Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Diệt Tinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Diệt Tinh


Vòng xoáy năng lượng ấy không ngừng xoay tròn, hút tất cả mọi thứ vào trung tâm, nén chặt từng luồng năng lượng cho đến cực hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trước hết nên kiểm tra tình trạng của cô ấy đã.”

Asta thì ngồi thụp xuống bên cạnh Stelle, trái tim đập liên hồi. Cảm giác như vừa trải qua một chuyến đi trên tàu lượn siêu tốc, khiến cho tâm trạng của cô lên xuống thất thường, không thể ổn định ngay được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe được từ “Stellaron” Asta vừa mới đứng vững liền tái mặt, cơ thể cô rung lên rồi lại ngã xuống đất một lần nữa, nhưng may mắn Dan Heng đã kịp bắt lấy tay của cô.

“Cô lúc nào cũng liều lĩnh, March.”

Trạm Không Gian Herta lại một lần nữa chìm trong cảnh hỗn loạn.

Tiếng cảnh báo vang lên không ngừng khắp trạm không gian, đèn báo động màu đỏ chớp nháy liên tục.

Những tia năng lượng màu vàng xanh lập tức tràn ra ồ ạt từ v·ết t·hương, bắn tung tóe lên không trung như một cái đài phun nước.

Rú lên một tiếng thảm thiết, cơ thể khổng lồ của Quái Thú Tận Thế bị vặn xoắn rồi nghiền nát và vỡ tan thành từng mảnh.

“Này! Dan Heng! Ánh mắt đó là sao hả? Chụp ảnh là thiên phú của những thiếu nữ xinh đẹp, nhất là tôi, hiểu chưa?”

Ngay lập tức March 7th trợn tròn mắt, chỉ tay vào Dan Heng một cách vô cùng bất mãn nói:

Lần này đã khác với lần trước, cơ thể của Randolph giờ đây có thể dễ dàng chịu tải được toàn bộ sức mạnh của bộ cơ giáp, tốc độ ăn mòn của năng lượng số ảo không còn theo kịp với tốc độ phục hồi của cơ thể cậu.

Stelle từ từ lơ lửng trong không trung, tất cả mọi người ở xung quanh đều bị nguồn năng lượng này đẩy lùi về phía sau.

Trong khoảnh khắc cơ thể cậu lướt qua cơn bão năng lượng đến từ cú đánh, Randolph vung lưỡi kiếm năng lượng sáng rực chém thẳng vào khuỷu tay của nó.

Dan Heng không tranh cãi với March 7th nữa, cậu cúi người xuống kiểm tra tình trạng của Stelle.

Một thứ gì đó lao tới với tốc độ kinh hoàng đâm thẳng vào ngực của của Quái Thú Tận Thế và xuyên thủng qua cơ thể nó.

Diệt vong… đã buông xuống.

Trong khi đó Dan Heng chỉ đứng yên bên cạnh March 7th, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ, khiến người khác khó đoán được cậu đang suy nghĩ gì. Vẻ điềm tĩnh ấy đối lập hoàn toàn với hành động hưng phấn chụp ảnh đang diễn ra của March 7th.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện bước sóng năng lượng tương tự một v·ụ n·ổ hành tinh đang lan đến trạm không gian! Tất cả nhân viên ngay lập tức s·ơ t·án đến nơi an toàn!]

Ở cách không xa nơi Randolph đang chiến đấu, Acheron lúc này đang ngả người ra đằng sau, tựa lưng vào thanh đao được cắm ở dưới đất.

“Được rồi, Himeko... nhưng nếu lần sau có chuyện gì, cô vẫn giúp tôi đúng không?”

Động cơ phản vật chất rít lên và bùng cháy, hệ thống cơ học bên trong bộ cơ giáp rung chuyển mãnh liệt, toàn bộ luồng năng lượng được dồn hết vào đôi chân.

Gương mặt của March 7th có chút đỏ lên, ngại ngùng mỉm cười để che dấu sự xấu hổ, bởi vì lúc nãy nhờ núp ở sau lưng Himeko mà cô mới có thể chụp ảnh được.

Ở đằng xa, Quái Thú Tận Thế dù đã thoát khỏi trạm không gian và bay thật xa vào trong vũ trụ, nhưng một cảm giác nguy hiểm cực độ vẫn luôn bủa vây.

Ngay khi nó theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lúc đó đã quá muộn.

Nhận ra ý đồ của Randolph là lõi năng lượng ở trên ngực, Quái Thú Tận Thế không hề chần chừ vung cánh tay khổng lồ về phía cậu đầy hung bạo.

Randolph như một vệt sao băng xé toạc màn đêm của vũ trụ, chân phải của cậu phát sáng rực rỡ, để lại vệt sáng cháy bỏng kéo dài trong không gian.

Dan Heng chỉ khẽ lắc đầu, cậu lên tiếng nhắc nhở, không giấu được sự nghiêm túc trong giọng nói.

Từng phần cơ thể của Quái Thú Tận Thế bị cắn nuốt và cuốn vào trong vòng xoáy năng lượng từ cú đá hủy diệt của Randolph.

Tiếng gầm tiếp theo của Quái Thú Tận Thế vang lên không phải để đe dọa, mà là hoảng sợ chạy trốn. Nó vỗ mạnh đôi cánh, từng cơn gió mạnh dấy lên khi nó điên cuồng tìm cách thoát thân, cố gắng lao thật nhanh về hướng ngược lại của mái vòm trạm không gian và bay vào trong vũ trụ.

Ngay khi ngón tay Dan Heng chạm vào người Stelle, một nguồn năng lượng màu vàng khổng lồ bắt đầu tuôn ra không ngừng từ cơ thể cô, tình trạng cực kỳ không ổn định.

Dưới một đòn này của Randolph, không còn bất kỳ dấu tích nào có thể chứng minh nó đã từng tồn tại trong vũ trụ này.

Khi cánh tay khổng lồ của Quái Thú Tận Thế giáng xuống, động cơ phản lực ở trên vai và chân cháy bùng lên, Randolph nhanh chóng xoay người né tránh.

Toàn bộ cánh tay của nó đỏ bừng lên, tạo ra một cơn bão năng lượng kinh hoàng cuộn trào trong không khí trên đường đi, chuẩn bị nghiền nát nhân loại trước mặt.

Acheron mở hé mắt nhìn Himeko, đôi môi màu đỏ khẽ cong lên thành một nụ cười, sau đó cô tiếp tục nhắm mắt lại, điềm tĩnh nói:

March 7th trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức không thể nói thành lời. Cô lập tức rút máy ảnh bên hông ra, bấm liên tục để chụp lại cảnh tượng trước mắt, nó không khác gì mấy bộ phim quái vật đại chiến mà cô thường hay xem.

Cơ thể cậu đột ngột khựng lại, toàn bộ trọng lực ép xuống đôi chân, mỗi một thớ cơ bên trong người đều nén lại, tập trung tất cả sức mạnh vào một điểm duy nhất.

“Thật là kinh khủng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một v·ụ n·ổ hành tinh ở khoảng cách gần đến như vậy, may mắn là tôi cũng chụp được vài tấm ảnh khá đẹp.”

Quái Thú Tận Thế gầm lên trong đau đớn, nó bắt đầu trở nên hoảng loạn và co rút cơ thể lại, từng bước lùi dần về phía sau như muốn tránh thoát khỏi Randolph.

March 7th loạng choạng suýt ngã, nhưng Dan Heng đã kịp nắm lấy lấy tay kéo cô đứng vững, trong khi Himeko đứng ở gần nguồn năng lượng nhất, dường như cô nhận ra được nguồn năng lượng này là gì, Himeko lấy hai tay che mặt, kinh ngạc thốt lên:

Và rồi quả cầu năng lượng bùng nổ, nó nở rộng ra với một tốc độ khủng kh·iếp, ánh sáng từ v·ụ n·ổ bao trùm cả một khoảng không vũ trụ mênh mông.

Randolph dồn hết sức mạnh vào chân phải và lấy đà lao lên phía trước, mỗi bước chân của cậu tạo ra một áp lực khủng kh·iếp bóp méo toàn bộ không gian xung quanh cậu.

Vừa nói xong, March 7th hơi nghiêng đầu nhìn Himeko.

Sau khi sóng chấn động từ v·ụ n·ổ qua đi, mọi người trên trạm không gian mới có thể đứng vững trở lại.

Ở phía bên kia, Randolph vừa né tránh một phát bắn năng lượng hủy diệt từ Quái Thú Tận Thế, hai chân cậu đạp mạnh xuống nền đất và di chuyển với một tốc độ chóng mặt, rồi lao đến như một mũi tên đâm thẳng về phía ngực của nó.

Himeko lúc này không còn vẻ gấp gáp vội vã như trước, cô ung dung đưa tay lên khẽ chỉnh lại mái tóc có chút rối bời của mình, đôi mắt lặng lẽ phân tích diễn biến của trận chiến.

Ánh sáng xanh lam từ lưỡi kiếm lóe lên, đâm thủng và xé toạc lớp giáp cứng rắn của Quái Thú Tận Thế, tạo thành một vết cắt sâu trên khuỷu tay.

[Toàn bộ công suất của động cơ phản vật chất được khởi động.]

Tiếng gầm của Quái Thú Tận Thế bất ngờ cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những đường viền năng lượng đỏ cam sáng rực chạy dọc bộ cơ giáp, phát ra thứ ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời.

“A! Nó đang chạy trốn kìa.”

Mặc dù cách xa tâm v·ụ n·ổ, Trạm Không Gian Herta vẫn rung lắc dữ dội vì bị ảnh hưởng bởi những luồng sóng nhiệt cùng với sóng chấn động đang không ngừng lan ra khắp nơi trong không gian.

Himeko lặng lẽ quay đầu nhìn Acheron, trong giọng nói ẩn chứa một chút hiếu kỳ.

March 7th nhìn thấy vậy liền hét lên một tiếng:

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả mọi thứ bên trong vùng ảnh hưởng đều bị xóa sổ, toàn bộ vật chất trong không gian đều trở về hư vô, chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Himeko nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc bị thổi rối tung của March 7th, khẽ cười nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần đầu tiên một cơn sợ hãi không thể kiểm soát được trỗi dậy bên trong cơ thể, nó đã không còn khinh thường nhân loại nhỏ bé trước mặt nữa mà giờ đây chỉ còn lại sự kinh hoàng.

Cánh tay khổng lồ rung lên kịch liệt, và rồi một tiếng "rắc" vang lên, trước khi nó kịp phản ứng thì cánh tay đã đứt lìa và rơi thẳng xuống nền trạm không gian với một tiếng v·a c·hạm nặng nề.

“Hiếu kỳ là một điều tốt, nhưng lần sau nhớ bảo vệ mình thật tốt, March.”

"Anh ấy biết mình đang làm gì. Hành trình của chúng tôi... vẫn còn dài." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 23: Diệt Tinh

Nhưng Randolph không cho nó cơ hội chạy thoát.

March 7th đặt tay lên ngực, sau đó cúi đầu kiểm tra tình trạng của Stelle, khi thấy cô ấy đang th·iếp đi như đang ngủ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Stellaron?”

"Cô… có vẻ không lo lắng chút nào nhỉ?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Diệt Tinh