Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Lôi Tâm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Lôi Tâm


Thang máy từ từ chuyển động, cả hai đứng cách nhau chỉ một khoảng ngắn, mỗi người đều chiếm lấy một nửa phần không gian chật hẹp này.

Có lẽ là do cảm nhận được thiện ý của Himeko cùng với khí chất đoan trang ưu nhã toát ra từ cô ấy, Acheron cảm thấy trò chuyện với Himeko có thể sẽ giúp giải tỏa được một phần nào tâm trạng của mình.

Himeko mỉm cười, ngón tay cô gõ nhẹ trên mặt bàn và nói:

Stelle cũng bắt chước March 7th, nhưng trước khi rời đi cô ghé sát vào tai Randolph thì thầm:

Himeko lấy điện thoại ra, vừa định nói điều gì đó nhưng rồi lại khẽ lắc đầu.

Cô đã tin rằng mình đã từ bỏ tất cả từ lúc bước đi trên con đường vô nghĩa này.

Ngồi ở phía đối diện, Acheron chỉ lặng lẽ chạm nhẹ ngón tay vào tách cà phê, đôi mắt đăm chiêu hướng về một góc nào đó trong khoang điều khiển, ở nơi đó có một bóng người mà cô rất quen thuộc.

“Xin lỗi, cô ấy chỉ đùa mà thôi! Vậy nhé, tạm biệt!”

Acheron lặng lẽ quay đầu nhìn Himeko, ánh mắt lộ ra vẻ mơ hồ, như thể chính cô cũng không chắc chắn về cảm xúc của mình.

“Nhưng bây giờ, khi Randolph có cơ hội khám phá thế giới bên ngoài thì sự ỷ lại ấy dần được chia sẻ và thay thế bởi nhiều điều mới mẻ khác.”

Randolph khẽ gật đầu, ánh mắt vô tình lướt xuống màn hình điện thoại của cô, ở trên đó đang hiển thị thứ giống như một lá thư mời.

“Không hẳn là như vậy, chỉ là… tôi đã quen với việc bên cạnh anh ấy không có ai khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Asta lẩm bẩm, ánh mắt cô hướng về phía bầu trời đầy sao trên đầu.

Đứng sau nó là một chú chim lớn hơn, ánh mắt chăm chú và cẩn trọng như đang bảo vệ chú chim non.

Ngạc nhiên vì thái độ có chút xa cách của Acheron, tuy nhiên Himeko không hề để lộ ra biểu cảm của mình, cô chỉ gật đầu ra hiệu cả hai cùng đi đến một tầng lầu rồi bình thản nhấn nút đóng thang máy.

“Nhưng mà…”

“Trông cô có vẻ không được thoải mái cho lắm. Tôi biết một tiệm cà phê khá yên tĩnh ở gần đây, có lẽ sẽ giúp cho tâm trạng của cô dịu lại. Nếu cô muốn thì chúng ta có thể ghé qua.”

Chương 28: Lôi Tâm

Himeko hiện tại đang có một tâm trạng rất tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Asta đứng bên cạnh Randolph bất chợt nghiêng đầu sang hỏi.

Một bên thì như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, bên còn lại thì kiều diễm như hoa hồng nở rộ.

“Tôi nghĩ tâm trạng hiện tại của cô có lẽ sẽ giống như bức họa này."

Trên trang giấy là hình ảnh về một chiếc tổ chim nhỏ, ở rìa tổ là một chú chim non đang rướn mình ra ngoài, dường như đang rất háo hức khám phá thế giới bên ngoài.

“Biết đường đến là một chuyện, nhưng tôi nghe nói Penacony là lãnh địa của các Gia Tộc [Hoà Hợp]. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ công khai phát ra thư mời đến các thế lực khác trong vũ trụ.”

Trong những ngày vừa qua, ngoại trừ việc tu sửa Đoàn Tàu Astral thì hầu hết khoảng thời gian còn lại của cô là dành để tận hưởng cuộc sống thoải mái trên Trạm Không Gian Herta.

“Đừng suy nghĩ những điều vô bổ đó nữa, đêm nay Tinh Vân của Tinh Hệ Krug sẽ có một chút thay đổi. Tôi nghĩ cô nên để dành sức lực để quan sát nó thì hơn.”

“Kế tiếp anh dự định đi đến Penacony sao?”

Thế rồi hai bóng hình một đỏ một tím bước ra khỏi thang máy, hòa mình vào dòng người và chậm rãi tiến về phía tiệm cà phê mà Himeko đã nhắc đến.

Cô nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, rồi lặng lẽ cầm bút và phác họa một bức tranh trong cuốn sổ tay của mình.

. . .

Nói một cách khác, nếu không có thư mời chính thức mà tiến vào Penacony sẽ bị coi là nhập cư b·ất h·ợp p·háp, có thể b·ị b·ắt giữ thậm chí trục xuất.

Acheron chỉ thở dài một hơi, hững hờ đáp lại:

Sau đó Randolph khẩy nhẹ ngón tay vào trán Asta rồi xoay người rời đi.

Câu hỏi của Himeko khiến Acheron ngẩn người, không biết phải trả lời ra sao.

Một Kẻ Tự Huỷ Diệt vẫn còn có... cảm xúc?

"...Để lần sau vậy."

Cảm xúc?

Cậu gật đồng ý với cô rồi nói tiếp:

"Nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi, thế giới của anh ấy đã rộng mở hơn rất nhiều. Khám phá vũ trụ, trải nghiệm những điều mới mẻ, gặp gỡ những người bạn mà trước đây chưa từng có…”

Đôi mắt của Acheron hiện lên chút hoài nghi, ngón tay siết chặt tách cà phê, giọng nói thoáng một chút ngập ngừng:

Hiểu được ngụ ý của Asta, cậu mỉm cười rồi nhún vai đáp lại:

"Thêm phương thức liên lạc, được chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúng vậy, cô giận tôi vì tôi là người đưa ra quyết định, không phải là ly nước vô tri trong tay tôi, nó không có năng lực để tôi thay đổi quyết định, cho nên việc tức giận với nó cũng chỉ là việc vô nghĩa.”

“Vậy tôi cần làm gì đây, thưa quý cô Asta?”

Mười ngón tay của Himeko đan chéo vào nhau và đặt trên mặt bàn, cô chăm chú lắng nghe giọng nói trầm lắng đang cất lên một cách đều đặn của Acheron.

'Ai cần anh quan tâm chứ…'

Tuy nhiên khi Acheron nhìn kỹ thì thấy được một đôi móng vuốt khẽ bấu vào lưng chú chim non như thể ngăn cản nó rời đi.

Randolph im lặng quan sát Asta một lúc lâu, sau đó cô thấy được cậu đưa ly nước ép trên tay đến trước mặt mình.

“Khi lần đầu chúng tôi gặp nhau, Randolph là một kẻ cô độc và lạc lõng trên chính hành tinh quê hương của mình, gần như đã bước đến ranh giới của Kẻ Tự Huỷ Diệt."

Một tiếng "tích" vang lên báo hiệu đã kết bạn thành công, khi ngẩng đầu lên cậu bất ngờ bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của Asta.

“Lần sau gặp lại nhé! Nhớ chia sẻ ảnh chụp với tôi nha!”

Trên gương mặt Himeko mang theo nụ cười nhẹ nhàng, cả người đều toát lên một vẻ tươi tắn tràn đầy sức sống khi bước đi trên đường.

Bắt được ánh mắt của cậu, Asta nhẹ nhàng lắc chiếc điện thoại, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch nói:

“Đúng là thanh niên thì sẽ dễ dàng kết bạn với nhau hơn, chỉ qua mấy ngày mà bọn họ đã tiến triển đến thế này rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhưng nếu cô thực sự muốn phủ nhận điều đó… thì những ký ức mà hai người cùng nhau trải qua, việc anh ấy gần gũi với người khác khiến cho cô bận tâm... tôi chỉ muốn hỏi, tất cả những điều đó đều là giả sao?"

“Đương nhiên là anh rồi!”

“Một khoảng thời gian trước Gia Tộc có gửi thư mời cho tôi, tiếc là bây giờ tôi không thể rời trạm không gian được, cho nên thư mời này sẽ bị bỏ phí mất…”

“Anh có bao giờ… hận họ không?”

Mặc dù giọng của Acheron không hề biểu lộ rõ cảm xúc nào, nhưng Himeko có thể cảm nhận được một chút buồn bã ẩn chứa trong lời nói của cô ấy.

Khi đã đi được một đoạn March 7th mới quay sang lườm Stelle, cậu có thể nghe được loáng thoáng tiếng cằn nhằn của March 7th.

Bên trong một tiệm cà phê yên tĩnh nằm ở khoang điều khiển trung tâm, Himeko lúc này đang ngồi tại một chiếc bàn sát khung cửa sổ, trên tay cầm một tách cà phê nóng đang bốc lên từng làn hơi ấm.

“Đôi khi, khi nhìn thấy người mà mình quan tâm tìm được niềm vui bên cạnh những người khác, chúng ta sẽ dễ có chút lạc lõng. Đó là một loại cảm xúc rất tự nhiên mà thôi.”

Nhìn thấy đối phương dường như đang kẹt lại ở đâu đó bên trong dòng suy nghĩ của chính mình, Himeko nghiêng đầu chủ động mở lời:

“Cảm xúc… tự nhiên sao?”

Cô chỉ ngồi lặng thinh, ánh mắt dần tối lại và đôi vai khẽ trĩu xuống.

Asta cố ý kéo dài giọng nói, cô ngừng lại một nhịp như muốn chờ đợi phản ứng của Randolph, sau đó mới tiếp tục:

Asta che miệng cười khúc khích rồi giơ điện thoại về phía cậu nói:

Nhưng với ánh mắt tinh tế của một hoa tiêu, Himeko dễ dàng nhận thấy một biến đổi rất nhỏ trong đôi mắt của đối phương.

Vài giây đồng hồ qua đi, khi thang máy từ từ dừng lại và cánh cửa sắp được mở ra, Himeko bất giác quay sang nhìn Acheron rồi khẽ cười, dịu dàng nói:

“Theo góc nhìn của tôi, có lẽ là cô đang cảm thấy đôi chút lạc lõng vì Randolph không còn dựa dẫm vào mình như trước. Trước kia có lẽ anh ấy chỉ có một mình cô để dựa vào, và dần dà cô vô tình trở nên quen thuộc với sự ỷ đó lại.”

Asta ngạc nhiên nhận lấy ly nước ép, nhưng khi cô vừa định chạm vào ly nước thì Randolph đã rút tay lại khiến cho gương mặt của Asta lập tức trở nên bối rối.

“Cô không cần phải vội vàng phủ nhận nó. Tôi biết với những người như cô việc tồn tại cảm xúc là một điều không dễ dàng.”

“Giờ cô cảm thấy thế nào? Liệu có phải cô giận tôi vì đã giả vờ sẽ đưa ly nước này cho cô, hay là… giận chính ly nước vì nó đã khiến cho cô tin tôi?”

Mắt cô trừng trừng nhìn theo bóng lưng đang khuất dần trước mặt, đôi môi mím chặt.

Acheron im lặng suy xét trong vài giây rồi cô khẽ gật đầu đồng ý.

“Tôi thực sự mừng cho anh ấy… nhưng cũng không hiểu tại sao, có đôi khi một cảm giác kỳ lạ nào đó sẽ bất chợt xuất hiện, nó khiến tâm trạng tôi trở nên... khó tả, nhiều khi tôi cũng không rõ mình đang nghĩ gì."

Randolph gật đầu, đưa điện thoại của mình ra trước mặt cô.

Himeko mỉm cười, cô lên tiếng hỏi thăm đối phương định đi đến tầng nào, nhưng Acheron chỉ lạnh nhạt đáp lại một chữ rồi đứng lùi vào trong góc thang máy.

Asta ngập ngừng hỏi, đôi mắt ánh lên một chút xót xa.

Bầu không khí yên tĩnh một cách lạ thường, không ai nói một lời nào, lẳng lặng chìm vào trong tâm tư của chính mình.

. . . (đọc tại Qidian-VP.com)

Himeko mỉm cười, chống cằm nói tiếp:

Đến mức khi đi đến trước thang máy ở cuối hành lang và bắt gặp người phụ nữ có mái tóc tím đầy nguy hiểm kia, cô vẫn không ngần ngại biểu hiện ra thái độ thân mật.

Khi đã hoàn tất, Himeko đưa cuốn sổ tay cho Acheron và nói:

“Thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

Stelle chưa kịp nói hết câu thì đã bị March 7th nhanh chóng kéo đi, cô ngượng ngùng gãi má cười nói:

March 7th đứng từ xa vẫy vẫy tay, sau đó chụm hai tay lại quanh miệng lớn tiếng nói.

Nếu là người bình thường thì sẽ khó mà nhận ra điều gì khác thường trên gương mặt điềm tĩnh của Acheron.

Sau một hồi âm thầm quan sát, tựa như phát hiện ra điều gì thú vị, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi cô.

Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Randolph đã nhẹ nhàng nói:

Cô chống một tay lên cằm, động tác vô cùng nhàn nhã ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ.

Sau cùng Acheron đứng dậy và lặng lẽ rời khỏi tiệm cà phê, để lại tách cà phê trên bàn, từ đầu đến cuối không hề vơi đi một giọt.

Asta chớp chớp mắt tức giận nói:

“Thậm chí… có khi nào nghĩ đến việc trả thù những người liên quan đến chuyện đó không?”

“Dường như cô có chút không thoải mái khi thấy Randolph tiếp xúc với người khác, phải không?”

Acheron trầm ngâm trong giây lát rồi khẽ lắc đầu, con ngươi bên trong đôi mắt cô từ từ co lại.

“…Vậy sao.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Lôi Tâm