí xung quanh bị đốt cháy, c·hôn v·ùi toàn bộ những gì trên đường đi của nó.
Cánh tay của Randolph dần được bọc kín bởi lớp giáp kim loại đen bóng, những lớp giáp từ trên ngực đang xếp chồng lên nhau cho đến tận đầu ngón tay, và rồi động cơ phản lực ở khuỷu tay cháy bùng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Asta như choàng tỉnh sau cơn sốc, cô vội vàng lao tới chỗ chiếc phi thuyền, hoảng hốt kêu lên:
Tia plasma xuyên qua không gian lao tới với tốc độ chóng mặt, nhưng Quái Thú Tận Thế đã nhanh chóng dựng lên một lớp lá chắn năng lượng xung quanh thân thể.
Randolph nhận thấy được sự nguy hiểm, ngay lập tức kích hoạt hệ thống phòng thủ.
"Sẽ không."
Chỉ khi Stella đánh thẳng vào lõi năng lượng trên ngực mới làm cho nó thực sự nổi giận.
Chỉ trong một cái chớp mắt, mặt đất dưới chân nơi cậu từng đứng đã sụp xuống để lại một hố sâu, còn cơ thể thì đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Lõi năng lượng trên ngực Quái Thú Tận Thế bắt đầu phát sáng rực rỡ, luồng năng lượng màu vàng xanh dần ngưng tụ, lần này với cường độ mãnh liệt hơn lần trước gấp bội.
Vụ nổ dữ dội ép chặt thân hình khổng lồ của nó xuống mặt đất, tạo nên một cái hố sâu giữa khoang chi viện, cột khói hình nấm bốc lên dữ dội, sức ép từ v·ụ n·ổ khiến cả trạm không gian lắc lư dữ dội.
Himeko nhanh chóng giơ ngón tay lên trời, chuẩn bị khai hoả một phát pháo vệ tinh nữa, nhưng đôi mắt cô đột nhiên mở to, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc.
Chương 22: Vũ Khí Diệt Tinh
"Cảm ơn.”
“Kích hoạt chế độ chiến đấu.”
Khi nắm đấm của cậu v·a c·hạm với ngực Quái Thú Tận Thế, một cột không khí hình trụ lập tức bao phủ toàn bộ cơ thể nó, làn sóng chấn động lan tỏa mạnh mẽ ra xung quanh tựa như một quả bom không khí vừa p·hát n·ổ.
Từ trong hư vô hai người dần hiện ra trước mặt Himeko, như thể bọn họ bước ra từ một chiều không gian khác.
Quái Thú Tận Thế lúc này đã hoàn toàn hồi phục, nó đứng dậy chậm rãi, trên cơ thể không hề có một vết xước nào, như thể cuộc t·ấn c·ông vừa rồi của bọn họ chỉ là trò đùa vô nghĩa.
Nhiệt độ từ lưỡi kiếm nóng đến mức nung chảy toàn bộ lớp vỏ cứng bên ngoài, khiến cho Quái Thú Tận Thế rít lên đau đớn.
Nó chuẩn bị phóng ra một đòn hủy diệt để quét sạch toàn bộ đám nhân loại trước mặt.
Ánh sáng xanh lam từ lưỡi kiếm lóe lên khi nó lướt về phía trước, đâm xuyên qua lớp giáp dày của Quái Thú Tận Thế, để lại một vết cắt sâu và nham nhở.
Một người thanh niên cúi xuống chạm vào phần còn lại của chiếc phi thuyền đã vỡ nát, rồi quay đầu sang nói với người phụ nữ bên cạnh, nụ cười chua chát hiện lên trên mặt cậu.
Với toàn bộ sức mạnh dồn vào lưng, hông và cánh tay, cậu giơ cao lưỡi kiếm rồi chém mạnh xuống.
Cú v·a c·hạm vang lên như tiếng sấm rền, lớp lá chắn năng lượng của bộ cơ giáp rung chuyển dữ dội, từng đường nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện.
Asta đứng lặng tại chỗ, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào xác chiếc phi thuyền trước mặt, thân tàu bị xé toạc hoàn toàn, giờ đây chỉ còn lại khoang điều khiển méo mó.
"Bên trong không còn gì cả. Nếu có ai ở trong đó trước đây... thì giờ cũng không còn nữa."
"Himeko! Chúng tôi không b·ị t·hương, nhưng... Stelle, cô ấy... và chiếc phi thuyền kia nữa, nó đột nhiên xuất hiện và đỡ đòn cho cô ấy!"
Xoẹt.
"Khoan đã-”
Quả cầu năng lượng trong ngực Quái Thú Tận Thế đã ngưng tụ hoàn tất. Nó phóng ra một tia sáng khủng kh·iếp, phá vỡ không gian và lao thẳng về phía cậu.
Mọi người đều sững sờ trước diễn biến bất ngờ này.
Một tiếng rít vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ, cánh tay cơ giáp của Randolph xé toạc không khí, khiến cho không gian quanh dường như bị bẻ cong trên đường đi của nó.
Khi mới đến đây Himeko cũng không khỏi hiếu kỳ về chiếc phi thuyền này, bây giờ sau khi nghe March 7th kể lại, cô mới hiểu được lý do nó xuất hiện ở đây.
Hai tấm chắn năng lượng từ cánh tay nhanh chóng mở rộng và xếp chồng lên nhau bao quanh cơ thể, tạo ra một lớp phòng hộ vững chắc.
Cậu khẽ gật đầu nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nâng khẩu pháo plasma trên cánh tay trái lên, Randolph khai hoả, một tia năng lượng chói lòa được phóng ra nhắm thẳng vào ngực của nó.
'…Không lẽ chiếc phi thuyền này... là họ?' (đọc tại Qidian-VP.com)
Lực tác động khủng kh·iếp hất tung cơ thể nó về phía sau như một viên đ·ạ·n đại bác, cơ thể khổng lồ của nó trượt dài trên mặt đất và v·a c·hạm với những dãy thùng hàng được đặt ở đằng xa.
. . .
Nhưng mà hiện tại... suy nghĩ của cô lâm vào đình trệ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.