Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Sấm Thinh Lặng, Giông Tố Ngừng
Acheron lắc đầu, khẽ nói:
Từng ngôi sao băng lướt qua, cái đuôi rực cháy của chúng vẽ lên màn đêm những đường thẳng màu sáng bạc vắt ngang bầu trời.
"Kể từ lúc ấy, tôi đã tìm lại được ý nghĩa về sự tồn tại của mình nằm sâu ở bên trong sự vô nghĩa của vũ trụ. Tia sáng màu đỏ ấy đã đem đến cho tôi hy vọng để sống tiếp, đến nỗi dù tàn tạ tới mức chẳng thể nói hay nghe, bóng tối cũng không thể giữ chân tôi được nữa.”
Vậy nên chỉ còn một lựa chọn là bước tiếp trên con đường mới này.
Tiếng máy ảnh lại tiếp tục vang lên, cậu không hề do dự mà nhanh tay ghi lại toàn bộ khoảnh khắc mà cô xuất hiện này.
Sau khi đã ăn xong, Acheron ngẩng đầu lên và bắt gặp Randolph đang chăm chú dán mắt vào chiếc máy ảnh.
"Vậy còn nguyện vọng của cô là gì?"
Cô biết rằng Randolph muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc của cả hai, nhưng Acheron không ngờ rằng tất cả những bức ảnh này đều chỉ dành riêng cho cô.
Lộp cộp.
“Cùng tôi đi đến cuối con đường này, Mei. Sẽ không có ai phải rời đi cả.”
Cô không thể làm gì khác ngoài mỉm cười, ánh mắt dịu dàng dõi theo dáng vẻ tập trung của cậu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi ngôi sao băng cuối cùng đã chìm dần vào trong tinh vân, Acheron vẫn không buông lỏng đôi tay đang bấu chặt vào sau lưng Randolph.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Acheron dùng âm thanh mà chỉ vừa đủ để cả hai nghe thấy nói:
Acheron vốn dĩ đã biết đáp án, chỉ là cô chưa kịp hoặc không biết phải nói ra như thế nào mà thôi.
"Có thể được chiêm ngưỡng và chụp lại nhiều phong cảnh đẹp hơn. Ngoài ra... tôi mong ký ức của chúng ta sẽ mãi mãi không bị lãng quên. Và nếu có thể... tôi hy vọng cô không cần phải tự hủy hoại mình mãi như vậy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù mang vẻ ngoài cổ điển của những chiếc máy ảnh thuộc về vài thập niên trước, nhưng chất lượng hình ảnh xuất sắc và khả năng chụp lấy liền của nó vẫn không hề thua kém các dòng máy ảnh hiện đại khác.
Cúi nhìn tấm ảnh trong tay, đôi mắt của Acheron hơi mở to ra trong kinh ngạc.
Sau đó Randolph cũng quay sang cô mà đặt câu hỏi.
Ngay khi vừa dứt lời, cô nghe thấy một tiếng “tách” khẽ vang lên.
"Cô mạnh mẽ như vậy, kiên cường như vậy, xinh đẹp như vậy... là phong cảnh duy nhất mà tôi sẽ nguyện ghi lại suốt cuộc đời này. Vậy nên… chỉ có cô mà thôi, sẽ không có những thứ khác."
Randolph kéo Acheron ngồi xuống hàng ghế trên sân thượng, cậu nâng niu chiếc máy ảnh trong tay, mỉm cười nói:
Cô dựa vào người cậu, cơ thể mềm mại và lời thỉnh cầu chân thành khiến cho Randolph khó lòng nào mà từ chối được.
Ít nhất trên con đường ấy có một ngọn lửa đủ sức sưởi ấm tâm hồn nguội lạnh của cô.
Quay sang bên cạnh, Acheron thấy Randolph đang cầm máy ảnh, ánh mắt chăm chú vào bức ảnh vừa chụp.
Cô áp tai lắng nghe tiếng trái tim đang đập thổn thức ở trong lồng ngực của người thanh niên trước mặt, và rồi Acheron nhẹ nhàng cầm lấy chiếc máy ảnh trong tay cậu, lẩm bẩm:
Ánh sáng đỏ rực dần mờ đi, để lộ ra một làn sóng chứa hàng triệu đốm sáng nhấp nháy.
Nhưng hiện thực chẳng có chỗ cho từ "nếu".
Tiếng “tách” giòn tan vang lên, chụp lại toàn bộ khung cảnh trước mặt.
Và nó… chỉ nên thuộc về riêng cô.
Giữa nền đỏ huyền ảo ấy là hình ảnh của cô đứng lẻ loi trên sân thượng, cơ thể bị bao phủ trong những luồng ánh sáng đỏ đậm nhạt đan xen, bọn chúng nhuộm lên mái tóc dài màu tím sẫm đang bay lửng lơ của cô trong không trung, càng làm tăng thêm cảm giác ma mị của tấm ảnh.
Acheron nhận lấy, tay khẽ mân mê chiếc bánh trước khi đưa lên miệng và nhấm nháp từng miếng một cách chậm rãi, Randolph có thể nhận ra nét vui vẻ hiếm hoi hiện lên trong ánh mắt cô, khác xa với vẻ khách sáo khi ăn uống cùng người khác.
Acheron giữ lấy tấm ảnh bằng cả hai tay, sau đó cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười nói:
"Ngày hôm đó, khi tôi bước vào con đường dường như là vô tận ấy, nhìn đâu cũng chỉ đều thấy bóng tối. Lúc ấy, tôi đã không còn hy vọng vào việc sẽ trở về nữa.”
Randolph và Acheron lặng lẽ ngồi cạnh nhau trên sân thượng, ánh mắt cùng hướng về phía bầu trời nơi cơn mưa sao băng rực rỡ đang xé toạc màn đêm.
Acheron bất giác nghiêng nhẹ người về phía cậu, trong đầu dần hiện lên rất nhiều suy tư trong khi sao băng vẫn liên tục vụt qua bầu trời.
“Tại sao mỗi bức ảnh đều là tôi? Những phong cảnh khác… anh đều không chụp lại sao?"
Bất chợt bệ kính viễn vọng của trạm không gian sáng bừng lên, ánh đèn chiếu rọi khắp không gian.
Gương mặt của Acheron thoáng hiện lên một nét rung động, cô muốn cất lời nhưng vẫn ngập ngừng vì một lý do gì đó.
Acheron ngẩng đầu, mắt hướng lên bầu trời, lẩm bẩm:
Mưa sao băng không ngừng xẹt qua bầu trời.
Randolph dừng lại một chút, ngón tay lướt qua tấm ảnh rồi tiếp lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi cả hai đã hứa nguyện xong, Acheron bất chợt nổi lên một chút hiếu kỳ nên liền quay sang hỏi:
Bàn tay Acheron siết chặt lại khi nghe cậu chậm rãi bày tỏ, và giờ đây câu hỏi của Himeko đã chẳng còn làm cô vướng bận nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
. . .
Có một số khoảnh khắc độc nhất chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nếu như không nhanh tay lưu giữ thì nó sẽ tan biến như sương khói, không bao giờ quay trở lại.
“Có thể… không bao giờ rời đi được không? Tôi… không muốn quên nữa.”
Randolph và Acheron cùng hướng về những ngôi sao băng để hứa nguyện.
“Cho đến khi mưa sao băng kết thúc... có thể ôm tôi được không?”
Gió nhẹ thổi qua sân thượng, cậu cầm lên chiếc máy ảnh và bấm một cái.
“Vào khoảnh khắc ánh sáng màu đỏ đó xuất hiện, nó đã trở thành ánh sáng mới của tôi, chiếu rọi trái tim tôi từ thời điểm đó cho đến tận bây giờ. Tôi chẳng hay biết, cũng chẳng nhận ra nó đã chôn sâu vào lòng tôi tự lúc nào, một phong cảnh đặc biệt nhất... là ký ức không thể nào phai mờ trong tôi."
“Tôi nghĩ những bức ảnh này vẫn còn thiếu chút gì đó.”
. . .
Cậu chỉ do dự trong thoáng chốc rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng.
"Vừa đúng lúc, Mei. Mặc cho lúc bình thường dễ bị lạc đường như thế nào đi nữa, nhưng khi tìm kiếm tôi thì cô chưa bao giờ đi lạc nhỉ?"
Khi thấy Acheron càng ngày càng nghiêng về phía mình, Randolph có chút nghi hoặc nhìn cô.
Thế là cậu cúi đầu xuống nhìn cô chăm chú, bên trong đôi mắt của cả hai đều phản chiếu lấy toàn bộ hình ảnh của người kia.
Acheron sau đó tựa đầu vào cổ Randolph, giọng nói dịu dàng khẽ vang lên bên tai.
“Với tôi mà nói, trên chuyến hành trình này, cô chính là phong cảnh đẹp nhất mà tôi từng gặp."
“Đây... mới là phong cảnh đẹp nhất.”
Acheron chạm nhẹ vào một tấm ảnh, ngẩng lên nhìn Randolph khẽ hỏi:
“Đây là tấm ảnh đầu tiên tôi chụp về cô, không tệ chứ? Tôi muốn gọi nó là "Mộng hồng rực rỡ" nhưng tất nhiên đã đưa cô rồi thì tên của nó sẽ do cô tự quyết định.”
Bỗng nhiên một tiếng bước chân của ai đó vang lên phía sau phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trên sân thượng.
Randolph lắc lắc chiếc máy ảnh trong tay, mỉm cười đáp lại:
"Thật tham vọng… sao băng đâu thể thực hiện được nhiều ước muốn đến thế."
Randolph cũng gật nhẹ đầu đồng tình, cậu đưa tay lên trời và nắm chặt lại, như thể muốn gom hết tất cả những ngôi sao trên bầu trời vào trong lòng bàn tay.
Randolph tiến tới đưa tấm ảnh vừa chụp cho Acheron, cô cũng rất cẩn thận nhận lấy nó từ cậu.
Dù cho cả hai đã từng che giấu người kia một số điều, nhưng từ giây phút đầu tiên mà bọn họ gặp nhau, tất cả những cảm xúc đã cùng nhau chia sẻ đều là chân thật.
Trên ảnh là một dải tinh vân khổng lồ màu đỏ đậm tỏa sáng rực rỡ như một vết mực loang rộng trên nền trời đêm.
Trên bầu trời sâu thẳm, tinh vân màu đỏ lấp lánh vốn đang yên ả bất chợt thay đổi.
Acheron thì thầm, giọng nói vang lên từng tiếng đứt quãng.
Bức ảnh vừa chụp từ từ trượt ra từ khe hở nhỏ dưới thân máy. Randolph cầm bức ảnh trong tay, ngắm nghía nó với ánh mắt hài lòng.
Chỉ cần phần cảm tình trân quý này là thật, thì những thứ khác đều không còn quan trọng.
“Quả thực vậy, loại chuyện này không phải sao băng có thể thực hiện được... có chăng chỉ có thể thực hiện bằng chính cố gắng của tôi mà thôi."
“Thật đẹp…”
Sau một lúc sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình, Randolph chậm rãi chạm tay lên ngực, chân thành nói:
Cậu nhẹ nhàng đưa cho cô một ly nước ép đào cùng một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Nếu cả hai chưa từng đến bước cuối cùng ấy, chưa từng phô bày những bí mật sâu kín nhất để đối phương thấu hiểu mình, có lẽ mối quan hệ sẽ mãi dừng lại ở ranh giới mong manh này.
Cậu đang kiểm tra từng tấm ảnh vừa chụp, gương mặt tập trung đến mức không hề hay biết Acheron đang nhìn mình.
Randolph quay lại nhìn Acheron, một nụ cười nhẹ nhàng từ từ nở trên gương mặt.
Randolph không thích lời xin lỗi, vậy nên đây là cách duy nhất để cô có thể bày tỏ lòng mình.
Cảm giác như đang ôm một bảo vật vô cùng quý giá, Randolph vô cùng cẩn trọng, không dám dùng quá nhiều sức.
“Có người từng bảo với tôi rằng cách tốt nhất để lưu giữ ký ức là thông qua những bức ảnh, nếu toàn bộ trải nghiệm được ghi chép lại lại thì ký ức sẽ không dễ dàng bị phai mờ."
Randolph không cần quay đầu lại cũng biết rõ là ai đang đến.
Tại ngoài rìa của trạm không gian, Randolph lúc này đang ngồi ở trên sân thượng của một toà kiên trúc nào đó, từ nơi này có thể ngắm nhìn toàn cảnh vũ trụ, như thể chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến biển sao trên đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyện vọng là một thứ hy vọng đẹp đẽ, cô đã từng suy nghĩ qua, nếu vào một thời điểm phù hợp hơn, không có hư vô q·uấy n·hiễu, không bị những thứ khác trở ngại... liệu rằng cô có thể mạo hiểm phát triển thứ tình cảm mơ hồ này, hay dứt khoát cắt bỏ nó?
Acheron nâng chiếc máy ảnh lên, nhắm vào cả hai rồi nhẹ nhàng bấm nút chụp.
‘Mỗi bước đi của tôi đều không thể quay đầu’ Acheron nhớ rằng mình đã từng nói như vậy.
“Tôi cũng chẳng ngạc nhiên hay cầu cứu, vì những người quan trọng nhất đời tôi đều đã đi cả vì tôi rồi. Nhưng vào trong giây phút ấy, tôi bỗng thấy được một tia sáng màu đỏ le lói ở cuối con đường.”
“Tham vọng thật đấy. Sao băng đâu thể thực hiện nhiều ước nguyện đến thế… nhưng mà tôi có thể.”
"Cảm ơn."
Một tấm ảnh từ từ trượt ra, cô cầm lấy và đưa nó cho Randolph xem, ở trong bức ảnh là hình ảnh của bọn họ đang cùng tựa vào nhau.
Bình thường cô ấy luôn di chuyển mà không để lại bất cứ âm thanh nào, nhưng mỗi khi tiếp cận cậu, cô luôn cố tình để tiếng bước chân của mình vang lên vừa đủ cho Randolph nghe thấy.
Câu trả lời lại là… không, hoặc… không thể.
Những tấm ảnh đều có chất lượng rất cao, nhưng trọng tâm dường như luôn là cô, trong khi cơn mưa sao băng tuyệt đẹp chỉ nằm ở hậu cảnh để làm nền, đôi lúc còn bị cơ thể Acheron che khuất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Randolph cầm máy ảnh trên tay phải, ánh mắt đầy thích thú nhìn vào tấm ảnh vừa chụp.
Randolph nhìn chăm chú cô một hồi lâu, đôi mắt cậu dần trở nên nghiêm túc.
Bỗng nhiên cơ thể cậu chùng xuống, lúc này đây Randolph mới nhận ra Acheron đã tựa vào ngực mình.
"Nguyện vọng của anh là gì?"
Randolph nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương trên má cô, rồi cúi người xuống khẽ hôn lên trán Acheron, sau đó trán của cả hai chạm nhẹ vào nhau.
Tách.
“Cảm ơn, tấm ảnh này tôi sẽ cất nó thật kỹ. Nhưng mà vì sao… lại chụp ảnh?”
Là giả, hay là thật?
Ánh sáng từ cơn mưa sao băng phản chiếu vào tinh vân đỏ khiến nó tựa như một đại dương rực rỡ trải dài vô tận.
Một phong cảnh độc nhất.
‘Thật mềm…’
Chương 29: Sấm Thinh Lặng, Giông Tố Ngừng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.